Hôn Nhân Ấm Áp 33 Ngày

Chương 8: Đe dọa




Edit: Diệp Lưu Cát

Sau khi lên xe, khoảng 20 phút, Thần Ngàn Ấm được đưa đến một quán trà hết sức cổ kính. Mở cửa vào trong, Thần Vệ Tùng đã ngồi trên sô pha chậm rãi uống trà. Thấy Thần Ngàn Ấm đi vào, ông buông chén trà trong tay: "Ngồi đi"

Thần Ngàn Ấm lễ phép gật đầu đi đến ngồi xuống đối diện, hai người bị ngăn cách bởi bàn trà. Thần Vệ Tùng cầm một chén hồng trà đưa cho cô, Thần Ngàn Ấm nhẹ giọng "Cảm ơn". Cô cũng không có gọi ông là "ông nội", dù sao cô cũng không còn huyết thống gì với họ. Nhớ tới việc này lòng cô đau như cũ, cô nhấp một ngụm trà, trực tiếp hỏi vấn đề chính: "Ông tìm cháu có chuyện gì?"

Thần Vệ Tùng đưa mắt nhìn cô, ánh mắt hỗn loạn xen lẫn một chút phức tạp, ngập ngừng nói: "Cháu tự kiểm điểm bản thân đủ chưa? Đủ rồi trở về Thần gia đi."

Thần Ngàn Ấm có hơi giật mình không ngờ đến ông sẽ để mình trở về. Là bởi vì hôn ước của hai nhà sao? Nhưng không phải cô đã nói rõ ràng với chú rồi sao... Hay là, chú không xem trọng suy nghĩ của cô. Ý thức được việc này, mắt cô chìm xuống, lại nghe thấy Thần Vệ Tùng nói: "Ông nội đem cháu xóa tên khỏi Thần gia, nhưng nói thế nào chăng nữa, cháu cũng do một tay ta nuôi lớn, sao có thể nói chặt đứt quan hệ là chấm dứt được. Về nhà nhận lỗi với mẹ, nói việc làm của cháu là sai trái, mọi người liền tha thứ, biết không?"

Cô không tự mình tranh luận. Thấy cô có chút nhận sai đều không có, Thần Vệ Tùng mặt hơi trầm xuống, chịu đựng tức giận nói: "Quên việc này đi, trở về nói vậy. Mẹ cháu sẽ không so đo với cháu."

Thần Ngàn Âm:"...". Được rồi, quả thực như lời Tâm Ngữ nói, bất kể cô giải thích như thế nào, cũng không ai tin cô...

Nghĩ vậy, ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt của cô liền biến mất, mà lúc này Thần Vệ Tùng lại lên tiếng:"Như vậy đi, ngày mai ông sẽ cho người đến đón cháu."

Thần Ngàn Ấm suy nghĩ một chút, thẳng thắn trả lời:"Ông để cháu trở về nguyên nhân là gì?". Sau khi nhìn thấy thái độ thực sự của mẹ nuôi với mình, cô đã quyết định không quay lại nữa, chẳng qua cô vẫn muốn chứng thực, điều mình đoán là đúng.

Lời nói của cô càng khiến Thần Vệ Tùng tức giận:"Cho cháu trở về nhà, không nên nghĩ nhiều như vậy. Cháu là cố ý muốn chọc ông đến tức chết phải không?"

Thần Ngàn Ấm vẫn như cũ muốn ông nói nguyên nhân:"Cháu không có ý đó, là là hy vọng ông có thể nói sự thật cho cháu."

Ông nghe vậy, vẻ mặt dịu đi:"Mộ gia tới, chỉ định cháu thực hiện hôn ước. Trở về, lấy thân phận con gái Thần gia trước đó kết hôn với Mộ Duệ Trạch."

Mặc dù ông mong muốn cháu Tâm Ngữ của mình gả đi, nhưng vì Thần thị, ông không thể làm trái Mộ gia, chỉ có thể chấp nhận để Ngàn Ấm trở lại. Về phần cô có trả thù Thần gia hay không thì với sức lực của cô chắc sẽ không có khả năng. Tưởng rằng Thần Ngàn Ấm sẽ vui vẻ đồng ý, không ngờ cô lại đứng dậy từ chối:

"Thật có lỗi, cháu không thể đáp ứng đề nghị của ông... Cháu không nghĩ sẽ gả cho Mộ Duệ Trạch."

"Cô..."

Thần Vệ Tùng kinh ngạc mắt trừng lớn:" Cháu không biết phân biệt! Có thể gả vào Mộ gia, còn cảm thấy được ủy khuất sao? "

Mặc dù biết ông đã không hề thương yêu mình như trước, nhưng sự coi thường trong lời nói của ông vẫn khiến Thần Ngàn Ấm hết sức khó chịu.

Cô dấu đi ánh mắt chua xót, sau một lúc lâu mới nói: "Bất luận Mộ gia hay Thần gia, cháu cũng không nghĩ muốn trèo cao. Xin lỗi cháu có việc đi trước."

Dứt lời, cô cúi chào xoay người rời đi, chợt nghe ông giọng lạnh như băng đe doạ: "Được. Cô đã cố ý như vậy liền đem tất cả những gì Thần gia cho cô mấy năm qua trả về."