Hôn Nhân Đã Qua

Chương 18




Hồ Đình Đình, con gái út của Tổng tham mưu, em gái của Hồ Quân, kém anh vừa tròn mười tuổi, năm nay mới hai mươi tư. Hồ Đình Đình chính xác là một công chúa nhỏ trong nhà, hoạt bát, nhanh nhẹn, sau khi tốt nghiệp đại học thì ra nước ngoài hai năm, kiếm được một tấm bằng trở về, từ chối sự sắp xếp của bố, không biết ăn nhằm phải cái gì mà một mực đòi phải tự mở nhà hàng của mình.

Ông bà Hồ quả nhiên là những người cha, người mẹ tốt. Con gái vừa đưa ra ý muốn là lập tức tán thành và ủng hộ, lại còn kêu mấy anh em Hồ Quân bỏ tiền, bỏ sức ra giúp em gái. Lần này, ngay cả mấy anh em chí cốt của Hồ Quân là bọn Diệp Trì cũng bị lôi vào cuộc, bắt buộc phải đến ủng hộ cho Đình Đình vào ngày khai trương.

Thời Tiêu tự bắt taxi đến, tìm cả buổi trời mới thấy bởi nhà hàng này chẳng mấy bắt mắt. Nhìn từ bên ngoài vào, trông như kiểu kết hợp phong cách giữa nhà hàng Nhật Bản với nhà hàng Tây, mặc dù nhìn có vẻ không phải loại sang trọng nhưng bên ngoài đỗ toàn những chiếc xe hơi cao cấp, nhìn qua là biết nơi đây không phải là nhà hàng dành cho tầng lớp làm công ăn lương bình thường.

Thời Tiêu vừa định vào thì thấy có một chiếc xe hơi màu đen từ bên kia đường rẽ sang, vừa hay đỗ lại cô. Cửa xe mở ra, Thời Tiêu vừa nhìn thấy người trên xe bước xuống, toàn thân cô đã cứng đờ.

Người kia vừa nhìn thấy Thời Tiêu cũng đờ người, ánh mắt Thời Tiêu dừng lại ở người đàn ông đứng bên cạnh bà ta, người đàn ông khoảng trên dưới năm mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, rất có uy, đôi mắt sắc lạnh na ná như Hứa Minh Chương, trông rất có tướng lảm quan, vô cùng xứng đôi với người phụ nữ sang trọng đi bên cạnh.

Là bố mẹ của Hứa Minh Chương. Thời Tiêu chỉ mới gặp mẹ của Hứa Minh Chương, cô chưa gặp bố anh bao giờ, nhưng cũng không thấy làm lạ, dù gì cũng là cục phó cục công an, cũng là một nhân vật nổi tiếng trong thành phố này.

Cục phó Hứa dường như cảm nhận đương sự bất thường từ cái siết tay của vợ, liền đưa mắt nhìn cô gái nhỏ mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, khuôn mặt thanh tú ẩn dưới chiếc mũ len mềm mại đang đứng ở bên đường; một cô gái rất khả ái và xinh đẹp, dường như cũng rất quen mắt, chỉ nhớ đã từng gặp ở đâu đó. Ông liền cúi xuống thì thầm hỏi: “ Sao thế, em quen à?”

Ánh mắt Lý Lệ Hoa nhẹ nhàng lướt qua mặt Thời Tiêu, lắc lắc đầu: “ Không, không quen! Mau vào đi! Đến muộn thì không hay đâu!”

Nói rồi hai người đi qua chỗ Thời Tiêu, ngẩng cao đầu bước vào trong.

Thời Tiêu không khỏi cười như mếu, trong mắt họ cô mãi mãi là một con kiến bé nhỏ.

Lục Nghiêm trước khi đi đã nói với cô, lần trước gặp cô trong bệnh viện thực ra là do anh đến thăm Hứa Minh Chương. Tối hôm trước, Hứa Minh Chương ở chung cư đã uống rượu cả đêm, bị thủng dạ dày, sáng hôm sau may được cô giúp việc phát hiện và đưa đi bệnh viện.

Lục Nghiêm hi vọng nếu như Thời Tiêu rảnh thì hãy đến thăm Hứa Minh Chương, cho dù là hợp hay tan, cũng phải nói trước mặt cho rõ ràng, để tránh những hệ lụy không hay sau này.

Nói thực lòng, Thời Tiêu thật sự không có đủ dũng cảm để đi gặp Hứa Minh Chương. Toàn bộ dũng cảm của cô đã dùng hết vào buổi tối hôm cô gặp anh rồi, cô sợ anh, càng sợ bản thân, cũng sợ cả Diệp Trì.

Buổi trưa lúc ăn cơm đã nói với cô: “ Tiêu Tiêu này, cho dù thế nào, cậu cũng đã lấy chồng rồi, chồng của cậu là Diệp Trì, không phải là Hứa Minh Chương. Vào lúc cậu quyết định đi đăng kí kết hôn với Diệp Trì, cậu và Hứa Minh Chương đã là hai đường thẳng song song không thể giao nhau, đã bỏ lỡ nhau rồi thì không thể quay đầu lại. Tiêu Tiêu à, biết đâu cảnh tượng trước mắt có khi càng đẹp hơn đấy!”

Điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông. Thời Tiêu lấy điện thoại ra, giọng nói ngang ngược của Diệp Trì vang lên bên tai cô: “ Em đang ở đâu?”

Thời Tiêu ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Diệp Trì đẩy cửa bước ra. Diệp Trì cũng nhìn thấy cô, liền bỏ điện thoại xuống, chạy đến bên cạnh cô. Một ngày lạnh như thế này mà anh chỉ mặc có một chiếc sơ mi đen, chiếc quần Tây thẳng thớm. Diệp Trì rất chú ý đến hình tượng của mình, cho dù là đi đâu, lúc nào, anh cũng ăn mặc rất có phong cách, rất lịch sự, chỉ cần nhìn cách phối hợp trang phục cho cô là đã đủ biết rồi.

Diệp Trì đưa tay ra kéo Thời Tiêu vào lòng: “ Cô nhóc ngốc nghếch này, đến rồi sao không vào, đứng ngoài này làm gì. Mọi người đến đủ cả rồi, chỉ còn chờ mỗi mình em thôi!”

Thời Tiêu chợt ngần ngừ. Nhưng Diệp Trì đâu có để cô ngần ngừ, anh vội kéo cô vào trong. Trong phòng ăn sáng trưng, chỗ nào cũng sạch sẽ. Thời Tiêu chú ý đến dòng chữ “đồ nướng” trên tấm biển treo bên ngoài nhưng vào trong mà vẫn chẳng ngửi thấy mùi khói than, chỉ có một mùi thịt nướng thơm nức xộc vào mũi.

Nhà hàng được thiết kế kết cấu mở, giữa các ghế sô pha ngồi được ngăn cách bởi kính, có cảm giác như phong cách ở các nhà hàng Nhật. Dưới ánh đèn sáng lóa, Thời Tiêu có thể cảm nhận được ánh mắt sắc như dao đó đang dò xét mình. Không cần nhìn cô cũng biết ánh mắt ấy chắc chắn là mẹ của Hứa Minh Chương. Chắc bà ta nghĩ cô là loại đàn bà đê tiện, thấp hèn, sao có thể xuất hiện ở một nơi như thế này?

Hồ Quân đến cùng với một cô gái rất xinh đẹp, ánh mắt ngạo nghễ nhìn quanh: “ Anh đã bảo là không cần tìm Diệp Trì, chắc chắn là đi đón vợ rồi. Không sai chứ hả? Nào lại đây, Đình Đình, để anh giới thiệu cho em, đây chính là Thời Tiêu, phu nhân của Diệp thiếu gia. Chị dâu, đây là em gái tôi, Đình Đình, hai người bằng tuổi nhau đấy, chỉ có điều Đình Đình nhà tôi không giỏi bằng chị dâu, không thi vào được đại học A, chỉ học ở đại học C mấy năm...

- Ặc...

Hồ Đình Đình một tay quàng qua tay anh, tò mò nhìn Thời Tiêu rồi nhoẻn miệng cười,đưa tay ra: “ Rất vui vì được quen với chị, em là Hồ Đình Đình!”

Thời Tiêu cũng đưa tay ra bắt tay xã giao. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thời Tiêu đã rất thích cô gái này, mặc dù xuất thân trong một gia đình có điều kiện nhưng cô gái này không hề làm bộ làm tịch, không kiêu ngạo, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, đúng là hiếm có.

Nhà hàng đồ nướng mặc dù trông rất sang trọng nhưng không có phòng riêng, do đó Thời Tiêu và bố mẹ Hứa Minh Chương khó tránh khỏi đụng mặt, thêm nữa lại có bố mẹ Hồ Quân ở đó, xét về tình về lý thì vẫn phải chào hỏi cho phải phép.

Không đợi cô qua đó, người ta đã tự qua đây trước rồi. Thời Tiêu mới gặp bố mẹ Hồ Quân lần đầu, họ rất thân thiện, đặc biệt là mẹ Hồ Quân. Bà chủ động tiến đến gần bắt tay Thời Tiêu, thân thiết như đã quen biết từ lâu:

- Bác đã nghe Uyển Đình nói nhiều, nhưng chưa được gặp mặt cháu!

Nói rồi bà mỉm cười lườm Diệp Trì: “ Lấy được vợ đẹp thế này mà cứ giấu mãi!”

Thời Tiêu tỏ vẻ ái ngại, Diệp Trì cười xòa: “Dì ơi, vợ cháu mặt mỏng lắm, dì đừng khen như thế, không vợ cháu lại đỏ hết cả mặt! Nếu dì muốn khen thì cứ khen cháu đi này, mặt cháu dày, cứ khen thoải mái!”

Mẹ Hồ Quân bật cười. Bố Hồ Quân ngồi bên đưa tay ra vỗ vai Diệp Trì: “ Thằng ranh, bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhí nhố như thế!”

- Đây là...

Giọng nói lảnh lót của Lý Lệ Hoa vang lên. Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn bà ta, trong ánh mắt Lý Lệ Hoa ánh lên vẻ kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.

Thời Tiêu đột nhiên cảm giác rất đã, cứ nhìn cái bộ dạng khép nép của bà ta là Thời Tiêu biết ngay bà ta đang có ý định lấy lòng bố mẹ Hồ Quân, có lẽ còn có cả Diệp Trì nữa. Mặc dù không rõ lắm về thân thế của ọn họ, nhưng rõ ràng gia thế nhà họ Diệp là “hiển hách” nhất trong số những người ngồi đây.

Bà Hồ giờ mới nhớ ra, quên mất hai vợ chồng cục phó cục công an ở bên cạnh, vội vàng cười đáp: “ Chán tôi chưa, tôi quên không giới thiệu. Tiêu Tiêu, đây là chú Hứa, dì Lý! Lệ Hoa, đây là con dâu trưởng nhà họ Diệp. Thằng nhóc Diệp Trì này theo trào lưu cái gì mà hôn hôn ấy nhỉ Đình Đình?”

- Kết hôn chớp nhoáng ạ!

- Đúng rồi, là kết hôn chớp nhoáng. Tôi thấy cuộc hôn nhân này cứ phải làm thật to cho náo nhiệt! Uyển Đình không ít lần kêu ca với tôi. Thôi vậy, chúng ta bây giờ cũng già rồi, không theo kịp tư tưởng của đám trẻ, đành phải mặc kệ chúng vậy!

Thời Tiêu nhoẻn miệng cười xã giao: “ Chào chú Hứa, cô Lý ạ!”

Nhìn thấy vẻ mặt chẳng chút tự nhiên của mẹ Hứa Minh Chương, Thời Tiêu cảm thấy đúng là một sự châm biếm. Thế giới này quả thật rộng lớn, những điều kì lạ không đâu không có, cuối cùng bản thân cô cũng được ngẩng cao đầu, đứng trước mặt người phụ nữ khó tính và kiêu ngạo này.

Cho đến khi chào tạm biệt ông bà Hồ, ngồi lên xe rồi mà Lý Lệ Hoa vẫn cứ nghi hoặc, cái con nhóc Thời Tiêu này thật chẳng ngờ lại có bản lĩnh như vậy, lại có thể bước chân vào một gia đình như thế. Nhà họ Diệp sao có thể chấp nhận một đứa con dâu có xuất thân bình thường như vậy?

Đột nhiên bà nghe thấy chồng nói: “Minh Chương gần đây xin nghỉ ở cơ quan, cũng không thấy về nhà, nó đang làm cái gì thế?”

Lí Lệ Hoa định thần lại, nói đỡ cho con trai theo thói quen: “ Khó khăn lắm Minh Chương mới chịu về nước, anh đừng so đo nhiều như thế! Xin nghỉ thì sao, vốn dĩ đang trong thời gian quá độ mà, anh còn yêu cầu nó cứ như yêu cầu một cảnh sát thực thụ ấy!”

- Hừ, con hư tại mẹ! Em nhìn Lục Nghiêm đi, làm ăn nghiêm túc, giờ trong danh sách thăng chức ở viện kiểm sát có bao giờ thiếu mặt nó đâu? Cùng lớn lên với nhau, thế mà Minh Chương rớt lại hẳn phía sau rồi đấy!

Lí Lệ Hoa cười nói: “Em lại thấy chuyện công việc thì đơn giản thôi, đầu tiên là phải giải quyếtá nhân đã. Em thấy con bé Đình Đình kia cũng tốt lắm, để hôm nào chúng ta sắp xếp cho nó gặp mặt Minh Chương. Minh Chương cũng đến lúc nên có bạn gái rồi!”

Sở dĩ ngay cả chuyện vặt vãnh là đến dự buổi lễ khai trương nhà hàng đồ nướng của con gái nhà họ Hồ lần này Lý Lệ Hoa cũng lôi chồng đi cùng là bởi vì bà muốn tạo quan hệ, sau này mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Ông Hứa trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “ Ừ, em cứ liệu mà làm! Môn đăng hộ đối là tốt! Nhưng sao anh cứ cảm thấy con dâu nhà họ Diệp nhìn rất quen mặt nhỉ?”

Lí Lệ Hoa hừ giọng: “ Lại còn không à, anh không nhớ Minh Chương vì sao mà ra nước ngoài ư? Quên rồi sao?”

Ông Hứa ngẩn người: “ Em nói con bé ấy chính là bạn gái hồi đại học của Minh Chương ư?”

Ông bà Hứa và ông bà Hồ không ở lại lâu mà về luôn, trong nhà hàng đồ nướng chỉ còn mấy thanh niên bọn họ ngồi ăn uống.

Thời Tiêu vừa dùng nĩa xiên những miếng thịt nướng mà Diệp Trì đã cắt thành từng miếng nhỏ vừa lắng tai nghe Hồ Quân nói: “ Đình Đình, xem ra thằng nhóc nhà họ Hứa sắp thành em rể anh thật rồi!”

Thời Tiêu tuột tay, keng một tiếng, cái nĩa trên tay cô rơi xuống đất. Diệp Trì ngoảnh đầu nhìn sang, nhìn cô bằng ánh mắt trách yêu: “ Lớn bằng này rồi còn đánh rơi nĩa!”

Nói rồi anh vẫy tay gọi bồi bàn mang một bộ dụng cụ ăn khác đến, xiên một miếng thịt bò, bón đến tận miệng Thời Tiêu. Những người khác đều nhìn họ chằm chằm. Thời Tiêu ngượng đỏ mặt, vội đưa tay đón lấy: “ Để em tự làm!”

Diệp Trì mỉm cười, chớp chớp mắt, không ép buộc Thời Tiêu nữa mà đưa tay ra vòng qua vai cô, kéo cô ngồi lại gần mình, nhướng mày tiếp tục đề tài ban nãy: “ Đình Đình, anh nghe anh trai em nói thằng nhóc họ Hứa ấy cũng không tồi, không hổ danh là tuổi trẻ tài cao, cũng được đấy! Em đừng kén quá kẻo ế đấy!”

Thời Tiêu cứng đờ người.

Hồ Đình Đình cười tinh quái rồi liếc sang Thời Tiêu: “ Anh chơi bời bao nhiêu nă cuối cùng vẫn lấy được một người vợ như chị Thời Tiêu, sao em phải sợ không lấy được chồng chứ?”

Diệp Trì liếc sang Thời Tiêu: “ Thôi được rồi Đình Đình, anh không nói em nữa là được chứ gì, chuyện trước đây không nhắc đến nữa. Anh bây giờ chính xác là một người đàn ông tốt, đúng không hả vợ yêu?”

Thời Tiêu đặt cái nĩa trên tay xuống, đứng dậy nói: “ Ừ! Em vào nhà vệ sinh một lát!”