Hôn Nhân Bạc Tỉ

Chương 30: Cơ hội




Thật bất ngờ, bên trong chứa rất nhiều hình ảnh, tất cả đều có liên quan đến Quỳnh Hoa. Tại Trung Quốc, ngày cô bị bắt cóc, người đưa cô vào khách sạn, chính là Gia Vỹ. Cô không thể không biết, anh ta còn hôn lên má cô.

Lúc cô trốn anh để về Việt Nam, bên cạnh cô cũng là Gia Vỹ, đêm cô không về biệt thự Trần Gia cô nói với anh ngủ lại nhà Diễm My cũng là Gia Vỹ đưa cô vào khách sạn, số tiền cô cần cũng là do Gia Vỹ đưa cho cô. Và một điều cuối cùng, dự án mà anh nói cũng là cô mang tới cho Gia Vỹ.

Tất cả những sự kiện trên xâu chuỗi lại thật sự không thể chối bỏ, Quỳnh Hoa và Gia Vỹ có mối quan hệ mật thiết với nhau, có sự qua lại, có sự thân mật. Vậy cô đến bên anh là có mục đích gì? Cô là người của Gia Vỹ, cô đã phản bội anh? Cô đang lừa dối anh? Tuấn Anh đi từ trạng thái này tới trạng thái khác, cảm xúc trong anh cứ lên xuống không ngừng, tay anh run run cầm những tấm hình và bức thư ghi về hành trình của cô mà không muốn tin đây chính là sự thật.

Mặc dù anh rất muốn gạt nó ra khỏi đầu, nhưng với một người thông minh như anh, thời khắc này anh không thể không nhìn thấy, cô đến bên anh không phải vì tình yêu. Những điều cô nói và những thứ cô làm quá đối lập nhau, thử hỏi anh làm sao có thể chấp nhận và tha thứ.

Vậy cô và anh gặp gỡ là do sắp xếp chứ không hề trùng hợp, anh đã quá đa tình tới mức tin vào viễn cảnh trong những cuốn ngôn tình mà cô đã dệt nên. Một màn kịch hoàn hảo, hoàn hảo tới mức không thể tìm thấy một lỗ hổng nào. Ngày đó cô nhất mực cùng anh tổ chức hôn lễ là có lý do, nhất mực làm cô dâu một mình cũng có lý do. Đây nhất định không thể là hiểu lầm mặc dù anh rất muốn anh là đang chính hiểu lầm cô. Anh chưa bao giờ dám nghĩ tới cảnh cô và Gia Vỹ tay trong tay ôm ấp nhau trong khách sạn, cùng nhau yêu đương mãnh liệt khi không có anh. Phải chăng bà nội nói đúng, anh đã quá bao dung với cô rồi.

Tuấn Anh xem đi xem lại những hình ảnh đó rồi lập tức vò nát ném mạnh vào thùng rác, cầm áo khoác và trở về nhà.

Trời Sài Gòn hôm nay vẫn nắng, đường Sài Gòn hôm nay vẫn được thêu dệt một bức tranh trong xanh óng ánh, nhưng trong mắt anh mọi thứ lại tối sầm. Anh cứ chạy xe trong vô định không biết là bao nhiêu vòng quay lặp lại, để tự trả lời cho mình câu hỏi, bây giờ mình phải làm gì. Sau rất nhiều thời gian trôi qua cuối cùng anh đã có quyết định, một quyết định mà anh nghĩ sẽ khó khăn nhất trong cuộc đời của anh.

Dừng trước cổng biệt thự, anh nhìn vào trong, cái cảm giác về nhà của anh lúc này nó thật khác, không giống mọi hôm, anh không còn cảm thấy vui vẻ, mong chờ mà thay vào đó là rất nhiều sự hỗn độn, bối rối, đau khổ ở trong lòng. Anh bước vào dưới sự niềm nở chào hỏi của bác quản gia và rất nhiều người giúp việc. Vẫn như thường lệ, câu đầu tiên mà anh hỏi chính là.

“Cô ấy đâu?”

“Dạ cô chủ ở trên lầu thưa cậu chủ”

Nhẹ nhàng sải chân đi tới cạnh phòng ngủ của cả hai, anh ngập ngừng bước vào, khuôn mặt anh bình thản đến đáng sợ.

Quỳnh Hoa đang đọc sách nhìn thấy anh thì vô cùng ngạc nhiên, vội đứng bật dậy chạy tới ôm chầm lấy anh, giọng nhõng nhẽo.

“Sao hôm nay anh về sớm vậy, ở nhà không có anh buồn lắm luôn nè”

Nở một nụ cười, anh chạm tay vào tóc cô khẽ lên tiếng.

“Anh mệt, muốn nghỉ ngơi”

“Anh mệt như thế nào? Có nhức đầu không? Hay là sao?”

“Anh không sao”

“Anh có chuyện gì à, em thấy anh không được vui. Ngày mai là ngày họp báo ra mắt phim mới rồi, có phải anh hồi hộp nên vậy không?”

“Quỳnh Hoa à, em …có gì muốn nói với anh không?”

“Tất nhiên là có rồi, rất nhiều điều”

“Những điều em đang giấu kín, nếu em muốn …thì bây giờ em hãy nói đi. Chỉ cần là những gì em nói, anh đều sẽ tin”

Tuấn anh nắm tay cô rất chặt, nhìn sâu vào mắt cô như muốn nghe một lời giải thích vào lúc này. Quỳnh Hoa vẫn không biết gì vô tư đáp.

“Giữa chúng ta còn điều gì phải giấu giếm nhau đâu, cũng không có một bí mật nào cả. Anh là quan trọng nhất, nên em có chuyện gì đều sẽ tâm sự với anh”

“Nếu bây giờ, anh có lỗi với em. Em có tha thứ không?”

“Em phải xem lỗi đó là lỗi gì?”

“Phản bội chẳng hạn”

“Tức là..ở bên người phụ nữ khác sao?”

“Đúng vậy”

“Tất nhiên là không, sẽ không. Anh có thể mắc sai lầm, nhưng nếu là vì một người khác em sẽ ra đi”

“ Nhưng nếu em cho anh cơ hội được nói”

“Em nghĩ một khi đã như vậy thì anh sẽ không nói”

“Anh hiểu rồi. Em nói đúng, cơ hội chúng ta có thể cho, không chỉ là lần này mà còn cả lần trước, đã rất nhiều lần, chỉ tại họ không làm. Vậy thì, không cần phải nói thêm gì nữa”

Tuấn Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, tối nay anh nói có nhiều thứ cần giải quyết nên sẽ qua phòng sách làm việc. Nói cô cứ đi ngủ trước, không cần chờ anh.

………………………………………………….

Ngày mai.

Quỳnh Hoa dậy từ rất sớm, bất ngờ là không thấy Tuấn Anh đâu, nhìn xung quang căn phòng thực sự vắng lắng. Cô nghĩ chắc anh cũng như cô vì quá hồi hộp cho buổi ra mắt bộ phim đầu tiên trong đời ngày hôm nay mà không ngủ được, chắc đã đi tới phòng tập thể dục rồi.

Quỳnh Hoa cũng rất nhanh chóng vệ sinh cá nhân, chạy bộ, ăn sáng rồi tranh thủ thời gian chăm sóc vườn hoa. Cô cảm thấy đang rất thích thú với cuộc sống này, cô có sự nghiệp, có tình yêu, có tất cả.

Cô không những chỉ mong mỏi buổi tối hôm nay để được công bố tên tuổi, mà còn là….cô nhớ tới lời anh nói, ngày hôm nay cô và anh sẽ chính thức công khai, anh sẽ công bố cô với tất mọi người trên cái đất nước này, cô là người phụ nữ của đời anh.

Cười lên khúc khích cô chạy vào nhà và lấy điện thoại kể cho Diễm My nghe, đầu dây bên kia vui vẻ trả lời.

“Nhất mày rồi, tối nay phải thật xinh đẹp đó nhé”

“Nhất định”

Lên phòng và mở tủ quần áo ra xem chiếc đầm dạ hội mà anh đã chọn cho mình vào tối nay, đó là chiếc đầm của một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước, được đặc biệt may theo số đo của cô. Với thân được may cách điệu gắn hoa hồng mỏng manh kiêu hãnh, toàn bộ nền vải được gắn kim cương lộng lẫy và xa hoa. Đuôi váy được tạo ra tầng tầng lớp lớp như sóng biển, bằng những lớp lông vũ mịn màng. Đó là một chiếc váy đẹp nhất thế gian trong trí tưởng tượng của cô, và nó dành riêng cho cô. Vào ngày đặc biệt này.

Không lâu sau đã tới buổi tối, Quỳnh Hoa được chuyên viên làm đẹp búi tóc cao gọn gàng thanh thoát, trang điểm tông màu hồng đào dịu ngọt, bộ váy trắng mặc lên người cô tôn lên vóc dáng thanh tú, nhã nhặn và cao quý. Mang thêm đôi giày cao gót màu bạc phủ pha lê lấp lánh. Cô nhìn mình trong gương chợt mỉm cười, sau đó liền xuất phát.

Tuấn Anh không đi cùng cô, chỉ nhắn tin hẹn gặp cô ở buổi lễ. CTF lần đầu tiên trong đời công bố ra mắt hai bộ phim đình đám cùng một lúc, và hai bộ phim này đều do hai diễn viên chính mới toanh đảm nhận vai, càng khiến cho tất cả khán giả và giới showbiz tò mò ngóng đợi.

Ngoài dàn diễn viên, các khách mời, còn có rất đông nghệ sĩ tới tham dự. Trong đó có cả rất nhiều đạo diễn của các bộ phim đình đám cũng xuất hiện và dành lời khen cho Lê Đình Long với sản phẩm mới. Nói về Kiêu Hãnh một đạo diễn có tiếng trong nghành cất giọng.

“Theo tôi, thành công lớn nhất của giám đốc Lê và đạo diễn Trình là đã tìm được và giúp các diễn viên của mình có một màn thể hiện quá xuất sắc.”

Sau đây tôi xin mời cô Rose Như Quỳnh, nữ chính của bộ phim Kiêu Hãnh có đôi lời chia sẽ với chúng ta. Tiếng Mc vang lên làm cô giật mình, tuy có chút sợ hãi và lo lắng vì lần đầu tiên xuất hiện trước đám đông. Nhưng Quỳnh Hoa vẫn cố gắng giữ tác phong bình tĩnh ôn nhu nói.

“Dạ trước hết cho Rose xin được gửi lời chào và lời cảm ơn tới tất cả mọi người đang có mặt tại đây ạ. Em xin được phép chia sẻ một chút về vai diễn đầu tiên của chính mình. Phải nói là thật sự may mắn, khi Rose đã nhận được sự dìu dắt của tổng giám đốc Lê, của công ty CTF, của cả đoàn làm phim, của đạo diễn cùng toàn thể các bạn đồng nghiệp, đã hướng dẫn và giúp đỡ Rose rất nhiều để có thể hoàn thành được vai diễn Linh. Trong vai diễn này cảnh khó nhất có lẽ là cảnh diễn nội tâm nhân vật, khi Linh là một cô tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ phải đối mặt với chính sự phá sản của gia đình. Vì cơ bản Rose sinh ra trong một gia đình nghèo, nên để cảm thấu được nhân vật là một điều không hề dễ. Cuối cùng xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất tới những người đã yêu thương em, tới tất cả các khán giả đã đón nhận, ủng hộ em và cho em cơ hội được thể hiện mình, xin cảm ơn”

Cô nói xong thì cười tươi, cúi đầu xuống đặt tay lên trái tim của mình, đôi mắt cô từ đầu cho tới giờ vẫn luôn dõi theo anh.

Tuấn Anh ngồi đối diện gương mặt lạnh lùng, nhìn cô cười nhạt một tiếng.

Giọng nói Mc lại tiếp tục vang lên, làm dậy sóng người hâm mộ với bộ phim Ngày ấy mình đã yêu và hotboy vạn người mê Trần Tuấn Anh, dự sẽ là bộ phim bom tấn của năm nay.

“Ngoài cương vị là vai nam chính ngày hôm nay, ngoài việc nói về bộ phim này. Anh chàng điển trai Trần Tuấn Anh của chúng ta, còn có một số điều muốn nói với một người đồng nghiệp đang có mặt tại đây. Xin mời Tuấn Anh”

Nhìn những bước chân rắn chắc mạnh mẽ của anh trên thảm đỏ, Quỳnh Hoa hồi hộp vô cùng, gương mặt anh chứa đầy sự tuấn tú và tinh xảo, cao cao tại thượng, làm tất cả nữ nhân có mặt ở đây đều ngỡ ngàng ngưỡng mộ. Cô chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình đập nhanh như khoảnh khắc này, chỉ ít phút nữa thôi, đối với cô tất cả đang diễn ra ở đây sẽ hệt như thiên đường thu nhỏ. Cô mong chờ đến lúc, anh và cô sẽ được nắm tay nhau đứng trước toàn thể mọi người gửi trao lời yêu thương đến nhau thay cho cái hôn lễ buồn đau ngày hôm đó.

“ Xin chào, và xin dành lời cảm ơn tới tất cả, những ai đã, đang và sẽ theo dõi Ngày ấy mình đã yêu do công ty CTF sản xuất và do Tuấn Anh đảm nhiệm vai chính, không biết nói gì hơn ngoài những cảm xúc, trải nghiệm đã được bộ phim mang tới, thực sự Tuấn Anh rất biết ơn. Tuấn Anh đã hiểu được nỗi đau của tình yêu mang lại, và nhân đây cũng muốn vì chính mình một chút, trút bỏ nỗi đau trong tình yêu….”

Nói đến đây anh hơi ngừng lại, nhìn sâu vào mắt cô, anh cứ nhìn cô như thể đã rất lâu không nhìn thấy,có một chút gì đó đang vỡ vụn trong anh, Quỳnh Hoa cũng nhìn anh đôi mắt lấp lấp, mỉm cười ngọt ngào như đã sẵn sàng nhận lấy những gì mà cô đã hi vọng ở nơi anh.

“Trút bỏ nỗi đau trong tình yêu của chính tôi, chỉ cách này mới có thể làm tôi rất nhanh dập tắt những hão huyền mà mình đã từng tưởng tượng. Quỳnh Hoa à, hay còn gọi là Rose Như Quỳnh. Hôm nay, ngay tại thời điểm này, anh chính thức muốn nói với em một quyết định, đó là…..”

Mọi người đều quay mặt nhìn phía cô, nhưng cô giây phút này chỉ nhìn thấy anh, ánh mắt cô long lanh bỗng trở nên hoe đỏ. Cô đang tự thấy mình cảm động trước tình yêu của cả hai người. Chỉ cần anh nói một lời cuối này, cô nhất định sẽ lao mình chạy thật nhanh về phía anh ôm chầm lầm anh, mặc kệ tất cả sau lưng.Vì đây chính là giây phút ngọt ngào hơn cả.

“Đó là, từ thời khắc này tôi muốn quay về quãng đời độc thân, không liên luỵ ai, không cầu cạnh ai, không bao dung ai. Tôi không muốn tiếp tục cùng em nữa. Chúng ta chính thức ly hôn.”

Cả sân khấu được một phen náo nhiệt, anh vẫn lạnh lùng đứng ở đó, tai cô lúc này như ù đi, cô lắc lắc đầu nhìn anh đau đớn, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy đến với mình.

Tại sao, cái giây phút cô ngỡ mình là người hạnh phúc nhất, được hưởng trọn sự ưu ái của ông trời cũng chính là giây phút cô đau khổ chìm trong bóng tối và nhận ra mình đã mất anh.