Hôn Nhân Ngọt Ngào

Chương 22: Cưới nhau lâu tất nhiên sẽ hợp (6)




Đoàn trưởng Cù đỡ Lãnh Dương xuống lầu 1, sớm đã có vài anh em trong quân đội đứng chờ ở đằng kia, giúp đỡ đưa Lãnh Dương lên một chiếc xe mini bus. Cù Thừa Sâm cũng không vội lên xe, hắn đứng nghiêm thẳng, vẻ mặt giống như đang chờ đợi.

Quả nhiên, Thương Ngao Liệt một lát sau đi ra, anh nhàn nhạt nói: “Trung tá Cù, đã lâu không gặp.”

Cù Thừa Sâm cũng khẽ gật đầu, “Kết hôn rồi?”

Thương Ngao Liệt cũng không suy nghĩ mà đáp, “Nghe nói anh cũng vậy.”

Đoàn trưởng Cù vỗ vỗ quần áo, “…. Chính là cho là nhiệm vụ mà hoàn thành.”

Xem ra hai người đều là cưới chui, Thương Ngao Liệt nghi hoặc, “Vậy Giải Tâm Ninh thì sao?”

Biểu tình Cù Thừa Sâm không chút thay đổi, “Giải Tâm Ninh là người của nhà họ Giải. Cửa Giải gia, người Cù gia không thể cùng tồn tại.” 

Thương Ngao Liệt lại cho rằng đây cũng không phải là vấn đề mấu chốt. “Không, Giải Tâm Ninh là người của Giải Duy Thu.” Cho nên hắn cùng cô gái này mới không cách nào tạo thành một đoạn nhân duyên. 

Cù Thừa Sâm chợt hiểu ý, vuốt cằm đáp lại: “Đương nhiên.”

"Lần này gặp mặt không tính là chính thức."

"Không tính."

"Thay tôi chào hỏi Cù phu nhân.”

"Cũng vậy."

Hai người lời ít ý nhiều ôn lại chuyện cũ, Cù Thừa Sâm xoay người, không vội không chậm mà chuẩn bị rời đi. “Cám ơn, cũng hy vọng cậu cùng bà xã có thể phát triển.”

Cù Thừa Sâm đưa ánh mắt thâm thúy dừng lại trên mặt đối phương, “Chuyện cười này không hề buồn cười.”

Thương Ngao Liệt giơ tay đẩy gọng kính mắt, “Lúc này anh đương nhiên cảm thấy buồn cười, đến thời điểm anh tự nhiên sẽ rõ, trung tá Cù."

Cù Thừa Sâm sững sờ, tiếp tục nói: “Trước đó, xin bảo trọng.”

Biết được Lãnh Dương cùng hắn lúc trước ở bộ đội là chiến hữu, một nửa lo lắng còn lại của Hạ Nhã đã hoàn toàn tan biến. 9 tháng kế tiếp, cô cũng trở nên cực kỳ bận rộn.  

Đề thi nghiên cứu sinh sâu xa, không thể so với giờ học chính quy dễ dàng như vậy. Tuy nói Hạ Nhã là người thông minh, muốn nắm bắt các loại nhiệm vụ Thương Ngao Liệt giao cho cô cũng tổn hao không ít tinh lực. 

Mà trong quá trình đi theo giáo sư Thương học tập, Hạ Nhã phát hiện anh cũng không coi cô như ôsin miễn phí. Anh đều lựa chọn những đề có lợi cho cô mới để cô theo, những bài kiểm tra bình thường… việc nhỏ này nọ cũng không cần cô nhúng tay. 

Vì vậy, trong mắt Hạ Nhã anh xấp xỉ giống như siêu nhân. Bình thường trong tay giáo sư Thương đề bài lớn nhỏ vô số, còn có những nghiên cứu và thảo luận ở nước ngoài. Hiện tại, nghề tay trái của Hạ Nhã là thầy dược lý đặc biệt của xưởng thuốc, nhưng anh còn thường xuyên thần thần bí bí đi đến bất kỳ mọi ngóch ngách nào. 

So với giáo sư Thương cần cù, Hạ Nhã mỗi khi mệt mỏi liền muốn trốn học. Nhưng nếu làm như vậy, cô lập tức nhận được morning call từ đối phương. 

Lúc này, trong điện thoại giọng nói Thương Ngao Liệt trầm thấp: “Còn 5 phút nữa là vào học, em đang ở đâu?”

Hạ Nhã nắm lỗ mũi nói: “Em…… Hôm nay em không thoải mái……”

"Khó chịu chỗ nào?" Giáo sư Thương chính là không tin vào mồm mép của cô.

"Chỗ nào cũng không thoải mái......"

Thương Ngao Liệt khẽ cười một tiếng, “Nếu thành tích học kỳ này của em 0 điểm, em còn khó chịu không?”

Hạ Nhã “……..” Một hồi, tiếp tục nắm lỗ mũi tức giận nói: “Thầy Thương, tối hôm qua anh đoạt chăn của em anh biết không? Cho nên em bị cảm lạnh rồi, em có thể bị cảm thật rồi.”

Người kia ngẩn ra, chốc lát, giọng nói giảm thấp xuống thành từ tính, “Đừng nói nhảm.”

Hạ Nhã hắc hắc cười trộm.

Thương Ngao Liệt trầm mặc một lát, rốt cuộc quyết định thỏa hiệp, “Hạ Nhã, hôm nay anh thả em. Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Còn có, thành tích thi giữa kỳ tự em phải cố gắng.”

"Này anh…..” Hạ Nhã mới vừa nghĩ tự mình tranh thủ giảm hình phạt, đối phương đã cúp điện thoại. Cô nằm trên giường mắng Thương Ngao Liệt đúng là không biết tình thú.

Xoay người, Hạ Nhã lại lần nữa giữ vững tinh thần gọi điện thoại cho Quan San San. Quan San San lựa chọn chuyên ngành khác cô, chương trình học tự nhiên cũng khác nhau. Quan San San đang trong giấc mộng đột nhiên bị đánh thức, mơ mơ màng màng bò dậy.

Ở bên người cô, Cố Bách Dã chống tay, giơ tay trước cô một bước lấy điện thoại, “Alô? Mặc kệ là ai gọi đến, có biết hiệ tại là mấy giờ rồi hay không?”

Hạ Nhã không ngờ là giọng nói của người đàn ông đáng ghét này, tức giận đáp trả: “Tiên sinh, anh cho rằng mấy giờ? Không phải ai cũng giống như đại thiếu gia anh, giờ này còn có thể ngủ!”

"Em dâu, mỗi lần nói chuyện với tôi như thế nào lại giống như ăn hỏa dược vậy?”

Quan San San chỉ dựa vào nhiêu đây cũng có thể đoán được hai người này lại muốn cãi nhau, vội vàng đẩy Cố Bách Dã ra cướp lại điện thoại, “Tiểu Nhã? Cậu đừng để ý đến anh ấy…… Tìm mình có chuyện gì?”

Hạ Nhã nhất thời quên mất chính sự, tức giận nói: “Cậu còn nhớ rõ những lời ngày đó cậu nói với mình không? Như thế nào hiện tại lại…… càng thêm lún sâu rồi hả?”

"Chỉ là tạm thời ở nhờ......" Quan San San không khỏi cũng có chút lúng túng, nhỏ giọng hỏi đối phương: “Chuyện này về sau sẽ nói với cậu, nói chuyện của cậu trước đi. Có phải là muốn chuẩn bị bánh ngọt, tìm đầu bếp, mời khách rồi hay không?”

Không sai, những thứ này đúng là nguyên nhân hôm nay Hạ Nhã không muốn đi học. Cũng là một nguyên nhân rất quan trọng….. 3 ngày sau là sinh nhật Thương Ngao Liệt. 

Theo Hạ Nhã biết, người đàn ông Thương Ngao Liệt kia từ nhỏ đã không mừng sinh nhật. Cô nghĩ thầm, thân là vợ hợp pháp của anh, đúng thật là nên tổ chức một buổi tiệc sinh nhật tạo bất ngờ cho anh. Huống chi từ nhỏ Thương Ngao Liệt chỉ biết học, thứ này hẳn là anh không biết sắp xếp.

"Ừ, cậu xem hôm nay có rãnh không cùng ra ngoài với mình.”

Quan San San dĩ nhiên nhận lời, "Yes Sir, chúng ta không gặp không về."

Hạ Nhã vừa muốn nói tiếp, đầu bên kia liền truyền đến giọng nói lười biếng trêu chọc của Cố Bách Dã, “Em thật giỏi, có thời gian còn không ở cùng anh....."

"Anh đừng làm rộn...... Buông tay."

Mặt Hạ Nhã nóng lên, vội vàng cúp điện thoại. Tuy nói muốn mắng Cố Bách Dã thật là một kẻ cặn bã, nhưng trong lòng lại không khỏi có chút hâm mộ bọn họ. Khi nào thì cô cũng có thể cùng anh…. Hài hòa thân mật như vậy?

Trong lòng Hạ Nhã oán thầm, cũng chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng. Cuộc hôn nhân này thật sự làm cho người ta thân bất do kỷ, lại thoát thân không được. 

_________KẹoĐắng’’’’’d?đ?l?q?đ_________

Trong khái niệm của Thương Ngao Liệt, cho tới bây giờ đều không có khái niệm về sinh nhật. Sáng sớm ngày hôm đó, anh như thường ngày rời giường rửa mặt. Nếu như nói có gì khác thường, chính là Hạ Nhã là người đầu tiên rời giường. Giờ phút này cô lại đang ngồi trên giường chống cằm, ý vị nhìn bóng lưng của anh. 

"Thầy Thương, đêm nay anh có thể về nhà sớm một chút hay không?”

Thương Ngao Liệt đang cài cúc áo sơmi, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Có việc gì à?”

Hạ Nhã dịu dàng nói: “Ừ, có chuyện rất quan trọng, anh cần phải trở về sớm.”

Hai người kết hôn cũng đã nhiều tháng, cô rất ít khi mạnh mẽ yêu cầu như vậy, làm cho trong đầu Thương Ngao Liệt đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ, muốn bắt lấy lại vụt mất. 

Anh châm chước chốt lát nói: “Đêm nay hẳn là cũng không có chuyện gì quan trọng, anh biết rồi.”

Hạ Nhã lấy được đáp án hài lòng, cười đến phá lệ rạng ngời: “Được rồi, buổi tối em chờ anh.”

Em, chờ, anh.

Khi một người phụ nữ nói với người đàn ông câu này thì đến cùng muốn biểu đạt ý gì? Thương Ngao Liệt chưa bao giờ nghiên cứu qua. Anh chỉ biết là, trong lòng không khỏi cảm thấy nôn nóng, trong lồng ngực giống như có một ngọn lửa. Liên tục không ngừng mà bốc cháy, cũng sắp đốt ra hỏa tinh, đốt đến linh hồn anh rời khỏi thể xác.

Thương Ngao Liệt không yên lòng tiến vào phòng thí nghiệm, cực kỳ hiếm khi ngồi ngốc một chỗ, thẳng đến khi bị đồng nghiệp vỗ vai anh mới lấy lại tinh thần, một lần nữa vùi đầu vào công việc.

__________KẹoĐắng~~~~d>đ>l>q>đ_________

Màn đêm cuối cùng phủ xuống, 8 giờ tối, âm thanh mọi người huyên náo. 

Hạ Nhã không những mời đến đầu bếp khách sạn 5 sao chế biến thức ăn cho buổi tiệc sinh nhật, còn đặc biệt bố trí khung cảnh tiệc sinh nhật, viết chữ “Happy Birthday” dùng ruybăng buộc lên các bong bóng màu chung quanh. Quan San San, Cố Bách Dã, luật sư Chương, còn có vài đôi phụ dâu phụ rể tham gia tiệc kết hôn của bọn họ cũng mời đến dự. 

Hạ Nhã cầm điện thoại di động, theo thời gian dần trôi qua, không khỏi có chút lo lắng. 

Lúc này có vị đầu bếp gọi cô, “Shi Daireni tiểu thư”

Cô liếc mắt trắng dã nhìn đối phương, “Không học tốt Anh văn cũng đừng học người khác gọi tên tiếng Anh của tôi. Tôi họ Hạ.” Một cái tên tiếng Anh Srephanie lại bị hắn gọi thành tiếng Trung kỳ quái. 

Đầu bếp không thể làm gì khác hơn là lại hỏi, "8 giờ rồi, khi nào thì chúng tôi có thể đi?

Hạ Nhã cắn cắn môi, Quan San San đưa cho cô một ly cocktail, trêu chọc cô nói: “Gần đây lớp học của giáo sư Thương vang dội toàn trường, không ít bạn học bị thầy ấy mê hoặc điện đảo, có phải là bị học sinh của thầy ấy quấn lấy hay không?”

Ở trường học Thương Ngao Liệt là giáo sư có danh tiếng rất tốt, trừ cái đó ra, nhân phẩm tốt, học vấn cũng tốt, mà ngay cả Hạ Nhã cũng bị phong thái giảng bài của anh thuyết phục, tiến tới sinh ra hứng thú đối với việc học tiến sĩ này. Đương nhiên, cô quyết định sẽ không thừa nhận. 

Nhìn những khách nhân vẫn còn đang kiên nhẫn trò chuyện vui vẻ, Hạ Nhã thở dài, “Đành chờ thêm một chút.”

Một lần đợi, đảo mắt đã qua 2 tiếng. Dù cho người khác không nói muốn đi về, nhưng bản thân Hạ Nhã cũng không phải không biết xấu hổ. Cô vạn phần mất mát, tâm tình đã trượt xuống đáy cốc, nếu không phải vì còn có mọi người, bản thân có khả năng sớm đã chạy vào phòng khóc rống một trận. 

Thương Ngao Liệt đáng chết! Một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng như vậy, mà nhân vật chính lại không xuất hiện, cũng đã đến lúc giải tán mọi người......

Vậy mà ngay lúc này, người phụ trách canh chừng cửa lại vội vã từ bên ngoài chạy vào, thấp giọng tuyên bố: "Tới rồi tới rồi! Tôi đã nhìn thấy xe của giáo sư Thương!"

Từ Hạ Nhã đến chư vị khách nhân đều nín thở, tất cả mọi người đều tắt hết đèn. Bởi vì bốn phía yên tĩnh, tiếng bước chân lên cầu thang của Thương Ngao Liệt phát lệ rõ ràng. Hạ Nhã đối với tiếng bước chân này cực kỳ quen thuộc, giờ phút này vẫn không khỏi kinh ngạc, tại sao nghe qua….. không giống như là chỉ có một người?

Động tĩnh đến trước cửa ra vào thì ngưng lại, Hạ Nhã kế tiếp nghe thấy, là tiếng tra chìa khóa vào ổ của Thương Ngao Liệt, cùng với….. tiếng nói chuyện của một người phụ nữ.

"Nói đến cũng rất kỳ lạ...... Em không ngờ anh lại có thể cùng cô ta kiên trì thời gian dài như vậy.”

Thương Ngao Liệt vốn định đẩy cửa vào, nghe tiếng người phụ nữ bên cạnh nói như vậy, động tác trên tay cố ý chậm lại, “Tại sao?”

"Tuy nói hiệp định giữa hai người là 2 năm, nhưng em nghĩ anh sẽ chịu không nổi mà sớm cắt đứt mối quan hệ hôn nhân này. Dù sao, anh chính là giáo sư Thương.”

Thương Ngao Liệt không có ý định tiếp tục đề tài này với cô ta, cho nên anh cười cười. Vừa bước vào liền phát hiện trong phòng đen kịt một mảnh, anh cảm thấy kinh ngạc. Hạ Thanh Thuần bên cạnh không biết tại sao lại nhích lại gần anh hơn. “Thương Ngao Liệt, em muốn hỏi anh......"

Hạ Thanh Thuần vừa định hỏi anh, còn nhớ hôm nay là sinh nhật của anh hay không. Ở một cái nháy mắt này, đèn trong phòng bị Hạ Nhã bật lên. Cả căn phòng đèn đuốc sáng trưng, trước mắt Thương Ngao Liệt đều là khiếp sợ ——

Khó trách, sáng nay cô lại dịu dàng nói chờ anh.

Khó trách, ngay cả mẹ cũng đột nhiên gọi một cú điện thoại thần thần bí bí cho anh.

Khó trách, hộp thư của anh lại nhiều thêm một cái thư rác.

Hôm nay là sinh nhật của anh, anh lại chẳng may mảy tự biết. 

Giờ phút này toàn thân Hạ Nhã như nhũn ra, lỗ tai ong ong. Cả người cô bị tập kích bất ngờ, chỉ cảm thấy trái tim đều nhói đau. Người phụ nữ họ Hạ kia, thủy chung chính là cây gai trong lòng cô. Hiện tại tốt rồi, đâm không sâu còn chưa kịp nhổ bỏ, ngược lại tiến sâu vào trong thịt.

Lúc này cô mới sáng tỏ, đối với một số người, bạn vĩnh viễn không thể ôm lòng chờ mong, như vậy bạn mới có thể sống thoải mái vui vẻ hơn.