Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí




Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Phục Linh mới bị đánh thức, Đồng Trác Khiêm sớm đã không còn bên cạnh, thay một bộ trang phục tử tế đi xuống lầu, phát hiện Đồng phu nhân đã chuẩn bị bữa ăn sáng thật ngon cho cô từ sớm.

Đồng phu nhân là mẫu người phụ nữ của gia đình điển hình, theo như quan niệm của bà, đàn ông phải đi ra ngoài gầy dựng sự nghiệp của riêng mình, còn phụ nữ thì ngày ngày ở nhà nội trợ, hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn.

Ăn xong bữa sáng, Phục Linh bị bà kéo ra vườn hoa phía sau đi dạo, nguyên nhân là vì Phục Linh mang thai, không thể xem tivi sợ có phóng xạ, sẽ không tốt cho cháu nội bảo bối của bà.

Trông đi, đúng là một bà nội tốt!

Nhưng bà càng tốt, Phục Linh càng thấy áy náy, mười tháng sau cô đi đâu tìm ra đứa bé làm cháu nội của Đồng phu nhân đây? Nhìn thấy Đồng phu nhân cứ mong mỏi được bồng cháu nội, Phục Linh hận không thể lập tức lôi Đồng Trác Khiêm trở về sinh con.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Vương quản gia cười nhẹ nói: “Phu nhân, thiếu phu nhân, trưởng ban Mạnh cùng phu nhân đã đến”.

“Ôi, tới thật đúng lúc, Mạnh nha đầu, con lâu rồi chưa được gặp cha mẹ, chắc rất muốn gặp, cùng đi với ta nào”. Vừa nói xong, liền kéo Phục Linh đi ra ngoài.

Thật ra thì trong lòng Phục Linh thấp thỏm không yên, mình đi lính không làm được việc gì tốt, bị bắt cóc thì không nói, khi trở về lại để cho cha mẹ lên chức ông bà ngoại, cũng thật là không biết xấu hổ mà.

Mặc dù trong bụng mình không có hàng, nhưng chuyện cô mang thai giờ tất cả mọi người đều biết, thật không biết ăn nói thế nào nữa.

Mạnh Thiệu Đình cùng Mẫn Văn Quân vừa bước vào ngồi xuống ghế salon, Mẫn Văn Quân liền nhìn ngó xung quanh tìm con gái mình, lập tức nhìn thấy Phục Linh được Đồng phu nhân cẩn thận dìu bước ra ngoài, nhất thời cười tít mắt, trong lòng suy nghĩ, vậy sau này chắc chắn sẽ không xuất hiện vấn đề mẹ chồng nàng dâu.

Vội vàng đứng lên đón, một tay nắm lấy tay Phục Linh nói: “Đồng phu nhân, Phục Linh nhà chúng tôi từ nhỏ được nuông chìu nên hơi bướng bỉnh, trong người mang thai, được phu nhân chăm sóc tốt như vậy, coi như là cái phúc của Phục Linh”.

Phục Linh kinh ngạc nhìn Mẫn Văn Quân, mình cô như vậy là đồng ý gả cô cho Đồng Trác Khiêm sao?

Mà cũng đúng, Đồng Trác Khiêm gia thế tốt, bản thân cũng tài giỏi, càng không phải là cái loại đàn ông hay ra ngoài làm bậy, Mẫn Văn Quân làm sao có thể không thích, huống chi anh ta còn trẻ như vậy mà đã đạt quân hàm trung tướng, tiền đồ là không có giới hạn nha.

Nghe Mẫn Văn Quân nói mấy lời này, nụ cười trên mặt Đồng phu nhân càng thêm sâu nói: “Tôi vừa gặp Phục Linh đã rất thích, cũng không thích mấy cô gái giả vờ õng a õng ẹo, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ tiểu thư, rất khó hầu hạ”.

“Còn nữa, bà thông gia, phải đổi cách xưng hô rồi”.

“Xem tôi thật là, người già rồi, đầu óc không tốt nữa”. Vừa nói lại vừa giả vờ gõ nhẹ lên đầu mình, khiến cho Đồng phu nhân bật cười.

Mạnh Thiệu Đình là loại người không tùy tiện nói cười, nhìn thấy vợ mình chùng bà thông gia tương lai trò chuyện thật vui vẻ, cũng rất là cao hứng, đưa tay ngoắt Phục Linh lại nói: “Sau này con cũng đừng đến doanh trại, ở lại đây dưỡng thai cho tốt, hoặc là về chỗ ta và mẹ con dưỡng thai, đừng để cho Trác Khiêm cả ngày lo nghĩ, nó cũng rất bận”.

“Dạ, con biết rồi”. Nhỏ giọng đáp một tiếng, trong lòng cô đã sớm đổ lệ, cảm giác mình chưa lúc nào hạnh phúc như bây giờ, nhưng mỗi lần vừa nghĩ đến chuyện mình không có thai, ngay lập tức ngập tràn hổ thẹn.

Đồng phu nhân cũng đã ngồi xuống ghế salon, vội vàng nói: “Thông gia, chuyện này, hãy để Mạnh nha đầu ở lại Đồng gia đi, hai người cũng bận rộn, tôi thì ở nhà không làm gì, có nhiều thời gian chăm sóc thật tốt Mạnh nha đầu, hai người thấy được không?”

Mạnh Thiệu Đình sảng khoái gật đầu, Mạnh gia cùng Đồng gia cách nhau cũng không xa, lái xe cũng mất mười mấy phút là tới, cũng không quan trọng.

“Vậy thì tốt”.

“Bà thông gia, đối với hôn sự này, Trác Khiêm có ý kiến gì không?”

Đồng phu nhân nghe xong, hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Mùng ba tháng sau là ngày tốt, giờ cuối tháng cũng sắp đến mùng ba, Trác Khiêm là đàn ông, những chuyện này chỉ có phụ nữ chúng ta biết, nếu bà thông gia không ngại, hãy giúp tôi cùng nhau chuẩn bị, tổ chức hôn lễ cho hai đứa nhỏ này thật tốt”.

“Được được được”. Nói liên tục ba tiếng được, có thể thấy được Mẫn Văn Quân có bao nhiêu hài lòng.

Ăn xong cơm tối, Mạnh Thiệu Đình cùng Mẫn Văn Quân mới rời đi, nhìn theo bóng lưng cha mẹ mình, Phục Linh bỗng có một loại xúc động muốn khóc, nói tiếng chào với Đồng phu nhân, lên lầu nghỉ ngơi.

Lại bị Đồng phu nhân bắt cô uống xong một chén canh gà mới cho đi nghỉ.

Mẹ ơi, lúc nào mới thoát khỏi cảnh này? Canh gà, mẹ hắn thật quá đả thương người mà.

Sau bữa cơm tối không lâu, Đồng Trác Khiêm trở về, Đồng lão gia đã đi công tác nước ngoài, Đồng lão thái gia cùng đi chung, trong nhà lúc này cũng chỉ còn lại hai người phụ nữ cùng một người đàn ông.

Mở cửa phòng, nhìn thấy Phục Linh đã nằm vùi trong chăn ngủ, bật đèn, một đôi mắt to tròn ngay lập tức nhìn anh, hơi ngập ngừng nói: “Chiều nay, ba mẹ tôi có tới đây”.

“Ừm”

“Bác gái nói, mùng ba tháng sau tổ chức hôn lễ cho hai chúng ta”.

“Chuyện này…”. Đồng Trác Khiêm vừa nói vừa nhíu mày, khiến cho lòng Phục Linh cũng run lên theo, không phải hắn đã đồng ý sao? Lại nghe Đồng Trác Khiêm nói: “Cấp trên mới giao nhiệm vụ, ngày mai anh phải cùng binh sỹ lên đường thực hiện nhiệm vụ quan trọng, còn có hai mươi ngày nữa là đến mùng ba, anh sợ là không về kịp, hay là nói mẹ dời lại ít ngày, em có ý kiến gì không?”

Hoàn toàn không để ý đến mấy câu cuối, Phục Linh liền hỏi: “Anh đi đâu hả?”

“Đây cũng không phải chuyện bí mật gì, mấy tên trùm thuốc phiện Đông Âu muốn lấn sang địa bàn Châu Á, anh và bọn Tiểu Chấn phải đi xử lý một chút”.

“Có nguy hiểm không?”

Khẽ thở dài, Đồng thiếu gia ôm lấy cô: “Cùng giống như lần trước ra ngoài, không nguy hiểm. Chẳng phải lần nào cũng hoàn hảo trở về sao? Nói đi, có phải em lo lắng cho anh lắm không?”

“Lo lắng mẹ gì”.

Bàn tay bụm lấy miệng của cô, đợi đến khi cô muốn không thở nổi mới buông ra: “Ít nói chuyện thô tục lại, em sau này ở nhà phải đoan trang lại cho anh”.

Phục Linh hừ lạnh hai tiếng, ngủ.

Tiếng bước chân từ từ đi xa chiếc giường, hé một con mắt ra nhìn thấy Đồng thiếu gia đã đi tắm.

Không suy nghĩ nhiều, liền đi tìm Chu công nói chuyện phiếm.

Phục Linh đang ngủ say, đột nhiên cảm giác chỗ nhạy cảm trên cơ thể mình bị người sờ soạng, dùng sức vuốt ve, truyền đến từng dòng điện không ngừng lưu chuyển khắp cơ thể cùng khoái cảm cũng dâng cao, làm Phục Linh không khỏi khẽ rên rỉ một tiếng, sau đó bừng tỉnh.

Bật đèn lên, lập tức nhìn thấy một đôi mắt sâu kín âm u, Đồng thiếu gia liền hóa thân thành sói nhào tới, không ngờ Mạnh tiểu thư nhe hai hàm răng trắng tinh cười giảo hoạt một tiếng, nhanh chóng tránh khỏi, mắt ngái ngủ mông lung nhìn Đồng thiếu gia, một tay chặn ở lồng ngực của anh, không để cho anh nhào tới.

“Phục Linh, anh muốn, nhanh đi”

Mạnh tiểu thư càng thêm vui vẻ: “Thủ trưởng, đoan trang một tí đi”.

“Lúc này không cần đoan trang”.

“Lúc này là?”

“Lúc ở trên giường”.

Cười hai tiếng gian xảo, tăng thêm lực trên tay, bộ dáng kia của Mạnh tiểu thư nói bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu: “Mới vừa rồi cũng ở trên giường, anh kêu tôi đoan trang, nên bây giờ tôi vô cùng đoan trang dứt khoát không cho anh xâm phạm, thủ trưởng, mong anh phối hợp’.

“Em đắc chí hả?”

Nói xong, tắt đèn, tập kích trong đêm.

Ôi chao, Mạnh tiểu thư không muốn nhớ đến hậu quả này, dĩ nhiên là bị trừng phạt thật nặng, sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, xương sống cả người đau ê ẩm, cả người bầm tím.

Tỉnh dậy thấy bên cạnh một mảnh lạnh căm, Đồng Trác Khiêm đã đi rồi.

Khiến cô nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó tỉnh lại ở khách sạn, nhưng lần này càng tồi tệ hơn, cả hai trăm đồng cũng không có.