Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 11: Ngọc Nữ phong




Võ Nguyên đại lục chia làm chín châu, diện tích mênh mông, nhân khẩu vô số. Ở đại lục thần kỳ này có mười lăm thế lực được công nhận là lớn nhất, hợp xưng: Thất tông tam bang ngũ thế gia! Đúng như cái tên, là gồm bảy tông môn, ba đại bang phái, năm đại thế gia.

Bên dưới còn có các thế lực tầm trung và nhỏ phụ thuộc vào để sinh tồn phát triển. Thế lực thống trị không giống nhau nên trong phạm vi thống trị của họ có hình thức như liên bang, hoặc quốc gia tập quyền, hoặc hình thức rải rác như bộ lạc… Phương pháp thống trị cũng khác xa nhau.

Trong thất tông tam bang ngũ thế gia, chín thế lực phân chia địa bàn cửu châu, ngoài ra sáu thế lực kia không hỏi đến thế sự, nhưng vẫn danh tiếng vang xa, nổi khắp đại lục, không ai dám coi thường.

Bích Thủy cung là một trong những thế lực này.

Ngàn dặm khói sóng, nước xanh liền trời.

Đông Thắng Thần Châu, một trong Phúc địa thập lục đại động thiên - - Thiên lý hàn đàm Bích Thủy hồ.

Mặt hồ trải ra ngàn dặm, nhìn ngút tầm mắt, giữ làn nước xanh có ba ngọn núi là sơn môn Bích Thủy cung.

Bích Thủy cung khá đặc biệt, tông phái chỉ thu nữ tử làm đệ tử, tuy luận thực lực có thể họ không bằng mười bốn thế lực kia nhưng luận về ảnh hưởng thì lại lớn nhất. Bởi nữ đệ tử của họ đều có bối cảnh hiển hách.

Bích Thủy cung chọn đệ tử, trừ tuổi tác còn hai tiểu chuẩn, một là thiên phú hơn người, hai là dung mạo thượng đẳng.

Được Bích Thủy cung dốc lòng bồi dưỡng, khi thành niên, họ đều là cực phẩm nữ tử cả dung mạo và thực lực đều thượng thừa, nên nhiều thế lực và tuyệt thế cường giả đều coi cưới được đệ tử Bích Thủy cung là vinh dự. Năm tháng lâu dần, môn nhân Bích Thủy cung và các đại thế lực có liên hệ mật thiết với nhau, ai biết được nếu gây bất lợi cho Bích Thủy cung thì sẽ trở thành cừu địch của bao nhiêu thế lực? Những môn nhân đã xuất giá, một khi sư môn có biến, tuyệt không đời nào chịu tụ thủ bàng quan.

Môn nhân Bích Thủy cung đều kết hôn với cường giả thiên tư tung hoành đại lục hoặc người nắm quyền của một thế lực độc nhất vô nhị nào đó, ảnh hưởng của Bích Thủy cung với đại lục không cần nói cũng biết. Vì nguyên nhân này mà Bích Thủy cung tuy hiếm khi xuất hiện thánh giai tọa trấn, song vẫn là một trong thất tông.

oOo

Bích Thủy cung tam đại phong: Ngọc Nữ phong, Tú Nữ phong, Tiên Nữ phong. Mỗi ngọn lại có đỉnh chính, chia thông phái thành ba hệ.

Trên mặt nước xanh ngàn dặm, một bóng người đang lướt sóng, thân hình cực nhanh, nháy mắt sau đã được cả trăm trượng, tốc độ khiến ai trông thấy cũng phải chắt lưỡi khen thầm. Mục đích của người này hiển nhiên là Ngọc Nữ phong cực kỳ hiểm trở, vạn lưỡi đá nhấp nhô bao quanh.

Quanh Ngọc Nữ phong mây khói lờn vờn, hơi nước mù mịt, chính là: Phù quang điểm điểm tự bạch ngọc, diêu quang phiến phiến sinh thái hà (tạm dịch: Phù quang lấm tấm như ngọc trắng, Lớp lớp hào quang tựa ráng chiều), xứng danh nhân gian tiên cảnh. Nữ đệ tử đi tuần tra bên trong ai cũng dung mạo tú lệ, thiên kiều bách mị, đương nhiên là phong cảnh đẹp nhất.

Người lướt đi trên mặt hồ y phục lam lũ, đầu tóc rối bời, chính là lão giả truyền công phu cho Diệp Phong hôm nọ, dáng vẻ này mà để đệ tử Bích Thủy cung đi tuần trông thấy tất sẽ đuổi đi ngay. Người đến bái phỏng ai chẳng áo quần là lượt, lễ lạt rình rang, lẽ nào cho phép một lão khất cái xông vào?

Lão giả không hiểu sử dụng thân pháp gì, chỉ mấy cái nhô lên hụp xuống cực kỳ quen đường, thân thể như chớp lóe giữa ban ngày, lướt qua thị tuyến các nữ tử, ung dung đáp xuống đỉnh Ngọc Nữ phong. Mấy trăm nữ đệ tử không hề bị kinh động.

Trong một lâu cách thanh nhã trên núi, là nơi Ngọc Nữ phong phong chủ - - Thu Tố Nhã tĩnh tu. Trong vòng trăm thước quanh lầu, không hề có ai khác.

Trong phòng nhàn nhạt khói xanh, áo trắng như tuyết, một nữ tử mỹ lệ chừng hơn ba mươi đang nhắm mắt xếp bằng trên đỉnh lầu. Quanh mình bà ta vương một lớp thủy nguyên lực màu lam nhạt, hơi thở mỏng mảnh đều đều, vùng ngực nhô lên phập phồng theo hơi thở, cực kỳ quyến rũ.

Hấp dẫn nhất là phong vận thành thục cao quý, bất khả xâm phạm toát ra từ bà ta, cộng thêm gương mặt trắng ngần nõn nà, càng say lòng người.

Từng ngọn khói xanh từ lò hương bốc lên, cả gian phòng ngập trong mùi thơm thoang thoảng, tâm cảnh con người cũng vì thế bình yên hơn.

"Ai?" Thu Tố Nhã từ từ mở mắt, trong tròng mắt đen nhánh mỹ lệ toát lên nét lạnh lùng.

"Ta… đừng kích động." Lão giả ngượng ngùng vuốt mũi, thân ảnh xuất hiện.

"Huynh đến rồi…" Thấy lão giả, sắc mặt lạnh lẽo của Thu Tố Nhã mềm mại hơn, ánh mắt có phần kích động, cả giọng nói cũng run run. Hai người có quen biết nhau.

"Tố Nhã… Lần này ta đến đây có việc cần nhờ." Đôi mắt mờ đục của lão giả hàm chứa nét mang nợ, không hề thần bí, thâm thúy như lúc truyền công pháp cho Diệp Phong ngay cả lời nói cũng hơi mất tự nhiên.

Kích động nhanh chóng tan biến, ánh mắt Thu Tố Nhã trở lại lạnh nhạt, trong mắt thoáng qua một tia buồn thương, lạnh lùng nói: "Nếu không có việc gì, chắc huynh không đến tìm tôi."

"Kỳ thật.... không phải ta không muốn đến… chỉ là… muội cũng biết…. Ta không tiện đến đây…" Đối diện với thái độ lạnh nhạt của Thu Tố Nhã, lão giả tựa hồ hơi sợ, thần sắc tỏ ra luống cuống.

"Nói đi, là việc gì?" Thu Tố Nhã nhìn đối phương một chốc, rồi thở dài dịu giọng hỏi.

"Mười lăm năm trước, ta và sư thư của muội bị họ truy sát, lúc đó Tố Thanh đã có thai, tuy ta dốc sức kháng cự nhưng cuối cùng vẫn không giữ được tính mạng của nàng… Trong lúc nguy cấp, Tố Thanh đã để mất đứa bé mới sinh ở Vân Châu… chắc muội cũng biết việc này." Mắt lão giả ánh lên băng lạnh, lời lẽ hàm chứa hận ý.

"Tố Thanh sư thư… ôi…" Thu Tố Nhã lại thở dài, tỏ vẻ buồn thương.

"Tố Thanh đặt tên cho nó là Thẩm Lan, để lại Thủy lam chi tâm làm bằng chứng ngày sau gặp mặt…" Lão giả nhẹ giọng kể tiếp: "Ta vất vả tìm suốt mười lăm năm, cuối cùng trời cao không phụ người có lòng, ta tìm được con gái."

"Huynh đến tìm tôi là ý gì?" Nhớ đến sư thư, ánh mắt Thu Tố Nhã ánh lên phức tạp, khẽ hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Tuy ta tìm thấy Lan nhi nhưng không dám nhận nó. Đáng thương cho nó cô khổ suốt mười lăm năm, không ai trông nom, nên ta muốn nhờ muội thu nó làm đồ đệ, thay ta lo lắng cho nó…" Bích Thủy cung thu đồ chỉ chọn nữ đồng dưới mười hai tuổi, nhưng Thu Tố Nhã thân là nhất phong chi chủ, đương nhiên có thể phá lệ.

"Huynh đồng ý cho nó làm đệ tử Bích Thủy cung?" Thu Tố Nhã ngạc nhiên, bà ta hiểu rõ dây mơ rễ má giữa thất tông tam bang ngũ thế gia, nghe đối phương nói muốn con gái gia nhập Bích Thủy cung, bà ta tất nhiên kinh ngạc.

"Mấy năm nay ta đã nghĩ thông rồi… Việc năm xưa, thất tông tam bang ngũ thế gia chẳng qua là tay chân của người ta, Bích Thủy cung suy cho cùng không đối xử tệ với Tố Thanh, ta không hận sư phụ muội. Món nợ này… cứ dồn lên đầu mấy tên khốn đó." Lão giả nghiến răng, hận ý ràn rạt.

"Sao huynh phải khổ…" Thu Tố Nhã lắc đầu khẽ thở dài, muc quang chứa u oán: "Huynh cũng biết… việc huynh nhờ, tôi luôn đồng ý."

"Tạ....." Lão khất cái chưa nói xong câu cảm kích đã bị ánh mắt u oán của đối phương ngăn lại.

"Nó ở đây, huynh sẽ thường đến thăm phải không?" Thu Tố Nhã đột nhiên hỏi, đôi mắt như nước hồ thu chứa đầy hi vọng.

"Chuyện đó… có cơ hội, sẽ đến!" Lão khất cái hơi tránh ánh mắt đi không dám nhìn thẳng vào đối phương.

Thu Tố Nhã bật ra tiếng cười trong trẻo, liếc lão khất cái, vạn chủng phong tình, quyến rũ mê người.

"Tôi không ăn thịt huynh, sợ cái gì! Vì sao huynh lại biến mình thành… khó coi thế này." Không tìm được từ ngữ tho bỉ hơn, gương mặt Thu Tố Nhã ửng hồng.

Mỉm cười ảo não, lão khất cái nhăn nhó: "Tố Nhã… muội cũng biết ở đại lục này, người ta có thể tin cậy không nhiều. Muội là một trong những người quan trọng nhất."

Thoáng kinh ngạc, lồng ngực Thu Tố Nhã phập phồng mấy lượt, lòng ngập trong niềm vui. Còn mong gì nữa đây…