Hồn Ma Che Dù

Chương 107: Bẫy rết




Nghe điên thoại, mộ quản gia gọi tôi đến bên hồ để “nói chuyện”.

Thật là kỳ lạ, sớm không nói, muộn không nói, cố tình chọn thời điểm mấu chốt để nói chuyện, bây giờ trong lòng tôi đang nghi ngờ ông ta, ông ta tìm đến tôi, làm sao an tâm được?

Đại phi đã gọi đồng nghiệp tới, anh ta đi ra khỏi phòng, hỏi rõ tình huống, mày nhăn lại rất nhanh, nói với tôi: “Xong sư phụ, tróc quỷ anh là chuyên gia trong nghề, nhưng là bắt người, anh sẽ không rành như tôi.” Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: “Anh nghĩ xem, bây giờ anh đã biết mộ quản gia chính là hung thủ phía sau màn, muốn đối phó với ông tứ. Vừa vặn ông ta lại tìm anh trước, có thể là có dối trá hay không?”

Hazzz, điểm này tôi cũng đã nghĩ tới rồi. Hơn nữa mộ quản gia không đơn giản giống như Hồng Trí Hào, ông ta là hạ cổ sư, không thể dễ dàng đối phó được.

Đại phi nói ra một cái đề nghị, nói: “Như vậy đi, tôi với anh cùng đi, bảo vệ an toàn cho anh. Nếu gặp phải quỷ, anh đối phó; gặp phải người, tôi đến ứng phó, thế nào?”

Lời đề nghị này củ đại phi cũng hợp lí, nhưng điều mà tôi lo lắng chính là, nếu như tôi mang theo đại phi thì mộ quản gia sẽ ngại thân phận của đại phi, sẽ không nói ra toàn bộ cùng tôi.

Cho nên, cho dù biết có thể gặp mặt sẽ có mạo hiểm, nhưng tôi vẫn phải một mình đi đến.

Tôi lắc lắc tay với đại phi, nói: “Không được, chuyện này chỉ có thể một mình tôi đi mới được. Như vậy đi, anh lái xe ở xa đi theo tôi, một khi tôi xảy ra chuyện gì bất trắc, anh có thế tuỳ thời mà chạy đến giúp tôi, thế nào?”

Đại phi gật gật đầu, nói: “Như vậy đúng là cũng có thể, nhưng là vạn nhất anh bị mộ quản gia bắt, đối phó với anh là một ít ma quỷ mà nói thì tôi cũng bó tay không có biện pháp.”

Anh ta nói cũng có đạo lý.

Vì thế tôi từ trong lồng ngực lấy ra năm lá bùa, lấy ra ba lá đưa cho anh ra, đó là đồng bộ phù, hai cái khác là hoả phù.

“Có ba lá bùa này, hẳn là có thể đối phó với một ít ma quỷ, hơn nữa bây giờ là ban ngày, sẽ không thể gặp được ma quỷ.”

Tiếp theo, tôi ngồi một chiếc xe taixi đi tới bên hồ, ma đại phi đi một chiếc xe tư nhân có rèm che, ở xa xa bám theo tôi.

Chờ tôi đi đến bên hồ, xuống xe, phát hiện ở bên hồ có một cái chòi nghỉ mát nhỏ, bên trong ngồi một ông già, ngồi ở chòi nghỉ mát ăn sáng, còn có một bầu rượu.

Ông lão đang ngồi chính là mộ quản gia.

Tôi không nói hai lời, cất bước đi vào chòi nghỉ mát.

“Ôh, Xong đại sư tới rồi, thứ cho tôi không thẻ hoan nghênh từ xa.” Mộ tổng quản cười tủm tỉm chào đón tôi, cho tôi ngồi một vị trí.

A, lại còn không thể tiếp đón từ xa, không cần quá khách khí, ông không nhớ thương tôi mà đem tôi giết đã là một ân huệ lớn đối với tôi rồi. Tôi cũng không nghĩ để ý đến ông ta, lập tức đi vào chòi nghỉ mát, ngồi ở trên ghế đá.

Mộ quản gia đưa ra một chén rượu, đặt trên bàn, ở trước mặt tôi nói:” nào nào nào, lại đây, đây chính là rượu nhỏ do toi sản xuất, rất ngọt, anh thử một ngụm xem.”

Uống rượu? Ông cho tôi là tên ngu ngốc à, lần trước bị hông trí hào tính kế, lúc này sẽ không bị lừa nữa. Tối xua xua tay: “ Rất xin lỗi, tôi không uống rượu”

“Không uống rượu? Vậy thử chút đồ ăn.” Mộ quản gia vừa nói tay lại gắp một chút rau vào bát cho tôi.

Dựa giao thủ lúc trước, tôi đã biết mộ quản gia, phương thúc hạ cổ cũng không cao minh, ông ta chỏ có thể hạ vào rượu và thức ăn. Cho nên hôm nay tôi cái gì cũng không ăn.

“Bụng không thoải mái, ăn không được đồ vật linh tinh, mộ quản gia, một mình ông ăn là được tôi. Tôi cũng chỉ ngồi xem tôi.”

“chỉ ngồi xem?” Mộ quản gia giảo hoạt cười, “Tôi thấy anh không phải là bụng không thoải mái, mà là đối với tôi có đề phòng mà thôi?”

Những lời này tuy rằng nói bằng thanh âm rất nhỏ, nhưng là nói rất nhấn mạnh, chẳng lẽ mộ quản gia đã biết được địch ý của tôi?

Mộ quản gia lấy ra một cây thuốc đặt ở trên miệng, sờ sờ túi quần,lại hỏi yooi: “ có lửa không?” Tôi đưa bật lửa của mình cho ông ta. mộ tổng quản châm thuốc sau đó ném bật lửa xuống hồ nước.

Tôi liền cảm giác được bất ngờ, đó chính là bật lưa của tôi, mộ quản gia đang làm cái gì đây?:” Mộ quản gia, ông đây là có ý gì?” Ai ngờ mộ quản gia hút một hơi thuốc dài, nói ra mọt câu làm cho tôi không thể tưởng tượng được.

“Anh có biết tôi vì sao tôi muốn đối phó với mộ vân thấm không?”

Quả nhiên, ông ta đã biết được địch ý của tôi rõ ràng. Đây là một con cáo già, rất khó đối phó. Nhưng mà ông ta ở trước mặt tôi nói ra như vậy, sẽ không sợ tôi nói ra ngoài hay sao?

Mộ quản gia thở ra một hơi khói, tiếp tục nói: “ không cần ngạc nhiên, tôi biết, anh cái gì cũng biết cả rồi, cũng không có gì phải giấu diếm. Đúng vậy, là tôi khống chế hồng trí hào, để cho anh ta hạ cổ một vân thấm. Bởi vì con bé đó cướp đi thứ mà vốn sẽ thuộc về tôi!”

Cái gì mà loạn như thế, tôi làm sao càng nghe cà mông lung, một Vân Thấm là một cô bé, còn có thể cướp của Mộ quản gia được cái gì?

Chỉ nghe mộ quản gia nói: “Tôi cùng cha mộ vân thấm là anh em sương máu, ban đầu tôi giúp ông ta kinh doanh công tý, không ngừng phát triên. Mà cha mộ vân thấm có bệnh về sinh dục, theo tuổi cũng dần lớn thêm, ông ấy cũng đau đầu nên giao công ty cho ai. Mà khi đó, tôi là một người sẽ được ông ta chọn.”

“Nhưng mà, khi ông ấy biết hạ cổ thuật có thể giảm bớt chứng bệnh này, ông ta cho tôi đi học tập hạ cổ thuật. Tôi mất thời gian năm năm, hiến đi không biết bao nhiêu công sức cùng mồ hôi, mới học được nột chút da lông. Nhưng chỉ cần như thế là đủ xem bện rồi, thành công nối dõi tông đường, sinh ra cô con gái tên Mộ Vân Thấm.”

Sau khi nói xong, cho dù ông ta không nói cũng có thể đoán được, chủ tịch mộ có được con gái, nhất định sẽ đem công ty giao cho con gái, mà không phải mộ quản gia. Cho nên mộ quản gia cảm thấy được thứ mà mình đáng lẽ nên có bị Mộ Vân Thấm cướp đi.

“Vậy ông vì sao không trực tiếp giết chết mộ vân thấm?” Tôi đối với cái vấn đề này cảm thấy tò mò, nếu cảm thấy được chính mình gì đó bị cướp đoạt, trực tiếp giết đối phương là được rồi.

Mộ quản gia nở nụ cười, “Giết con bé? Vạy công ty không biết sẽ giao cho ai. Tôi cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng thoát ra khỏi hệ thống công ty, trở thành một quản gia, không có khả năng lấy được công ty.”

“Nếu không chiếm được, ông tại sao lại muốn hại Mộ Vân thấm?” Tôi cảm thấy mông lung.

Mộ quản gia hút một hơi dài thuốc lá nói: “ hại người? Tôi cũng không có hại cô ấy, chỉ giết nhưng người vướng bận bên cạnh cô ta, về phần con bé tôi dùng cách gì để đối phó, anh nghĩ lại là có thể biết rồi.”

Ông ta muốn đối phó như thế nào với mộ vân thấm? Chính là khống chế hồng trí hào chiếm lấy mộ vân thấm. Chẳng lẽ mộ quản gia cùng với hồng trí hào có bị mật không thể cho ai biết?

Mộ quản gia nhìn ra tâm tư của tôi, nói: “Tôi không có con nối dõi, hồng trí hào là theo tôi nhận nuôi từ cô nhi việ. Hừ, chỉ cần trí hào cưới mộ vân thấm, là có thể lấy được công ty, mà anh ta có được công ty, chẳng khác nào tôi lấy được công ty. Kết quả cuối cùng công ty vẫn thuọc về tôi.”

Thật sự là quan hệ rắc rối phức tạp, cũng mệt cho mộ quản gia có thể nghĩ ra cái biện pháp này. Kết quả là hồng trí hào chết oan uổng, bị mộ quản gia tính kế.

Tôi cười lạnh một tiếng, nói: ” ông nói tất cả cho tôi, không sợ tôi nói hết ra hay sao?”

Mộ quản gia vui vẻ, nói: “Anh nghĩ rằng tôi nói cho anh nói những thế này, anh còn có mệnh mà quay về hay dao?” Đột nhiên, ánh mắt ông ta thay đổi, kho khan hai tiếng, nháy mắt bốn phương tám hướng đi ra rất nhiều con rết.

Cứ một con lại một con, một số con thậm chí cuộn mình ở một chỗ, còn có con ở trên cao bò bò, hướng về chòi nghỉ mát mà bò lại.

Tôi thô sơ giản lược tính ra một chút, không dưới ba nghìn con.

Trời ạ, số lượng rết khổng lồ như thế ở xung quanh, tôi một chút phản ứng cũng không có, sơ suất quá. Ông già chết tiệt, ông ta định dùng phương pháp khôngd chế bọn rết này cắn tôi. Chỉ cắn tôi sẽ không cắn ông ta.

Nhìn thân thể những con rết này có màu đỏ, là có thể biết độc tố của nó mãnh liệt như thế nào.

Làm sao bây giờ? Tôi đầu tiên nghĩ đến chính là hỏa, lần trước đối phó con nhện, chính là dùng hỏa, nhưng mà tôi đột nhiên phát hiện phương pháp này hiện tại không dùng được. Bởi vì tôi đem hai lá hỏa phù đều giao cho đại phi, mà cái bật lửa lại bị mộ quản gia ném vào trong hồ. Tên cáo già, ngay từ đầu đã nghĩ đến phương pháp đối phó của tôi.

Lúc này đại phi chạy lại đây, nhưng mà xung quanh toàn là rết, anh ta căn bản không thể tới gần được.

“Xong đại sư, anh đừng vội, tôi sẽ đi tìm người cái.” Đại phi hướng tôi hô.

Đi tìm cái ***, chờ cho anh gọi người dến, tôi chắc chắn sẽ chỉ còn lại bộ xương khô.: “ anh đừng đi, tôi có cách!” Tôi hét với đại phi.

Nhưng mà mộ quản gia lại đột nhiên trấn trụ cổ tôi từ phía sau, toii cố ý giãy dụa, nhưng cũng không ăn thua, tôi trốn không thoát lòng bàn tay của okng ta. Ông già này đã hơn 60, làm sao mà có sức lực lớn như thế.

Mộ quản gia cười, nói: “Tiểu tử, muốn tự cứu? Nói cho anh biết, tôi cũng luyện qua võ, anh cứ thoát khỏi lòng bàn tay của tôi r nói sau.”

như vậy ok g gia này khôngng chỉ là hạ cổ sư, mà thân thủ cũng rất cao.

Đại phi đối với mộ quản gia gào lên: “Lão già kia, ông nếu không buông tay, sẽ bắt ông trở về ngồi tù!”

Mộ quản gia cười ha ha: “Cảnh sát à, tôi phạm vào tội gì? Giết chết anh ta cũng không phải tôi, anh định phán tôi tội gì?”

Thừa dịp ông ta nói chuyện, tôi từ trong nguẹc lấy ta định thân phù, uốn éo đầu, dán lên người mộ quản gia.

Nhắc tới định thân phù vân dùng tốt, dính vào người mộ quản gia một chuat cũng không động.

Tôi từ trong tay ông giãy dụa đi ra, nhìn con rết càng ngày càng tới gần, rất lo lắng, tôi hướng đại phia hết: “mau lấy ra hai lá hoả phù ra, rút một sợ tóc, dùng đồng bộ phù cuốn lên, cho vào miệng trong hàm. Mau!!!”

Đại phi làm theo tôi nói, đem đồng bộ phù cuốn tóc nhét vào hàm ở miệng, sau đó hai tay mỗi tay tay cầm lấy một lá hỏa phù.

Tôi cởi áo khoác cỡi ra, sau đó hai tay tạo thành chữ thập, khống chế đại phi. Bởi vì đồng bộ phù đã ở trên thân đại phi, cho tên tôi có thể tuỳ thời khống chế hành vi của anh ta.

Tôi đã khống chế hành động của đại phi,khống chế hai tay của anh ta, khởi động hỏa phù, hướng về phía đàn rết.

Hỏa phù mang theo ánh lửa ngập trời bay về phía đàn rết, nháy mắt đã đem đàn rết sợ tới mức trốn ra bốn phía. Sau đó tôi thừa dịp con rết tản ra, chạy hướng ra bên ngoài, ném khoác lên mặt đất, đạp một cước vào đi ra.

Ngắn ngủn hơn mười m, qua được vài giây, hoả phù cũng tắt, dù sao là ánh lửa lớn, ngọn lửa nhỏ.

Tôi quay đầu lại nhìn xem đàn rết đã vây quanh chòi, không khỏi nghĩ mà sợ, thật sự là ngàn cân treo sợi tóc, suýt chút nữa bin lão già kia hại chết