Hồn Ma Che Dù

Chương 19: Vụ án không đầu




Ban đầu, không ai trong chúng tôi quan tâm đến việc đọc những từ không đáng tin cậy và ngoài lề như vậy, nhưng chúng tôi không thể chịu được sự thúc giục lặp đi lặp lại của Tiểu Cương, vì vậy cả ba chúng tôi đều làm theo.

"Cái đĩa tiên cái đĩa tiên, ta có việc hỏi ngươi, mau mau xuất hiện. "

Lại không thấy gì xảy ra, vừa rồi không có người giấy, tiền vàng, có thể dễ dàng gọi ma quỷ như vậy ư? Tôi không tin lắm.

Những hành khách khác đều thấy chúng tôi rất kỳ lạ, họ hiếu kỳ nhìn chúng tôi. Tôi không thoải mái khi người khác nhìn mình như vậy, vì vậy tôi chuẩn bị rút tay khỏi cái đĩa, không làm theo đám bọn họ mò mẫm ồn ào nữa.

Thế nhưng ngay khi tôi vừa định rút tay lại, điều kỳ lạ đã xảy ra.

Tôi thấy đĩa nâng lên một chút, giống như là hai khối nam châm đặt chồng lên nhau hướng cùng cực vào nhau, khối nam châm ở trên sẽ bị đẩy lên. Cái đĩa bây đang trong trạng thái như vậy

Tôi không hít thở sâu một cái, chẳng lẽ thật sự có thứ bẩn thỉu xuất hiện ở đây?

Tôi đang lo lắng sợ hãi, nhưng mọi người thì không.

Tiểu Cương vẻ mặt phấn khởi, thấp giọng nói: "Đã đến đã đến, tôi không nghĩ như vậy cũng có thể mời cái đĩa tiên đến. " Hắn quay sang Mỹ Mỹ nói: "Mỹ Mỹ, cô có vấn đề gì cũng muốn hỏi cái đĩa tiên, mau mau hỏi đi, cái đĩa tiên sẽ cho cô lời giải đáp. "

Mỹ Mỹ sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là sợ hãi cảnh tượng trước mắt, cũng là, một cô gái làm sao có thể không sợ ma quỷ chứ? Chẳng qua là cô ta khả năng cảm thấy trong xe nhiều người như vậy, cho dù có ma quỷ, cũng không dám làm xằng bậy. Vì vậy cô mạnh dạn hỏi câu đầu tiên.

"Cái đĩa tiên, cái đĩa tiên. Xin hỏi, tôi có đẹp không? "

Ha ha, đúng là câu hỏi nhàm chán, chả khác gì mụ phù thủy hỏi chiếc gương trong truyện cổ tích Bạch Tuyết và bảy chú lùn.

Thật bất ngờ, cái đĩa thật sự bắt đầu chuyển động, tôi xác định ngón tay của tôi không sử dụng lực, cho nên không thể nào là tôi đẩy đĩa di chuyển.

Tôi nhìn vào ngón tay của ba người kia, đều ở trạng thái buông lỏng, cũng không giống đang dùng sức. Là cái đĩa tự mình chuyển động? Đây chính là trái với định luật tự nhiên.

Mặt khác, bây giờ cái đĩa đang ở trạng thái lơ lửng, chỉ cần tác động một chút lực, có thể khiến nó rơi xuống, cho nên thật không đúng khi nói có ai đó đang dùng lực đẩy cái đĩa, sau đó lại làm bộ không có chuyện gì.

Mặc kệ cái đĩa là tự di chuyển hay có ai đẩy, nói tóm lại là cái đĩa chính xác đã bắt đầu chuyển động, rất nhanh, đĩa lại ngừng lại, mũi tên trên đĩa chỉ vào một chữ: đẹp.

Mỹ Mỹ vui mừng hớn hở cười, dường như cảm giác sợ hãi ban nãy đã biến mất. Con gái..., miễn là ai đó khen ngợi vẻ đẹp của cô ấy, sẽ đắc ý quên hình, đó là lý do tại sao người phục vụ trong trung tâm thương mại luôn nói: "Thưa cô, cô mang bộ váy này quả thực xinh đẹp cực kỳ. " Có xinh đẹp hay không không biết, được khen ngợi như vậy chắc chắn sẽ rất vui, một khi đã vui chắc hẳn sẽ mua đồ.

Bây giờ có thể là một con ma đang nói Mỹ Mỹ rất đẹp, thế nhưng dù cho như vậy, Mỹ Mỹ cũng rất vui vẻ.

Sau đó, Mỹ Mỹ hỏi câu thứ hai: "Cái đĩa tiên cái đĩa tiên, hãy nói cho tôi biết, khi nào tôi sẽ lấy chồng? " Nói dứt lời, nhẹ nhàng liếc mắt đưa tình với Dư Bân.

A, vừa mới quen không bao lâu liền chuẩn bị gả cho Dư Bân ư? Là gả cho người hay là gả cho tiền….

Cái đĩa lại một lần nữa bắt đầu chuyển động.

Tôi cẩn thận chú ý, đều muốn tìm hiểu ra có gì không đúng, cho dù cái đĩa có thể động tay động chân, hay là thật có ma quỷ ám vào, thế nhưng bằng vào mắt thường, tôi vẫn không thể nhìn ra.

Đĩa chỉ vào chữ thứ nhất: Kết thúc.

Sau đó chỉ vào chữ thứ hai: thân.

Đón lấy chỉ vào chữ thứ ba: không.

Cuối cùng chỉ đến một chữ: gả.

"Suốt đời không lấy chồng. " Chúng tôi bốn người đọc lên cùng lúc.

Sắc mặt Mỹ Mỹ lập tức trở nên khó chịu, như thể có cảm giác muốn ăn thịt người, ba người con trai chúng tôi cũng tỏ vẻ rất xấu hổ, không biết là nên an ủi hay là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Cương không thể để Mỹ Mỹ chịu uất ức, an ủi, "Mỹ Mỹ, đừng buồn, cái đĩa tiên cũng có lúc nói không chính xác, khả năng nó đang đùa cô thôi. "

Mỹ Mỹ nóng nảy, sắc mặt càng thêm khó coi, nàng nắm chặt nắm đấm, thoáng một phát liền đập vỡ cái đĩa trên bàn, sau đó tức giận mà chửi một câu: "Cái gì mà cái đĩa tiên, giả thần giả quỷ. "

Tiểu Cương bên cạnh cũng dỗ dành, "Đúng đúng đúng, cái đồ vật này không chính xác, Mỹ Mỹ không nên tức giận, tức giận sẽ không đẹp. "

"Quên nó đi, tôi không quan tâm. " Mỹ Mỹ duỗi lưng một cái, nói: "Tôi mệt rồi, muốn ngủ một giấc. "

Mỹ Mỹ nói xong câu đó, Tiểu Cương cũng rất tự giác mà đứng lên, lại cho Mỹ Mỹ nằm xuống, sau đó Mỹ Mỹ cầm cái áo khoác che đầu đi ngủ.

Tiểu Cương nhẹ nói: "Mỹ Mỹ, ngủ như vậy không tốt, sẽ bị thiếu oxi. " Nhưng Mỹ Mỹ khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục làm theo ý mình, nên Tiểu Cương cũng không nói thêm câu nào.

Tôi nhìn cái đĩa bị đập vỡ trên bàn, trong đầu cảm thấy rất không thoải mái. Chuyện lúc nãy, nếu Tiểu Cương giở trò ma quỷ, không trêu chọc Mỹ Mỹ, sẽ không có gì xảy ra.

Tuy nhiên, nếu cái đĩa tiên là thật, cũng chính là ma thực sự được đưa tới, hãy biết rằng mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, huống chi là mời quỷ? Bạn đói xử với người ta như thế này, thật không tốt khi tiễn đi. Ma quỷ rất đơn giản, nếu bạn không tốt với nó, nó sẽ làm hại bạn.

Tôi kéo ống tay áo Dư Bân, hỏi: "Này, vừa có phải là anh dùng sức, di chuyển cái đĩa? "

Dư Bân lắc đầu, nói: "Không có..., tôi cũng đang tự hỏi, tôi còn tưởng rằng là là anh đã di chuyển cái đĩa. "

Mặc dù Dư Bân đã nói như vậy, tôi vẫn không thể tin anh ta, con người này dẻo miệng, dù cho thật là anh ta di chuyển, chỉ sợ anh ta cũng sẽ không nói ra.

Vấn đề đó đã đến, tôi lại không thể hỏi nguyên nhân tại sao, làm thế nào tôi có thể xác định có mời được cái đĩa tiên hay không?

Tôi đứng dậy lấy ô Âm Dương trong valy ra, giữ chặt nó trong tay, đến lúc đó nếu là thật sự đụng phải thứ không sạch sẽ đến báo thù, tôi cũng không quá bối rối để đối phó với nó.

Bây giờ, cũng chỉ có thể tính toán từng bước.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi rảnh rỗi nhàm chán, nghiêng người tựa vào lan can. Dư Bân đeo vòng Kim Phật vào, cũng đeo đồng hồ vàng vào tay, nhìn quanh cô gái kia lần này lượt khác. Kungfu anh ta quả nhiên lợi hại, trên đường đi có thể trò chuyện với bất kỳ ai.

Cũng không lâu lắm trời đã sáng

Xe lửa màu xanh chậm rãi tiến vào sân ga, đây chắc hẳn là ga mà Mỹ Mỹ với Tiểu Cương đến, bọn họ muốn xuống tàu.

Tiểu Cương đứng vỏn vẹn năm sáu giờ đồng hồ, trắng đêm không ngủ, nhưng cũng nhờ thân thể cường tráng kia, nếu thay vào đó là một người khác, chỉ sợ sớm đã không chịu đựng nổi, mệt mỏi nằm rạp trên sàn tàu kia rồi.

Nhìn qua Tiểu Cương chắc là đã luyện võ thuật, anh ta như không có gì cả, còn rất bình thản lấy mấy cái valy trên kệ xuống, sau đó vẫy tay tạm biệt chúng tôi.

Tôi nhìn anh ta gật gật đầu, ý bảo hẹn gặp lại.

Tiểu Cương vỗ vỗ vào vai Mỹ Mỹ vẫn còn đang ngái ngủ, "Mỹ Mỹ, đến nơi rồi, xuống tàu thôi."

Mỹ Mỹ thân thể uốn éo nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Tiểu Cương có chút gấp gáp, vì vậy đã nói mớn hơn: "Mỹ Mỹ, đến đến nơi rồi, dậy đi. "

Ai biết được, Mỹ Mỹ bị lay mạnh lăn xuống sàn tàu, Cái áo khoác che trên mặt rơi ra.

Tiếp theo, đám người xung quanh hét lên cùng một lúc, và Tiểu Cương đột nhiên nôn mửa tè le.

Không chỉ có họ, mà ngay cả Dư Bân ngồi ở bên cạnh tôi cũng liên tiếp cau mày, bỏ qua cái vẻ ngoài bình thường bất cần đời của anh ta.

Trong lòng tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhất định đã có chuyện xảy ra, vì vậy tôi đứng dậy, nhìn Mỹ Mỹ thăm dò, ai biết không nhìn không sao, vừa nhìn phía dưới, tôi đã vô cùng sốc.

Chỉ thấy Mỹ Mỹ cơ thể vẫn còn, nhưng đầu đã không cánh mà bay.

Cổ bị chặt đứt gọn gàng, nhìn không ra bị vật gì cắt đứt, Điều đáng kinh ngạc nhất là vết máu đã khô, và không có dấu vết máu trên áo khoác che bên.

Nếu đầu bị chặt mất mà nói, nhất định sẽ máu phun khắp nơi, đang đắp áo khoác bên ngoài chắc chắn sẽ bị nhuộm đỏ, nhưng mọi thứ đều rất kỳ lạ, không có chút máu nào trên áo khoác.

Mấu chốt nhất chính là, Mỹ Mỹ vẫn ngủ trong tầm mắt của tôi, không có ai tới gần cô ta, chớ nói chi là giết hại cổ. Hơn nữa Tiểu Cương vẫn luôn đứng bảo vệ, càng không có khả năng có người có thể tổn thương được Mỹ Mỹ.

Cách giải thích duy nhất chỉ có thể là ma quỷ đã làm.

Tôi vô tình nhìn vào cái đĩa bể trên bàn, trong đầu lạnh toát.