Hôn Hôn Đã Say

Chương 16




Editor: PNam Tiểu Thư

Thật ra Hứa Mịch luôn nhớ Lí Phỉ. Ngày còn học trung học, Lí Phỉ là bạn ngồi cùng bàn với Dư Đồng Nam. Sau khi tách lớp với nhau, mỗi khi cô đi cùng Dư Đồng Nam, cô ta sẽ ngẫu nhiên theo đuôi hoặc đến lớp tìm anh ta. Lí Phỉ luôn tỏ rõ thái độ không thân cận với cô, cô ta thường xuyên cho rằng cô chính là người ngáng chân cô ta với Dư Đồng Nam. Thời điểm học trung học áp lực học tập rất lớn, yêu sớm được liệt vào các mục nghiêm cấm, thời gian cô ở chung với Dư Đồng Nam vốn rất ít, nhưng mà mười lần ở chung với anh ta thì mất hết tám lần Lí Phỉ đều ở một bên làm bóng đèn xấu xí.

Vì thế mà không thiếu những trận cãi vả bộc phát từ cô đối với Dư Đồng Nam. Nhưng mỗi lần như thế, Dư Đồng Nam chỉ là cười cười, nói cô ta là em gái của anh ta, còn nhỏ không hiểu chuyện, khiến cho cô nhiều lần buộc mình phải tha thứ.

Đã là bao nhiêu tuổi mà còn không hiểu chuyện, ở đây cũng đâu phải là nhà trẻ. Làm cho cô ghê tởm nhất là, ở trước mặt Dư Đồng Nam, Lí Phỉ là một bộ mặt, khi không có Dư Đồng Nam, Lí Phỉ là dùng bộ mặt khác để hành xử với cô. Ngại mặt mũi của Dư Đồng Nam, cho nên Hứa Mịch mới tận lực không so đo với cô ta.

Sau này, khi chia tay với Dư Đồng Nam, các học sinh khác đều nhìn cô mà cười chê, Dư Đồng Nam cũng chẳng quan tâm gì đến cô. Mà trong lòng cô khi ấy lại luôn nghĩ rằng Dư Đồng Nam sẽ quay đầu lại tìm cô. Hiện giờ hồi tưởng lại chuyện cũ, Hứa Mịch cảm thấy lúc đó cô thật sự đúng là một kẻ ngốc mà.

Thi xong kì thi cuối cùng, mọi người cứ như vậy mà mỗi người mỗi ngả. Cô cũng không còn gặp lại Dư Đồng Nam và Lí Phỉ. Giống như bọn họ chỉ phảng phất một lúc qua thế giới của cô, sau đó yên hơi lặng tiếng mà biến mất.

Nhiều năm qua đi như vậy, cô cũng đã sớm nhận ra. Không có Dư Đồng Nam, cô vẫn như vậy, thế giới vẫn chẳng đổi thay, cuộc sống của cô như vẫn một mực đi lên như thế.

Đối với cô, Dư Đồng Nam chẳng khác nào người qua đường có duyên nhưng chẳng thể tồn tại, vậy thì bộ dạng kia của Lí Phỉ bày ra là để cho ai xem. Thật tình thì Hứa Mịch rất chướng mắt Lí Phỉ. Chuyên môn gây hấn với cô, đừng nghĩ rằng thời gian qua đi thì cô tặng cho cô ta sắc mặt tốt. Hứa Mịch cô không phải là thánh mẫu!

Không thể không nói, loại sự tình dạo phố này nhất định phải dựa theo tâm tình bản thân. Bước chân ra khỏi cửa hàng quần áo, đột nhiên Hứa Mịch lại chẳng còn tâm tình gì nữa. Cô xụ mặt nhìn Du Ninh Trạch, “Mất hứng quá, không đi dạo nữa.” 

“Được, đều do các cô kia làm em mất hứng.”

Tuy rằng Du Ninh Trạch không biết Hứa Mịch có mâu thuẫn gì với hai người kia, nhưng mà anh có thể nhìn ra cô không thích bọn họ vô cùng rõ ràng. Mà chính anh cũng chẳng có hảo cảm gì với hai người bọn họ.

“Thật là em mất hứng rất rõ ràng sao?” Hứa Mịch có chút suy nghĩ sâu xa.

Du Ninh Trạch híp mắt cười, “Rất là rõ ràng. Em xem vừa rồi mặt em thối hết cả ra. À mà không đúng, không phải là vừa rồi, mà là từ vừa rồi cho đến bây giờ luôn.” 

Hứa Mịch nghiêm cẩn nhìn Du Ninh Trạch, “Được rồi, em biết rồi. Anh cũng phải biết hàm súc một chút đi, đừng lúc nào cũng nói thẳng ra như vậy, em ngượng đó có biết không hả.”

Tay Du Ninh Trạch đặt ở bả vai Hứa Mịch, anh cười đến lúm đồng tiền lộ sâu, biểu hiện rất là ngoan ngoãn mà nhận sai: “Nói chuyện hàm súc, nói chuyện hàm súc.”

Hứa Mịch: “Tốt nhất là khỏi cần hàm súc đi, trực tiếp nghe theo lời em là được rồi.”

Du Ninh Trạch: “Anh là người có nguyên tắc!”

Hứa Mịch: "..."

Du Ninh Trạch: “A Mịch, đừng vì người qua đường mà làm ảnh hưởng đến tâm tình của chính bản thân mình. Hơn nữa nghe nói tâm trạng của phụ nữ có thai sẽ ảnh hưởng đến cả cục cưng đấy.”

Hứa Mịch: “Không phải đã nói với anh rồi sao, cục cưng còn chưa có thành hình, cho nên không có bị ảnh hưởng gì cả, chờ đến khi cục cưng lớn rồi nói sau.” 

Du Ninh Trạch: "..."

Đi tới đi lui thêm mấy vòng, hai người lại trùng hợp thấy một cửa hàng đồ trẻ em nhỏ. Nhìn vào trong có rất nhiều đồ dùng trẻ con lung linh khéo léo, Hứa Mịch nhịn không được, kéo tay Du Ninh Trạch bước vào.

Vừa đi vài đã có cô nhân viên mặt mày vui vẻ đi đến, “Xin chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai người không?”

Hứa Mịch lắc đầu, “Chúng ta chỉ xem thử một chút thôi.”

Hứa Mịch luôn làm theo ý định bản thân, chỉ cần thích thì sẽ mua, cô không thích khi chọn lựa đồ dùng lại có người hướng dẫn bên cạnh luôn miệng đẩy mạnh tiêu thụ.

Giống như lần trước mỗi lần cô đi siêu thị mua kem đánh răng, sẽ luôn có một nhân viên hướng dẫn vây khốn cô một chỗ, sau đó không ngừng giới thiệu đẩy mạnh tiêu thụ loại kem đánh răng nào đo. Khi thấy cô không để tâm chọn lựa loại kem đánh răng đó, người nhân viên lại đứng một bên giảng giải liên tục, nào là loại kem đánh răng đó tốt hơn mọi loại kem đánh răng nào, cần phải mua cái này thay cho cái kia, cái này hợp hơn cái kia. Cuối cùng có lần cô phát phiền, không nhịn được mà nói thẳng, nếu loại kem đánh răng này tốt như vậy, thì cái siêu thị này sao không dọn hết mấy cái loại kem đánh răng khác đi, chỉ chừa lại mỗi loại kem này thôi. Cái người lừa gạt người tiêu thụ sao? Tôi muốn mua loại kem đánh răng này, mấy người lại không đẩy mạnh tiêu thụ loại này. Thấy cô nổi đóa như thế nên nhân viên hàng hóa đó lập tức rời khỏi, không tiếp tục dây dưa nữa.

Sau này vì tránh cho lỗ tai bị tra độc, cho nên khi vừa vào gian hàng thì Hứa Mịch đã trực tiếp cự tuyệt “ưu tiên tiếp đãi” của người bán hàng.

Thế nhưng cũng có rất nhiều loại người chuyên đi làm thương gia bắt nạt kẻ yếu, cũng có loại không dám hé môi từ chối. Phương Diệc Mông chính là loại người dễ dãi thứ hai, cô ấy lúc nào cũng ngượng ngùng việc từ chối ý “tốt” của người bán hàng, vì thế là mỗi lần đi mua đồ này nọ là y như rằng chắc chắn sẽ bị người bán hàng dụ dô mua một đống thứ mang về, sau đó lại sinh ra hối hận đủ thứ.

Sau khi Phương Diệc Mông được chứng kiến sự kiên cường của Hứa Mịch, thì mỗi lần dạo phố đều nhất định phải kéo cô đi cùng. Thế mà mỗi lần nói cũng đều là trưng lên cái mỹ danh, cô ấy không muốn bỏ cô ở nhà mà ngốc một mình, hơn nữa đi cùng cô lại có cảm giác rất là an toàn. Ai, nhưng đáng tiếc, sau khi Phương Diệc Mông kết hôn rồi, hai người cơ bản chưa từng có cơ hội dạo phố lần nữa.

“Oa, anh xem này Du Ninh Trạch, cái này thật là nhỏ quá đi.” Hứa Mịch chỉ tay vào một kiện quần áo trong gian hàng, cô lắc tay anh than thở.

Từ trước đến nay Du Ninh Trạch rất ít khi tiếp xúc với các loại hàng này, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy một bộ quần áo nhỏ đến như vậy, trên khuôn mặt cũng biểu hiện thái độ kinh ngạc không nhỏ, “Đồ nhỏ như vậy làm sao mà mặc vào người được đây?”

Nhân viên hướng dẫn đứng một bên không nhịn được mà nói: “Đây là cái yếm, dùng để lau miệng khi trẻ em ăn cơm.”

Hứa Mịch giật mình bừng tỉnh, “Thì ra là vậy.” Khó trách tại sao lại nhìn quen mắt đến vậy, không phải con trai của Phương Diệc Mông cũng dùng cái này sao. Chỉ là so với cái này thì cái của con trai Phương Diệc Mông dùng rõ ràng là lớn hơn.

Ánh mắt Hứa Mịch đảo một vòng lại bị một món hàng nữa hấp dẫn, “Trời ạ, thật là đáng yêu quá đi. Đôi tất này nhỏ thật, còn chưa bằng hai ngón tay của em nữa. Thật là không biết cục cưng nhỏ đến mức nào đó.”

Nhìn cái loại vật nhỏ nhắn đáng yêu này, nhất thời tâm can Hứa Mịch đều giống như bị chúng nghiền nát, hóa thành vũng nước ngọt ngào.

Ánh mắt Du Ninh Trạch sáng lấp lánh nhìn các loại mặt hàng nhỏ xinh này, một sinh mệnh nhỏ thật đúng là kỳ diệu mà. Anh nghĩ nghĩ một chút nói: “Cục cưng không thể nhỏ như vậy được nha.”

Thời điểm hai người ra khỏi cửa hàng đồ trẻ em, trong tay đã là mấy túi lớn túi nhỏ. Vừa rồi dạo quanh một vòng, hai vợ chồng hoàn toàn không thể nhịn được mà mua hết quần áo, giầy tất rồi yếm vây miệng... Những thứ gì mà cục cưng có thể sử dụng, hai người đều bỏ vào giỏ hết. Chủ yếu là Hứa Mịch cảm thấy những món hàng nhỏ nhắn này thật là đáng yêu muốn chết. Đối với những loại đáng yêu này, Hứa Mịch thật sự chẳng thể nào miễn dịch được.

Hứa Mịch nhìn thoáng qua túi đồ trên tay hai người yếu ớt nghĩ, “Còn lâu lắm cục cưng mới được sinh ra, có phải chúng ta đã rất nóng vội rồi hay không?”

Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến không lâu sau trong nhà sẽ nghênh đón một sinh mệnh mới, trong lòng cô không khỏi tò mò cảm khái.

Biểu cảm Du Ninh Trạch cũng có chút rối rắm, anh thoáng trầm ngâm, “Có lẽ là hơi gấp rồi.”

Hứa Mịch nhìn trời, là do hai người các cô quá mức gấp gáp rồi? Ai... cũng là lần đầu tiên là cha làm mẹ, cho nên mới sinh ra loại tâm tình vội vàng này?

Mấy thứ này mà mang về nhà chắc sẽ bị mẹ cô mắng mất, theo mẹ cô nói mấy món đồ này là dùng cho trẻ hai ba tuổi mặc, đứa trẻ vừa sinh ra căn bản không thể mặc những thứ lớn như vậy. Lúc đó Hứa Mịch biến thành thảo nê mã*. Trẻ con đều nhỏ như vậy còn mặc không xong? Trẻ con sao cũng nhỏ như vậy thôi! Chỉ là, những cái này đều nói sau vậy.

(*Thảo nê mã: Đã nói qua chương 15.)

“Chúng ta đi ăn gì trước đã, em đói bụng rồi.”

Du Ninh Trạch lấy điện thoại ra nhìn thời gian, anh hỏi: “Hiện giờ có phải là nên về nhà ăn cơm rồi không? Có phải giờ này mẹ đang ở nhà chờ chúng ta?”

“Thông thường giữa trưa mẹ sẽ không về nhà nấu cơm, bà phải đi làm. Giữa trưa đều là tự em làm bữa hoặc là ra ngoài giải quyết thôi.”

“Vậy em muốn ăn cái gì?”

Hứa Mịch đi đến bảng hướng dẫn ở cửa thang máy, nhìn một lượt các tầng lầu phân phối thức ăn.

“A... hay là chúng ta đi ăn KFC đi. Lâu rồi em chưa ăn đó, thật là nhớ hương vị đó muốn chết.”

Du Ninh Trạch khẽ nhíu mày, anh trực tiếp cự tuyệt nói: “Không được, cái đó không vệ sinh.”

Hứa Mịch không vui phản bác: “Ngẫu nhiên ăn một chút thôi, cũng đâu phải là thường xuyên ăn đâu mà sợ.”

Du Ninh Trạch kiên trì nói: “Chúng ta ăn cái khác.”

Hứa Mịch: “Xã hội hiện giờ còn cái đồ ăn nào là vệ sinh đâu!”

Nhìn dáng vẻ quý công tử dè dặt thức ăn dân gian của Du Ninh Trạch, Hứa Mịch hận không thể đánh anh một trận. Cô nắm chặt tay anh, lôi kéo anh đi về hướng KFC, “Mặc kệ, em muốn KFC, lâu lắm rồi em chưa ăn lại, không cho em ăn em sẽ giận anh.”

Du Ninh Trạch không lay chuyển được Hứa Mịch, chỉ có thể bị cô kéo vào KFC.

Quả thật là Hứa Mịch đói bụng đến sắp chết, cô cầm hamburger hung hăng cắn một ngụm. Du Ninh Trạch nhíu mày đưa cho cô một ly sữa, vỗ vỗ cô, “Đừng ăn nhanh quá, chậm thôi.”

“Tại sao lại là sữa.” Hứa Mịch ăn hamburger, cầm lấy ly sữa uống một ngụm."

“Uống sữa dễ nuốt hơn, những loại thức uống khác có thể gây nghẹn hoặc đầy bụng.”

Được rồi, nhìn thấy bộ dạng trung thành với tổ chức của Du Ninh Trạch, hơn nữa khuôn mặt đầy khí chất tuổi trẻ đẹp trai, cô vẫn là nên nhận lấy hảo ý của anh, không nên phản bác anh nữa. Nói thật là, cô rất không thích vừa uống sữa vừa ăn đồ KFC đó.

Hứa Mịch ăn hơn nửa cái hamburger, vẫn chưa thấy Du Ninh Trạch động thủ vào đồ ăn trước mặt, cô không khỏi buồn bực, “Sao anh lại không ăn? Anh không thấy đói bụng sao?”

Du Ninh Trạch mím môi, hai lúm đồng tiền bên má lộ ra thật sâu, “Anh...” Không biết vì sao, từ trước đến nay anh luôn khinh thường loại Fastfood thiếu vệ sinh này, nhưng mà hiện giờ lại nhìn thấy bộ dạng ăn hứng thú này của Hứa Mịch, anh cư nhiên lại có chút cảm giác không thể nói nên lời. 

Hai mắt to tròn của Hứa Mịch mở to không hiểu, “Anh cái gì?”

Hai bên tai Du Ninh Trạch hơi đỏ, cười có chút không được tự nhiên, “Cho tới bây giờ anh chưa từng ăn qua loại Fastfood này, cho nên không quen vị.”

Hứa Mịch: "..."

Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Hứa Mịch, Du Ninh Trạch lại nói: “Chưa ăn qua cũng bình thường thôi mà.”

Hứa Mịch nuốt một ngụm nước miếng: “Anh là người ngoài hành tinh sao? Sao ngay cả KFC cũng chưa từng ăn qua, từ bé đến lớn một lần cũng không có ư?”

Du Ninh Trạch châm chước nói: “Chủ yếu là loại Fastfood nfy thật sự không lấy mấy sạch sẽ gì, cho nên anh không muốn ăn...”

Hứa Mịch cau mày, vẻ mặt bi thương, “Anh...”

Sắc mặt Hứa Mịch thay đổi liên tục, không khỏi khiến anh hiểu nhầm ý tứ của cô, Du Ninh Trạch vội vàng giải thích: “Không phải như em nghĩ, nếu như em thích ăn như vậy, ngẫu nhiên ăn một chút cũng ảnh hưởng gì đến anh cả, anh sẽ không để tâm đâu. Mỗi người đều có thói quen sở thích riêng mà, từ nhỏ anh đã có chút bài xích rồi, không sao cả.”

Một mặt bi thương của Hứa Mịch nói: “Anh thật là đáng thương, ngay cả KFC cũng chưa được ăn một lần.” 

Du Ninh Trạch: "..."

Hứa Mịch tiếc nuối than thở: “Em nói anh này, tuy rằng thứ này ăn nhiều sẽ bị ngấy, nhưng ngẫu nhiên ăn một chút thôi, hương vị vẫn sẽ tươi mới hệt như ban đầu vậy. Anh thật đúng là một người không hiểu ăn uống là gì mà.”

Du Ninh Trạch: "..."