Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 45: Em thích nude




Lửa nóng rực đốt cháy lòng người, ánh lửa tí tách bập bùng, toàn bộ sự việc diễn ra đúng như những gì nó phải diễn ra.

Đôi môi anh lướt khắp người cô, mang theo hơi thở mê hoặc trêu chọc lòng người, khiến cho Phục Linh một lần lại một lần trầm luân, khát vọng trong lòng càng thêm sâu, rướn người bám vào anh, mong muốn được nhiều hơn.

“Trác Khiêm, cho em….”

Trái tim giống như bị gãi ngứa ngáy, cả người Đồng thiếu gia kích động, cảm giác cứ như có một dòng điện chạy qua người, đôi mắt lóe lên một tia sáng âm u, mong muốn có cô càng thêm dâng cao.

“Nhóc con đáng ghét, đã sớm muốn em rồi”

Dứt lời, đôi tay không nén nổi tăng thêm chút lực.

Kỳ thực những lời Đồng thiếu gia nói hoàn toàn là thật, anh cũng đã lâu chưa gặp vị hôn thê của mình, tính đi tính lại cũng đã gần một tháng rồi, nhưng anh nghĩ, mình vốn chưa từng thương nhớ một người phụ nữ nào như thế, thế mà bây giờ? Coi như đến hạn rồi.

Cũng có lúc Đồng thiếu gia cảm thấy phiền muộn khó hiểu, cô gái này có gì tốt chứ? Có gì đặc biệt để anh phải nhớ thương như thế? Ách, có thể bởi vì cô là Mạnh Phục Linh độc nhất vô nhị, đôi lúc ra vẻ giương nanh múa vuốt, có khi lại như một cô vợ bé nhỏ Mạnh Phục Linh.

“Trác Khiêm…”

“Ừm”

“Đáng ghét người ta thật muốn thật muốn mà!”

Hô hấp chợt trầm xuống, anh nhìn xuống gương mặt xinh như hoa của cô, không giống như bộ dáng quyến rũ chết người lần đầu tiên anh gặp, mà hiện tại lại giống như dáng vẻ của một sinh viên đại học trong sáng, chính là cái điệu bộ có phần trong sáng lại thêm một phần mềm mại yêu kiều khẽ rên rỉ làm cho anh điên cuồng không thôi, hoàn toàn trầm mê.

“Chết tiệt, cho em, em muốn cái gì cũng đều cho em”.

“Ừm”

----------

Nửa giờ sau, cuộc chiến tạm ngưng.

Phục Linh nằm sấp trên người Đồng thiếu gia, sắc mặt đỏ bừng, đôi tay nhỏ bé ôm lấy thân thể đàn ông khẽ vuốt ve, Phục Linh ngượng ngùng hô: “Trác Khiêm”

Giọng nói kia, vẫn cứ kiều mị như cũ, Đồng thiếu gia nghe mà bụng thấy căng thẳng, một lần nữa đem cô đè xuống nói: “Còn muốn sao?”

Phục Linh cười khúc khích gật đầu, thật lòng, cái cỗ nhiệt trong người cô chẳng những không giảm đi được một chút, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Đồng thiếu gia cười gian một tiếng, ôm lấy thân thể cô nhấc lên, liền đưa vật nóng của mình vào: “Có thích anh làm như vậy hay không?”

Phục Linh vô cùng thành thật trả lời: “Trác Khiêm, thích, thật là thích”.

Hôn lên môi cô, Đồng thiếu gia cười nói: “Vợ của anh thật là ngoan”.

Mà ở trong một đêm xuân tình nhộn nhạo này, có một hạt giống nhỏ vô thanh vô tức lặng lẽ nảy mầm.

Một đêm này, dường như rất dài.

Luồng nhiệt nóng bỏng trong người Phục Linh rất lâu mới tản đi, mà Đồng thiếu gia thì sức lực có thừa, suốt một đêm không ngừng nghỉ, một lần rồi lại một lần, công kích rồi lại phản kích, liên tục liên tục.

Thế nên, đến khi trời sáng, kết quả chính là thế này.

Đống lửa đã cháy tàn bên cạnh là ba con cá nướng, nước suối chảy róc rách, cùng với….

Một bãi chiến trường hỗn loạn không chịu nổi, nhân vật nữ cả người đầy dấu xanh xanh tím tím không một mảnh vải che thân, vào lúc này đang mở to đôi mắt vô cùng oán hận nhìn về người đàn ông bên cạnh.

“Đồng Trác Khiêm, sao anh không đi đóng phim sex luôn đi”.

Người kia vẫn còn đang ngủ say, dường như là rất mệt mỏi.

“Không bị bỏ thuốc, vậy cũng có thể làm suốt một đêm á”. Mở miệng oán hận nói, vừa định đứng dậy lấy quần áo mặc vào, lại phát hiện hai chân mềm nhũn ngã nằm trên người Đồng thiếu gia.

“Đừng đè anh, cả người bị em vắt kiệt sức lực rồi, còn muốn đè chết bản thiếu gia sao?”

Giống như là âm thanh của người trở về từ cõi chết, Đồng thiếu gia từ trên mặt đất yếu ớt tỉnh dậy, ngoại trừ vẻ trên mặt có vẻ mệt mỏi ra cũng không có chỗ nào không được thoải mái, trừ một dấu răng trên bắp đùi.

Cuộc chiến tối hôm qua không biết có bao nhiêu kịch liệt, mới có thể biến hai người thành ra bộ dạng như thế này. Mạnh tiểu thư thì cả người bầm tím đau đớn, Đồng thiếu gia thì có chút mệt mỏi, nhưng nhìn bề ngoài một chút cũng không nhìn ra, thần thái vẫn sáng láng như cũ, chính là dù có làm suốt ba ngày ba đêm vẫn không có vấn đề, kéo lấy tay Phục Linh, Đồng thiếu gia hỏi.

“Rốt cuộc tối hôm qua em đã ăn cái gì? Làm hại bản thiếu gia phải hiến thân một đêm mới có thể giải hết thuốc cho em”.

Phục Linh sửng sốt, là cái quả đó gây ra chuyện sao? Vận khí của cô chẳng lẻ tốt đến như vậy? Tùy tiện ăn đại trái cây đỡ đói, lại ăn được thuốc kích thích cực mạnh vậy sao?

“Thôi khỏi phải dùng cái đầu óc ngu ngốc như em để suy nghĩ đi, mau đứng dậy dọn dẹp, hôm qua anh đã liên lạc với bọn Tề Tiểu Chấn bảo đến đón chúng ta, mau chuẩn bị”.

Phục Linh yếu ớt thở dài một cái: “Đồng thiếu gia, em cũng muốn đứng lên, nhưng mà sức lực của anh quá mạnh mẽ, em đứng lên không nổi”.

Bất ngờ, Đồng thiếu gia đứng lên mặc quần áo cho mình, xong lại mặc cho Phục Linh, lại phát hiện ra quần lót đã bị xé rách, sắc mặt Phục Linh đỏ bừng, lập tức giật lấy quần lót đã bị rách trên tay Đồng thiếu gia, liền dùng sức ném đi chỗ khác.

“Em không mặc?”

Phục Linh tức giận, hắn xé rách rồi, đã biết rõ còn cố hỏi: “Em thích nude vậy đó”.

Đồng thiếu gia cười nhẹ, bó tay nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, không nhịn được khẽ cắn vành tai của cô một cái nói: “Anh cũng đặc biệt thích”.

“Kinh tởm”.

“Dậy thôi”.

Sau khi hai người thu dọn xong, xuống suối bắt được hai con cá nướng ăn xong bữa sáng, Đồng thiếu gia liền nắm tay Phục Linh bắt đầu đi về hướng tây: “Anh đã phát tín hiệu cho Tề Tiểu Chấn, bọn họ đang tập hợp ở đó chờ chúng ta, bây giờ chúng ta phải quay lại chỗ hôm qua”.

“Ừm”

Đi một lát, bọn họ đã trở lại bãi cỏ nơi họ rơi xuống hôm qua, Đồng Trác Khiêm gỡ dây lưng trên thắt lưng xuống, sau đó leo lên cây, buộc chặt vào nhánh cây mới nhàn nhàn ngồi trên cây đợi, nhìn xuống Phục Linh ở phía dưới: “Em đang dưới đó ngơ ngẩn không hiểu phải không?”

“Hứ, nhảm nhí”.

Đồng thiếu gia cười khẩy: “Bằng không em cũng lên đây đi”.

“Khoác lác”. Hừ lạnh một tiếng, Phục Linh xoắn tay áo bắt đầu leo lên, Đồng thiếu gia lắc đầu, sau đó leo xuống, thuận tiện kéo luôn cái người phụ nữ bất trị này xuống.

“Em không biết là phải đứng trên cao mới nhìn thấy thật xa sao?”. Anh đem dây lưng treo lên cao là để cho Tề Tiểu Chấn càng dễ dàng tìm được vị trí chính xác của họ, đứng ở trên cây là để quan sát tình hình xung quanh, chứ không phải là muốn khinh thường cái người phụ nữ này.

“Lão Đại, lão Đại”. Một tiếng kêu từ xa truyền đến, Đồng Trác Khiêm còn chưa mở miệng, Phục Linh đã kích động vội vàng la lên: “Nơi này, nơi này”.

“Là tiếng của chị dâu”. Có người nói.

Tề Tiểu Chấn trầm ngâm: “Hình như vậy”. Tiếng kêu gào như thế, trừ cái người chị dâu cực phẩm kia, còn có ai chứ.

Hắn đang vui vẻ tiến về phía trước, gió đột nhiên bắt đầu nổi lên không hề báo trước, bầu trời trước mặt hắn bỗng nhiên đen lại, một món đồ vững vàng từ trên rơi xuống đỉnh đầu hắn.

Đến khi hắn lấy cái món đồ trên đầu mình xuống, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tím tái, một người luôn luôn tao nhã lịch sự như Tề Tiểu Chấn lại không nhịn được mà chửi ầm lên.

“Mả mẹ nó, ở đây là cái ổ chó nào mà vứt lung tung vậy chứ? Tổ cha con mẹ nó!”

Phục Linh nghe tiếng mắng, trong lòng nghi hoặc: “Tề Tiểu Chấn có phải là bị rơi xuống hố?”

“Em mới rơi xuống hố, hắn tuyệt đối không”.

Dứt lời, nhanh chóng đi tiến lên.