Hôn Mê Liền Cưới Anh

Chương 33




Tuy rất muốn hỏi thăm cho rõ, nhưng một câu của Cao Phàm làm cho tôi hoàn toàn dập tắt mong muốn nói chuyện.

"Đã như vậy, tôi sẽ cố gắng để yêu em lần nữa, nhưng mà ở trước đó, tôi hi vọng chúng ta trước tiên có thể làm bạn bè."

Nói cái gì sẽ cố gắng yêu tôi, nói yêu rồi chọn quên mất tôi như vậy, trước kia Cao Phàm cũng đã nói yêu tôi đấy thôi.

Một tháng sau là thời kỳ dưỡng bệnh của Cao Phàm, tôi bởi vì được chăm sóc rất tốt, bởi vậy rất nhanh có thể hoạt bát nhảy loạn, chủ động tiếp nhận trách nhiệm chăm sóc Cao Phàm.

Nguyên nhân có hai, đầu tiên là có thể không cần đi làm, thứ nhì là cùng Cao Phàm bồi dưỡng cảm tình.

Trong một tháng này, Cao Phàm đối với tôi thái độ tuy không thể cùng trước kia so sánh, nhưng cũng xem như dịu dàng lịch sự, so với những người qua đường Giáp khác, đãi ngộ của tôi xem như tốt lắm rồi.

Từ bệnh viện về đến nhà, tôi nhanh chóng phát hiện ra một điều nói nghiêm trọng cũng không tính là nghiêm trọng, nói xấu hổ cũng không tính là xấu hổ: chúng tôi rốt cuộc có cần cùng giường ngủ không?

Lúc tắm rửa xong xuôi tôi nhìn thấy Cao Phàm đang đứng ngốc ra ngay cửa phòng ngủ.

Theo cách mà tóc hắn nước còn nhỏ giọt và hông còn quấn khăn tắm mà nghĩ, hắn hẳn là đã chọn phòng tắm còn lại để tắm rửa.

Chỉ là cảnh tượng này sao quen mắt quá? Không khỏi làm tôi nghĩ đến tình cảnh của tôi ngày đầu tiên chuyển tới.

Hắn vẻ mặt do dự, xem ra là đang rất chân thành ở lo lắng không biết nên ngủ ở phòng nào thì tốt đây.

"À. . . . . . Cái kia. . . . . . Anh có muốn ngủ cùng em không?" Tôi chần chờ mở miệng.

Hắn đối với sự chủ động của tôi biểu hiện ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Đừng nghĩ lệch đi! Ý của em là, căn phòng này vốn chính là gian phòng của chúng ta, hơn nữa Bác sĩ cũng nói, cố gắng cho cho anh tiếp xúc với chỗ anh đã quen thuộc." Biểu tình gì vậy, giống như tôi sẽ ăn hắn không bằng. . . . . .

Cao Phàm không nói gì, nhưng hành động lại nói cho tôi biết quyết định của hắn.

Lại một lần nữa một người nằm một phía giường, làm cho tôi có chút ít hoài niệm.

Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, Cao Phàm đột nhiên hỏi: "Em có nói rằng em yêu anh chưa?"

"Ặc. . . . . . Nếu em không có nhớ lầm. . . . . . hình như là chưa. . . . . ." Tôi là đứa nhỏ thành thật, hơn nữa tôi cũng không có thói quen luôn đem chữ yêu đặt trên môi.

Quay trở lại công việc Cao Phàm rất bận rộn, này không được rồi, lại bay đi Mỹ bàn chuyện làm ăn .

Không biết là tâm lý tác dụng hay là như thế nào, từ lúc tôi thành thực nói cho hắn biết tôi chưa nói qua thương hắn về sau, hắn đối với tôi thái độ lúc lạnh lúc nóng , làm cho tôi một lần có xúc động từ nay về sau không muốn làm đứa nhỏ thành thật nữa .

Có một mình ở nhà, ngẫm lại cũng thực sự có chút cô đơn.

Cũng may, có hai người nhàm chán đến giúp tôi.

Bàng Chính Vũ đầu tiên là quan tâm một chút đến sức khoẻ của của tôi, sau đó bắt đầu đông kéo tây đàm, thỉnh thoảng cùng với Âu Dương Liệt hai người đến náo nhiệt khuấy động không khí.

Hành động của bọn hắn làm cho tôi rất là cảm động, nhưng tôi chỉ muốn một chuyện.

"Các anh biết rõ cái cô mà Cao Phàm đã nhắc tới không?" Không thể phủ nhận, lúc đó nghe thấy hai từ "Cô ấy", tôi rất không có phong độ ăn không ít dấm chua.

"A. . . . . ." Hai người bọn họ đồng thời há to mồm nhìn tôi.

Nét mặt của bọn hắn nói cho tôi biết, bọn hắn biết chuyện.

Bàng Chính Vũ vốn là thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng nhờ tôi dùng Mạc Tuyên làm uy hiếp, hắn phải thoả hiệp dưới dâm uy của tôi. (nguyên văn)

"Em phải đồng ý với anh là không được kích động nha!" Sau khi tôi đồng ý, Bàng Chính Vũ mới nói tiếp.

"Kỳ thật tụi anh cũng không biết rõ về cô ấy lắm, chỉ biết là bọn họ là biết nhau hồi mẫu giáo, năm đó Cao Phàm bé bỏng đến ở nhà bà ngoại nó một thời gian ngắn, thì quen với cô ấy, cũng lấy khi dễ cô nàng làm niềm vui, bất đắc dĩ, thời gian hạnh phúc thì luôn ngắn ngủi, 3 tháng sau, Cao Phàm rời đi nhà bà ngoại, từ đó về sau rốt cuộc chưa gặp lại cô ấy, nhưng mà Cao Phàm từng nói, nó về sau nếu muốn kết hôn, cũng chỉ sẽ lấy cô bé mà nó yêu nhất, anh van em đấy, khi đó thằng nhóc kia biết cái gì là tình yêu đâu, nhưng mà Cao Phàm một mực nhớ mãi không quên, mãi cho đến khi cùng em kết hôn. . . . . ." Bàng Chính Vũ nhìn sắc mặt tôi rồi tiếp tục nói: “Tụi anh còn hay hỏi đùa có rằng em có phải là cô nhỏ năm đó không, nhưng là cái tên rắm thối này chỉ cười cười mà không trả lời. . . . . ."

Khúc sau Bàng Chính Vũ còn nói cái gì tôi không nghe được nữa, tôi chỉ biết rõ thì theo như hắn tả thì Cao Phàm lại giống hệt một tên đáng ghét mà tôi biết . . . . . .

Nói, thời điểm lúc tôi còn học mẫu giáo, chúng tôi sống cùng tầng trong một khu tập thể.

Một ngày nọ, hộ hàng xóm có một đứa bé lớn hơn tôi vài tuổi, vốn tưởng rằng có thêm bạn chơi cùng, ai ngờ đâu là khởi đầu của đau khổ của tôi sau này.

Thằng nhóc luôn khi dễ tôi, hơn nữa là luôn biến hóa phương thức để khi dễ tôi, cụ thể tôi sẽ không nói ví dụ đâu, dù sao cũng không phải kỷ niệm tốt đẹp gì.

Bình thường tôi luôn khóc nhè, mãi đến khi có một lần, đổi thành hắn bị tôi chọc cho khóc.

Kể ra, đó là lần đầu tiên tôi trải qua cảnh máu chảy đầm đìa . . . . . . Một buổi tối nọ, cổ chân người bị coi thường là tôi đây bị một chiếc xe quẹt qua, máu tươi chảy ròng ròng, ba tôi cõng tôi trên lưng đang trên đường về nhà cầm máu, thằng nhóc kia đúng lúc đứng ở cầu thang lầu bên, thoáng thấy chân tôi đẫm máu tươi bị doạ đến mức oà lên khóc to.

Kể ra ngay lúc đó tôi vừa thấy cảnh nầy, không khóc ngược lại còn cười, trong nội tâm suy nghĩ tên này cuối cùng cũng bị tôi làm cho khóc lần thứ nhất.

Bây giờ nghĩ lại, ngay lúc đó mình cũng thật là biến thái .

Từ đó về sau, hắn đối tốt với tôi rất nhiều, tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên hắn nắm tay tôi đi xem cầu vồng. . . . . .

Lúc tôi nghĩ rằng cuối cùng chúng tôi cũng có thể chơi được với nhau, tên kia lại đột nhiên biến mất, ngay cả đi cũng không nói lấy một tiếng. . . . . .

Cuối cùng, tôi cũng dọn nhà, chậm rãi đưa hắn vào quên lãng. . . . . .

Bàng Chính Vũ không đề cập tới, tôi còn thật không nhớ rõ đoạn chuyện cũ này.

Không biết là ở đâu ra tự tin, tôi thập phần khẳng định Cao Phàm trong miệng "Nàng" chính là tôi.

Hắn đã đem tôi quên mất, vậy thì tôi làm cho hắn một lần nữa nhớ lại tôi là tốt rồi.

Lần này. . . . . .

Đến lượt tôi đối với hắn nói tôi yêu hắn. . . . . .

Làm cho chúng tôi một lần nữa bắt đầu, bất kể là chúng tôi khi còn bé hay là chúng tôi thời điểm này.