Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 17: KHÔNG RỘNG LƯỢNG NHƯ VẬY




Bệnh viện.

Lý Thế Nhiên hoàn thành phẫu thuật đã là chạng vạng, tài xế gửi định vị Hứa Như cho anh, là một hội sở cao cấp.

“Tối này có sắp xếp gì không?” Anh hỏi y tá trợ lý Lý San bên cạnh.

“Bác sĩ Lý, tối nay phải tham dự hội nghị y học.”

“Dời đi.”

Nói xong, Lý Thế Nhiên đã cới áo blouse trắng rời đi, y tá nghi hoặc, Lý Thế Nhiên luôn là hình mẫu chăm chỉ trong bệnh viện, sao gần đây giống như luôn dời đi không ít công việc.

Vào đêm, hội sở Hào Tuấn.

Hứa Như và Lưu Thanh đi vào phòng bao, không ít bạn bè cùng khối đã tới, nhưng nhân vật chính vẫn chưa tới.

Với hoàn cảnh náo nhiệt thế thế, Hứa Như không quá thích, nhưng cô thích hát, vừa ngồi xuống đã chọn không ít bài.

“Hứa Như à, sao vẫn là người hát dữ nhất!” Lớp trưởng trêu chọc.

Hứa Như cười cười, cô thích hát, trước đây vẫn thường ngốc nghếch hát tình ca cho Trần Minh Thành, thật ngây thơ biết bao.

Lưu Thanh nhanh chóng gia nhập oẳn tù tì, đang chơi high, Hứa Như và vài người bạn đang hát hò, không khí không tệ.

Cho tới lúc nhân vật chính xuất hiện.

Hứa Như đang hát bài tiết tấu vui vẻ, lúc Trần Minh Thành vào, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, chỉ có giọng hát của cô còn vang lên.

Ánh mắt của Trần Minh Thành gần như lập tức rơi trên người Hứa Như, cô mặc váy trắng, tóc cắt ngắn hơn ba năm trước không ít, khuôn mặt trái xoan cũng không còn vẻ phúng phính, đã gầy đi không ít.

“Minh Thành.” Thấy Trần Minh Thành sững sờ, Tần Nhi thấp giọng gọi anh ta.

Lúc nhìn thấy Hứa Như, lạnh lẽo trong đáy mắt lóe lên

“A, giám đốc Trần, đến rồi.” Mấy bạn học trước đây chơi thân với Trần Minh Thành đi lên phía trước, vội vàng trêu chọc.

Trên mặt Trần Minh Thành duy trì nụ cười nhàn nhạt: “Giống với trước đây, gọi tôi Thành đi, không cho gọi bậy.”

Hứa Như sớm đã tắt micro, cô cứng người, luôn không xoay mình.

Trần Minh Thành ngồi cách cô một mét, ba năm rồi, anh cuối cũng cũng trở về, cách cô gần như vậy.

Hứa Như chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, muốn khóc.

Tần Nhi luôn chú ý Trần Minh Thành, chủ động đi đến: “Hứa Như, thật lâu không gặp.”

Hứa Như hít thở sâu, đối diện ánh mắt với Tần Nhi, thu lại tâm trạng tốt: “Đúng vậy a, đã ba năm rồi.”

“Tôi nghe nói cô còn độc thân?” Tần Nhi hỏi cô.

Hứa Như nhíu mày, không thích bị hỏi chuyện tư, đặc biệt còn là Tần Nhi.

“Không có phải độc thân hay không, thì cô cũng sắp là bà Trần rồi, không phải sao?” Hứa Như lạnh nhạt nói.

Tần Nhi nắm ly rượu, trên mặt mang theo ý cười: “Xem ra cô còn để ý chuyện năm đó.”

“Đương nhiên, tôi không rộng lượng như vậy.” Sắc mặt Hứa Như trầm xuống.

Những năm này, cô luôn đợi, cuối cùng cũng không thuộc về cô.

“Nói gì vậy?” Trần Minh Thành đi tới, thân thiết ôm Tần Nhi.

Hai người này tú ân ái trước mặt cô?

Hứa Như không nhìn được trợn trắng mắt, rõ ràng nói với mình có thể bình tĩnh nhưng bây giờ lại không nhịn được rất giận.

“Đang quan tâm cuộc sống tình cảm của Hứa Như, cô ấy còn độc thân, anh nói chúng ta có cần giới thiệu đối tượng cho cô ấy không?” Tần Nhi cọ cọ ngực Trần Minh Thành, giọng rất dịu dàng.

“Thật sao? Hứa Như, mấy năm nay không gặp được người thích hợp sao?” Trần Minh Thành nhíu mày, nhìn chằm chằm Hứa Như.

“Chuyện này không liên quan tới hai người.” Trên mặt Hứa Như viết ‘không muốn trả lời’ rất rõ ràng.

“Tôi cũng chỉ là quan tâm, không cần đưa sắc mặt với chúng tôi như vậy.” Tần Nhi híp mắt, giọng không lớn nhưng bạn học trong phòng bao đều nghe thấy.

Lưu Thanh đi qua, không nhịn được tức giận: “Hai cái tra nam tiện nữ này, không xứng quan tâm Hứa Như nhà tôi!”

Nói xong, Lưu Thanh kéo Hứa Như: “Chúng ta đi thôi, nhìn thấy hai người này là thấy ghê tởm.”