Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 11: Làm tôi thấy buồn nôn




Tần Hàm Dịch tay trái giữ vào gáy cô, bàn tay vốn dĩ đang chống vào tường lúc này đã trượt xuống lưng cô, sờ nhẹ nhàng từ trên xuống dưới.

Các động tác của anh ta, nhẹ nhàng một cách bất thường, làm cho toàn thân cô đều run rẩy lên.

Diệp Dĩ Muội trong lòng như có tiếng thúc giục, bảo cô hãy đẩy anh ta ra.

Thế nhưng, cô chỉ gục đầu xuống, hai tay đang vê vê vào vạt váy, không biết nên hành động thế nào.

Lưỡi của anh mang theo sự cướp bóc, có ý muốn chiếm hữu, lướt qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô, để lại hương vị đặc trưng chỉ bản thân mình mới có, dường như đang tuyên thệ đó là chủ quyền của anh ta.

Anh ta mút đi mút lại nhưng lại không hề lỗ mãng, từng chút từng chút như hút đi tâm trí của cô.

Cơ thể cô dần dần mềm nhũn ra, con tim bắt đầu cảm thấy rung động, đôi môi cô run rẩy, hôn ngược lại anh.

Hành động của cô, dường như đã kích thích tới anh ta, hành động vừa nãy của anh ta còn nhẹ nhàng ngọt ngào là thế, lúc này đột nhiên lại trở nên điên loạn.

Anh ta thở hổn hển, hai tay trượt xuống dưới, giữ lấy hông cô.

Cơ thể cao lớn của anh ta nghiêng về phía trước đem cơ thể của cô kẹp chặt giữa cơ thể mình và bức tường.

Còn bàn tay anh ta lúc này đã đặt vào mông cô và cũng không yên phận ở yên một chỗ.....

Cơ thể đột nhiên trong trạng thái lâng lâng, bức tường lạnh áp vào lưng làm cho Diệp Dĩ Muội khẽ giật mình, cô như bừng tỉnh, ý định rời đi lúc nãy đã dần dần quay trở lại.

Đôi mắt mở to tròn của cô không biết từ khi nào đã nhắm lại, đôi bàn tay đặt lên vai anh ta lúc nãy nhanh chóng thu về và buông thõng xuống, đang định đưa tay để đẩy anh ta ra, nhưng anh ta đã nhanh hơn cô một bước, cả cơ thể anh ta lùi về phía sau, Diệp Dĩ Muội bị ép vào tường lúc này như mất đi chỗ dựa, cô ngã luôn xuống đất.

“Phịch” một tiếng vang lên rõ to, mông của Diệp Dĩ Muội như không được kiểm soát mà rơi xuống đất, cả người cô cũng ngã xuống, đột nhiên cô tức giận ngẩng đầu lên nhìn Tần Hàm Dịch.

Anh ta vẫn thản nhiên đứng đó, cúi đầu xuống nhìn cô từ đầu tới chân, khẽ cười, rồi từ từ quỳ xuống: “ Diệp Dĩ Muội, cô đóng kịch đúng là.....” anh ta đưa cánh tay ra, giữ lấy cằm cô, nheo mắt lại, vừa lắc đầu vừa nói giọng ngao ngán: “Làm tôi thấy buồn nôn.”