Hôn Nội Mưu Ái

Chương 6: Được Rồi, Không Về Nhà Nữa




“Bởi vì Dịch Dương tôi không có khả năng làm ra chuyện mất mặt như vậy.” Hắn lạnh lùng nói.

Mạc Tâm Nhan cười khổ, hóa ra anh ta chỉ sợ cô làm anh ta xấu hổ.

Cố cưỡng lại nỗi đau nhức nhối trong lòng, cô nhìn vẻ mặt u ám của anh cười khẽ: "Dịch Dương, anh không cần lo lắng, tôi sẽ không làm gì có lỗi với anh trước tôi hoan toan tuyệt vọng về anh."

Điều này hàm ý rằng nếu cô làm điều gì đó có lỗi với anh, điều đó cũng có nghĩa là cô đã hoàn toàn tuyệt vọng với anh, lúc đó cô sẽ không bao giờ yêu anh nữa.

Dịch Dương ánh mắt khuất dưới ánh đèn, một hồi lâu, vẻ mặt tối sầm lại nhìn bóng lưng cô đi thẳng ra khỏi cửa biệt thự. Gió đêm thổi bay một lọn tóc của cô, lộ ra vẻ cô đơn và mong manh. Nó giống như một ảo ảnh, bởi vì người phụ nữ đó không bao giờ dễ bị tổn thương trước mặt anh.

"Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi, em còn đang mang thai, không nên để thân thể mệt nhọc."

Đến cửa nhà Hứa Giai Lị, Dịch Dương ôm lấy cô, khẽ cười.

Đôi mắt Hứa Giai Lị từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ buồn bã, cô mím môi, tựa vào trong vòng tay anh, rất thống khổ nói: “Dịch Dương, đã muộn như vậy rồi, sao anh lại đuổi em về? Em không thể sống trong ngôi của anh và Nhan Nhan một đêm sao? "

Nụ cười trên mặt Dịch Dương co rút lại, anh khẽ đẩy cô ra, trầm giọng nói: “Chỉ là anh không muốn em cảm thấy sự có mặt của cô ấy trong căn nhà này, thậm chí anh còn không muốn ở đó, nên không muốn em ở lại đây dù chỉ là một đêm. "

“Thật sự là như vậy sao?” Hứa Giai Lị khó tin hỏi.

Dịch Dương xoa xoa tóc, thấp giọng cười nói: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai là sinh nhật của em, anh sẽ cho em một bất ngờ."

Hứa Giai Lị trên mặt vui sướng, ôm chầm lấy anh: "Hóa ra là anh luôn nhớ sinh nhật em, đến chính em đã quên mất."

“Chúng ta gặp nhau vào ngày đó, tất nhiên là anh phải nhớ.” Dịch Dương mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chiều.

Tuy nhiên, chỉ chốc lát sau, ánh mắt anh đã trở nên u ám, bởi cũng trong ngày hôm đó, người phụ nữ ấy đã làm chuyện khiến anh không thể tha thứ.

Trên đường trở về, Dịch Dương đã gọi cho Mạc Tâm Nhan, tuy nhiên sau khi kết nối cuộc gọi một lúc lâu vẫn không có người trả lời, trong mắt anh không khỏi nổi lên vẻ âm trầm.

Khi bẻ lái, anh bất ngờ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc bước ra từ quán bar đang ôm nhau,vẻ u ám trong mắt anh càng sâu hơn.

Mạc Tâm Nhan không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ cảm thấy dạ dày cồn cào. Bước mới được vài bước, cô đã lao đến một thùng rác và nôn.

Người đàn ông với thân hình cao lớn nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn dường như đang nôn muốn chết đi sống lại với nụ cười trong mắt, hồi lâu, thấy cô thật sự không ổn, anh ta đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Dưới ánh đèn rực rỡ, khuôn mặt của người đàn ông trông gần như hoàn hảo, khóe môi luôn cong lên nhẹ nhàng.

Mạc Tâm Nhan nôn một hồi lâu, cho đến khi trong bụng không còn gì, cô mới đứng thẳng người lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhìn rất dịu dàng, thực sự rất quyến rũ.

Trong lòng người đàn ông có chút xao động, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp khiến người ta không rõ.

“Thần Phong…” Mạc Tâm Nhan nắm lấy cánh tay gần như treo trên người anh, say sưa nói: “Tôi không muốn về nhà… nấc… uống, uống tiếp đi… chúng ta đi chỗ khác. uống..."

Tiêu Thần Phong vòng tay qua eo cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má hơi đỏ và sưng của cô, khuôn mặt thoang qua một nét đau khổ và u ám thoáng qua trên khuôn mặt anh tuấn. Thật lâu sau, anh ta cười mờ mịt: "Được rồi, không về nữa..."

Ngay khi giọng nói vừa cất lên, một bóng dáng dài chậm rãi đi tới, trong lòng khẽ rùng mình.

Tiêu Thần Phong nâng lên mắt nhìn, khóe miệng một tia lạnh lùng kéo dài ra: "Là anh!"