Hôn Hôn Đã Say

Chương 6




Editor: PNam Tiểu Thư

Trương Mộng nói lời thấm thía: “Chuyện này rất là khó nói nha, quan hệ của mẹ chồng con dâu trời sinh đã khó xử lí rồi. Dù cho có là một bà mẹ trắc ẩn như thế nào, sau khi con trai cưới vợ về nhà, một người mẹ luôn có loại cảm giác bức bối bị con dâu giành mất đứa con trai yêu quý của mình. Ây cha, biểu cảm là chênh lệch trời đất. Bất quá thì đó cũng chỉ là cảm giác của từng người khác nhau, mong rằng mẹ chồng của cậu sẽ không có như vậy.” Nói xong Trương Mộng cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Tròng mắt cô đảo đảo, cuối cùng nhìn Hứa Mịch cười hề hề nói: “Đúng rồi, vẫn chưa có hỏi cậu, đêm tân hôn tính phúc của cậu như thế nào? Cảm giác thế nào? Kích cỡ có ổn không?”

Hứa Mịch nghĩ nghĩ rồi nói: “Đêm tân hôn hôm đó thật sự là hỏng bét. Bất quá… ngày thứ hai cảm giác cũng không tệ. Còn về kích cỡ ấy à? Ừm… rất lớn!”

"Rất lớn? Có lớn bằng trái dưa chuột không?"

Cái con người Trương Mộng này, chẳng bao giờ biết ý tứ ngượng ngùng gì cả, lúc nào cũng có thể nói toẹt ra thô tục như thế. Nhưng mà làm bạn với cô ấy đã lâu, Hứa Mịch cũng sớm đã biến thành thói quen, cô bình tĩnh nói: “Cũng không khác làm mấy.”

"Kỹ thuật được chứ?"

Hứa Mịch trầm mặc, một lúc lâu mới hỏi ngược: "Lần đầu tiên làm, cậu cảm thấy kỹ thuật có được không?”

"Được rồi." Trương Mộng cảm thấy có chút đáng tiếc, “Ai, vốn rằng tớ nghĩ có thể lấy thông tin từ người đàn ông của cậu để làm bản kiểm tra cho bệnh viện, vậy mà…”

Bệnh viện công tác của Trương Mộng là bệnh viện nam khoa, Hứa Mịch vừa mới nghe xong, lập tức yên lặng múc não heo trong nồi ra chén của cô ấy, “Ăn não heo nhiều đi, như vậy mới có thể tẩm bổ đầu óc cậu!”

“Cút!”

Ăn xong bữa ăn, hai người lại chạy xe đến trung tâm mua sắm. Trương Mộng là một tín đồ cuồng mua sắm, thấy cái gì đẹp là lập tức thích cái đó, nhìn một chút ngay tức thì sẽ không thể nào nhịn được mà mua ngay. Nhưng mà mua đồ xong thì Trương Mộng sẽ lại hối hận, bởi vì tiền ngân hàng tiếp tục giảm xuống. Mỗi lần Hứa Mịch cùng ra ngoài dạo phố với Trương Mộng, cô đều sẽ bị đau đầu. Cô phải ở ngay tại thời điểm Trương Mộng xúc động mà giữ chặt lấy cô ấy, không cho cô ấy đồng loạt mua hết mọi thứ đến loạn thất bát tao rồi sau đó sẽ phải hối hận.

(Loạn thất bát tao: làm cho lộn xộn, hỗn loạn.)

Ở thời điểm đi ngang qua tiệm quần áo nam, Hứa Mịch có chút giật mình, nhịn không được mà nhìn lại mấy lần. Không biết Du Ninh Trạch khi không mặc tây trang sẽ như thế nào, anh luôn cẩn thận tỉ mỉ mặc tây trang như vậy, đều bày ra vẻ nghiêm trang chín chắn, làm cho cô luôn cảm thấy trên người anh có mang theo một loại hơi thở cấm dục.

Trương Mộng thấy cô cứ chậm chạp như thế thì lập tức kéo cô về phía trước: “Lề mề cái gì, đi nhanh lên. Tớ còn muốn mua một ít mỹ phẩm, phụ nữ hai lăm, ây cha, không dưỡng da thì sẽ không được đâu.”

Hứa Mịch bị Trương Mộng lôi kéo như vậy thì hét lên: “Cái quỷ gì chứ, cậu vội vàng đi đầu thai hả!”

“Hôm nay tớ muốn về sớm một chút để làm cơm cho chồng ăn nha.”

“Không phải cậu nói chồng cậu đi công tác rồi sao?” Chồng của Trương Mộng là bạn học trung học của Hứa Mịch. Trương Mộng với anh ta yêu nhau năm năm, cuối cùng ở thời điểm đầu năm ngoái đã kết hôn.

“Ừ, cứ tưởng còn lâu mới về, ai biết được lại về trước dự tính.”

“Ân ái nhiều quá sẽ bị chết sớm!” Nhìn bộ dạng xuân sắc của Trương Mộng, thật sự Hứa Mịch rất muốn đánh cô ấy một trận.

Trương Mộng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hứa Mịch một cái, “Tớ sẽ xem đây là cậu đang đố kị. Một mình ở nhà hẳn là sẽ chẳng dễ chịu gì có phải không? Đã sớm nói qua với cậu, đàn bà con gái ấy, nhất định phải được tưới nước giống như tưới cây. Hệt như cậu vậy nè, không được thỏa mãn bản thân* sẽ rất nhanh dẫn đến thời kỳ mãn kinh của phụ nữ, ôi, cái này rất là nguy hiểm đó nha.”

(*Không được thỏa mãn bản thân: ở đây tác giả dùng câu “Dục cầu bất mãn”, có nghĩ là muốn làm/có gì đó mà không được thỏa mãn nhu cầu của bản thân. 

Bởi vì là truyện hiện đại, cho nên Hỉ sẽ hạn chế dùng các câu thành ngữ, tục ngữ… để thẳng vào đây; thay vào đó, Hỉ sẽ chỉnh theo ý chính để dễ hiểu hơn và có chú thích riêng để độc giả có thể tìm hiểu và xem xét.)

Hứa Mịch không chút do dự phản kích: "Chẳng lẽ cậu không biết cậu làm như vậy sẽ khiến cho cơn đói khát của đàn ông tăng thêm, chính là khiến cho người đàn ông của cậu miệt mài quá độ dẫn đến tinh thần suy yếu, đó mới là chuyện nguy hiểm đó. A! Không đúng.” Hứa Mịch nói xong giống như là bừng tỉnh đại ngộ, “Tuy rằng đó là một chuyện nguy hiểm, nhưng lại có thể khiến cho bệnh viện của cậu tăng thêm bệnh nhân và thu nhập, cái này cũng không phải là quá xấu.” Cô vỗ vỗ bả vai Trương Mộng mấy cái, bày ra vẻ mặt thành khẩn mà xin lỗi: “Thật là ngại quá, là tớ hiểu lầm cậu. Cậu thật sự là khổ sở quá rồi.” 

"Mẹ nó!" Trương Mộng nghe xong không nhịn được phun ra câu chửi thô tục. Cái con người tên Hứa Mịch này, thật sự là không thể tùy tiện đắc tội mà! Miệng cô đã đủ độc, vậy mà miệng Hứa Mịch lại còn độc hơn cô! Rốt cuộc Hứa Mịch có phải là người không!

Hứa Mịch đi cùng với Trương Mộng đến khu mỹ phẩm mua một vài thứ. Hứa Mịch cảm thấy, phụ nữ hai lăm quả thật là rất khổ. Cô cảm giác được làn da của cô không còn mịn màng bóng loáng như trước kia nữa, cơ thể điều tiết bên trong cũng không còn tốt như trước đây. Ngày trước không có đêm nào thức khuya, đều là rảnh rỗi ngủ sớm. Hiện giờ đêm nào cũng phải thức khuya, lập tức cảm thấy bản thân ăn không tiêu, hai mắt quầng thâm hiện lên cũng vô cùng rõ ràng. Đến tận bây giờ mà không biết chú trọng chăm sóc bản thân, quả thật là sau này chắc chắn sẽ phải hối hận.

Trước kia cô hoàn toàn không dùng đến mấy cái đồ mỹ phẩm này nọ. Bởi vì lười, trọng yếu hơn là cô cảm thấy bản thân mình đã có sẵn tư chất rồi, căn bản là không cần thiết phải dùng đồ trang điểm để che khuất bản thân. Bây giờ nhớ lại, lúc đó Dư Đồng Nam đã cười nói rằng cô thật không biết xấu hổ.

Mua xong đồ rồi, Hứa Mịch muốn uống trà chiều, còn Trương Mộng lại muốn đi ăn đồ lạnh. Cuối cùng vẫn là Hứa Mịch toàn thắng, hai người lục đục đi đến quán trà để uống trà chiều.

Sau khi rời khỏi quán trà chiều, hai người lập tức chia chân mỗi người mỗi ngã, người thì về nhà một mình, người thì về nhà làm mẹ.

Buổi tối sau khi tắm rửa xong, như thường ngày Hứa Mịch sẽ cùng với Du Ninh Trạch ở nơi xa xôi nấu cháo điện thoại. Hai người gần như là nói chuyện ngày càng nhiều, nói đông nói tây, thậm chí ngay cả cơm trưa cơm chiều ăn cái gì cũng nói cho đối phương nghe. Bất quá đại đa số đều là Hứa Mịch ở một bên nói, còn Du Ninh Trạch ở một bên nghe.

Có lẽ đã dần trở nên quen thuộc, cho nên cách nói chuyện Du Ninh Trạch càng ngày càng thẳng hơn. Có một lần, ở đầu dây bên kia anh do dự hỏi cô: “Có nhớ anh không?”

Lúc đó Hứa Mịch đã nghĩ có phải là con quỷ nào đã nhập hồn vào xác Du Ninh Trạch rồi hay không.

Cũng là từ lần đó, Du Ninh Trạch bắt đầu phá mất hình tượng ban đầu của mình. Hiện giờ mỗi đêm gọi điện thoại cho cô, câu đầu tiên anh nói sẽ là: “Nhớ anh không?” Sau đó mỗi lần như vậy Hứa Mịch sẽ đáp: “Tại sao em phải nhớ anh. Em nhớ bản thân em hơn đó!”

Nhưng mà hôm nay có thể là do lời nói của Trương Mộng làm cho Hứa Mịch xúc động, cho nên ngay tại thời điểm kết thúc cuộc gọi. Hứa Mịch cuối cùng cũng phá lệ thêm một câu: “Du Ninh Trạch, em phát hiện hình như em cũng có chút nhớ anh rồi đó. Chẳng qua là già mồm cãi láo không muốn nói ra thôi...”

Ở đầu dây bên kia, nghe được câu nói của Hứa Mịch, nhất thời nụ cười trên môi của Du Ninh Trạch hơi cứng lại, lúc sau anh cười nói: “Nếu như nhớ anh mà luôn già mồm cãi láo như thế, anh đây thật sự hi vọng mỗi ngày em đều sẽ già mồm cãi láo. Trước đây em thật nhẫn tâm, lúc nào cũng nói không nhớ anh. Thật ra anh biết em là khẩu thị tâm phi mà.”

Hứa Mịch: "..." Cô thật hoài nghi có phải chị Quỳnh Dao đã nhập vào người Du Ninh Trạch rồi hay không. Nhất định là trước kia anh dùng cái vẻ ngoài đặc biệt thuần khiết ngại ngùng đáng yêu để lừa gạt người khác!

“Không nói chuyện với anh nữa, em muốn đi ngủ. Ngày mai em còn phải đi dự tiệc mừng tuổi* của con bạn em nữa.” Hứa Mịch ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc của mình.

(*Tiệc mừng tuổi, hay còn là tiệc thôi nôi. Ở đây tác giả dùng “bầu nguyệt yến” – dịch ra là “trăng tròn yến”, mình nghĩ nên dùng tiệc mừng tuổi thì ổn hơn.)

Đầu dây bên kia, Du Ninh Trạch trầm mặc một chút. Hứa Mịch cho rằng anh không nghe thấy lời cô nói, cho nên lập lại một lần nữa.

Một lúc sau, bên kia Du Ninh Trạch mới mở lời, trong lời nói mang ý thương lượng: “A Mịch, hay là chúng ta cũng sinh một đứa bé đi có được không?”

“Anh rất muốn là ba…” Giọng anh hơi trầm, mang theo sự mong đợi vô hạn.

Hứa Mịch vừa nghe xong, khóe miệng co rút nói: “Không phải chỉ muốn là anh có thể làm ba được. Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi, hơn nữa, hiện giờ chúng ta làm sao mà sinh con được? Chẳng lẽ là sinh sản vô tính sao?” Vả lại, Hứa Mịch cũng hoàn toàn không thể tưởng tượng được bản thân mang theo, bộ dạng làm mẹ của mình như thế nào. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến bộ dạng khổ sở kia, cô nhịn không được mà run lên một cái.

.........

Mỗi lúc nói chuyện điện thoại với Hứa Mịch xong, Du Ninh Trạch luôn đứng ở ngoài ban công một lúc, ngắm nhìn khung cảnh ban đêm của thành phố B này.

Buổi tối không khí của thành phố B hơi lạnh, ngoài phố đèn đuốc sáng trưng, những ánh đèn đường mạnh bạo chiếu thẳng lên mặt Du Ninh Trạch, tạo nên cảm giác xung quanh anh là một làn hơi thở lành lạnh nhàn nhạt. Bộ áo sơ mi trắng như tuyết ôm trọn dáng người cao ngất của anh, hòa theo làn hơi và ánh đèn, dường như khiến cho Du Ninh Trạch càng trở nên nhu hòa ấm áp.

Nhiều năm rồi anh đã sống một mình ở cái thành phố hoa hoa lệ lệ này, nhưng mà không hiểu sao bỗng nhiên ngay tại lúc này, anh lại cảm thấy có chút cô đơn tĩnh mịch. Chẳng lẽ… là bởi vì đã có cô rồi sao?

Thì ra nhớ thương một người, là loại cảm giác này đây…

Trong lòng Du Ninh Trạch tính toán, anh đã rời xa cô hơn ba tuần rồi. Có nhiều lúc anh thật sự chỉ muốn lái xe trở về thành phố A một chuyến, muốn xem Hứa Mịch như thế nào rồi, nhưng mà lúc nào cũng bị chuyện công ty cản trở. Bực thật! Từ Khiêm đôi lúc lại cười anh, nói anh từ khi nào kết hôn rồi mà lại giống như biến thành thời thanh xuân trẻ tuổi, hệt như một cậu thanh niên nông nổi dễ xúc động.

Du Ninh Trạch nghĩ, anh cần phải giải quyết chuyện của anh và cô nhanh một chút. Lúc trước là bởi vì bản thân còn chưa có thành thục trong chuyện đó, cũng là không thể làm gì được, muốn tiến triển đến chuyện sau này, anh nhất định phải làm xong công việc ở đây đã, sau đó sẽ trở về tăng thêm thời gian cho hai người.

Ừm… Hiện giờ thì anh có thể tính là thành thục rồi. Ôi, quả thật là mong được gặp cô muốn chết đi được.