Hôn Quân Chỉ Nam

Chương 14




Xét thấy còn vài ngày nữa là sẽ sang năm mới, trẫm liền càng ngày càng ưu sầu.

Đã sớm hạ chiếu lệnh cho phiên vương các nơi mang theo nhóm hậu duệ vào kinh mừng năm mới, hiện giờ tới cũng tương đối đủ. Bất quá, người cầm đầu là Hoài Nam Vương không có tới, ngay cả thế tử cũng chưa thấy đâu, chỉ phái một người con vợ kế lại đây, có lẽ là do một cô ca kỹ sinh ra, không được đưa vào gia phả. Này không phải là rõ ràng đánh vào mặt trẫm sao! Dường như là sợ trẫm không muốn chém đầu họ vậy! Ai, theo lịch sử Hoài Nam Vương là một người tốt, chẳng lẽ là nơi này chuyên sinh ra tính tình ngược lại? Người đứng thứ hai là Triệu Vương cũng không tới, bất quá có phái thế tử lại đây. Một người khác không đến là Yến Vương, một ông lão bảy mươi gần tám mươi, không đi được cũng bình thường, ngược lại hậu duệ ba bốn mươi đứa đều đến nơi náo nhiệt này.

Trẫm mạnh mẽ kiếm lời.

Phiên vương vào kinh nhất định chuẩn bị hậu lễ cho trẫm, sinh nhật trẫm lại vào mồng năm tháng giêng, sẽ còn có thêm một phần lễ vật mừng thọ. Nhà kho của trẫm sẽ được nhét đồ đến tràn đầy đó.

Đương nhiên, trẫm cũng có ban thưởng xuống, nhóm phiên vương mỗi người hai chữ “Phúc”, nhóm thế tử mỗi người một chữ, nhóm hậu duệ khác mỗi người một cặp vàng bạc chữ “Quả”. (Quả cảm)

Bởi vì mỗi ngày đều không ngừng kiếm tiền được đếm quá mức vui vẻ, trẫm lại thêm oán hận Liêu Tiểu Tam sâu thật sâu. Hừ! Của báu nhiều như vậy về sau đều là của Tiểu Tam, trẫm cũng chỉ có thể ngắm hai năm nữa, một thứ cũng đều không được mang đi! Rất ngược tâm!

Đúng lúc Liêu Tiểu Tam lại đến thỉnh an, trẫm liền quyết định ngược thật ngược thân hắn.

Không hổ là mã thượng tướng quân, cái thân thể cường tráng kia, bắp thịt cứng rắn kia, đi hít đất đi! Tay trái hai trăm, tay phải hai trăm, hai tay, trẫm đã muốn đếm tới ba trăm, đếm không nổi nữa, người ta mặt còn không đỏ thở cũng chưa hổn hển nữa.

Bị đả kích lợi hại, trẫm vốn sinh ra là một tiểu quỷ, liền đặt mông ịn lên lưng Liêu Tiểu Tam, còn nhấc hẳn chân lên. Hừ, trẫm không tin, cộng thêm trẫm hơn năm mươi kí ngươi còn có thể chống lên!

Sự thật chứng minh, hơn năm mươi kí của trẫm vẫn có tác dụng đó. Liêu Tiểu Tam nhất thời mặt đỏ lên, thở cũng thở phì phò, người nằm úp sấp trên mặt đất không đứng dậy nổi. Trẫm đắc ý vỗ vỗ lưng Liêu Tiểu Tam, lại thấy ngưỡng mộ, nhìn cơ lưng rắn chắc này! Liền nhịn không được sờ soạng hai bên. Ô, trên cổ nổi gân xanh! Trên mặt tựa hồ cũng đổ mồ hôi, chiếc áo mỏng cũng có chút ướt…

Đệt, tên lưu manh này lại có phản ứng!

Trẫm run run, từ trên lưng Liêu Tiểu Tam lăn xuống. Xét thấy trẫm xuyên qua khá tròn, trẫm lăn hai vòng trên sàn nhà trải thảm lông dê mới dừng lại, lại bởi vì hai chân không có lực, hồi lâu cũng chưa đứng lên.

Sau đó, trẫm liền mở mắt trừng trừng nhìn Liêu Tướng quân chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi đi tới, chậm rãi đè xuống.

Sau đó, sau đó, đệt, còn sau đó cái gì a, trẫm bị cái tên cầm thú kia chà đạp đó!

Mẹ kiếp, trước đó vì muốn ngược thân Liêu Tiểu Tam trẫm đã đuổi hết toàn bộ người hầu đi rồi, còn phân phó nói mặc kệ nghe được âm thanh gì đều không được tiến vào, chưa được phép mà xông loạn vào giết không tha, đây là trở ngại quá lớn trong vô số Khởi Điểm văn Tấn Giang văn Hồng Tụ văn Tiêu Tương văn a! Rất tục rất cẩu huyết!

Trẫm nước mắt mẹ nước mắt con thi nhau rớt xuống, không ngừng lại được, tủi thân cực kỳ. Trách không được lúc trước ở Uổng Tử thành đám tiểu quỷ kia đều tranh nhau nhảy sông tự vận! Khi đó trẫm là có bao nhiêu ngốc a!

Liêu Tiểu Tam duỗi bàn tay to như cái quạt hương bồ giúp trẫm lau nước mắt.

Trẫm lặng lẽ rơi lệ một hồi, nhìn mặt Thái tổ mà muốn một lần nữa chết đi —— phán quan đã muốn mang trẫm đi thăm vài tầng địa ngục, trẫm không nghĩ tự mình đi thực tập a! Đừng nói với trẫm cái gì nam nhi hữu lệ bất khinh đạn (nước mắt nam nhi không dễ dàng chảy ra) linh tinh, chính ngươi đi bộ dưới âm phủ thử đi! Đời trước ta cho tới bây giờ vẫn chưa khóc qua! Bị anh trói lại dùng thắt lưng đánh cũng không khóc đó!

“Ngươi thích ta?” Trẫm nâng mặt Thái tổ lên, mặt đối mặt, mắt đối mắt.

“Đúng vậy. Ta thích người, Liêu Trường Ninh thích Tiêu Quân Duệ.” Liêu Thái tổ gằn từng tiếng, đặc biệt nghiêm túc.

“Ngươi thích ta chỗ nào?” Ta sửa.

“Đều thích.”

Xong rồi, diện tích quá lớn, không sửa được.

“Đừng nghĩ nữa, trong lòng trẫm chỉ có một mình Thừa tướng!” Trẫm im lặng tắm rửa, mặc quần áo, tuyên bố.

Ngay lúc trẫm đi tới cửa, Liêu Tiểu Tam ở phía sau mở miệng: “Đừng nghĩ nữa, trong lòng Cảnh Hoa đã có người!”

Ai? Ai dám cướp người với trẫm? Phản rồi! Trẫm phẫn nộ quay đầu trừng mắt Liêu Tiểu Tam.

Ai, ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ!(*)

(* Tạm dịch: Tâm ta vốn chỉ hướng về phía trăng sáng, thế nhưng ánh trăng chỉ rọi lên bờ kênh. Ý nói một người toàn tâm toàn ý hướng về người kia, nhưng người kia lại không mảy may để tâm)

Ở một nơi rất xa rất xa rất xa, có một cái bờ kênh nào đó đang nhảy mũi.

Trẫm cho tới bây giờ không nghĩ tới thì ra năng lực tiếp thu của trẫm lại mạnh như vậy. Bị người chà đạp một lần lại một lần còn có thể nhịn xuống không một đao băm nát tên cầm thú, kỳ thật trẫm mới là Tiểu Bạch Hoa Chân Thánh mẫu trong truyền thuyết đi! Nhất định vậy!

Lại một lần phạt Liêu Tiểu Tam về phủ úp mặt vô tường, trẫm liền đến Trọng Hoa cung. Nhìn Thừa tướng mỹ nhân mặt phát ngốc một lần lại một lần, trẫm nhịn không được ngồi đoán tình yêu đích thực của Thừa tướng.

Tình yêu đích thực là một từ ngữ khiến người ta khốn khổ đến cỡ nào a!

Trẫm cảm thấy trẫm đã muốn gầy hơn cả hoa cúc. Trẫm cho rằng, Thừa tướng tuyệt đối là tình yêu đích thực của trẫm! Trẫm đối với Thừa tướng thật tốt a, để thái y luân phiên điều trị thân thể, cho y quyền lực lớn nhất đãi ngộ tốt nhất, cho người em trai tàn tật không thể làm quan của y một cơ hội tỏa sáng, cho y cơ hội được đi theo vị minh quân lưu danh muôn đời! Trẫm vì Thừa tướng tính toán sâu xa như vậy, làm sao có thể không là tình yêu đích thực chứ!

Nếu là tình yêu đích thực vì sao lại có một tình yêu đích thực khác?

Trẫm quyết định, thổ lộ với Thừa tướng.

Thừa tướng là văn nhân, văn nhân hẳn sẽ yêu thơ.

Trẫm liền vắt hết óc bắt đầu đọc thơ viết thơ. Ai, năm đó vì để đối phó thi vào đại học đã học rất nhiều thơ của các tác gia, đáng tiếc nhớ lại quá ít! Ngược lại của Lý Bạch thì nhớ rất nhiều, chính là Thừa tướng đã thật sùng bái vị cao nhân là bạn thân với vị cao nhân là thầy của trẫm, Lý Thái Bạch, trẫm có thể làm như thế nào?

Trẫm quả thật là trai thẳng xuyên qua trúng khởi điểm bất lực nhất! Quá không dùng được! Cái gì “Khởi Điểm nam” xuyên qua vung tay là một tên tiểu tử thích gào thét trở thành một người đẹp như mây a!

Trẫm có phải đâu!

Tiểu Tam à, điều ngươi phải làm chính là diệt quốc gia của trẫm, không phải nhớ thương cúc hoa của trẫm nha!

Từ khi lần thứ hai bị hưởng qua mông rồng, vị phán quan luôn hoạt bát vui tươi đã biến thành mặt quan tài, nói chi là Diêm Vương kia trời sinh mặt đã đen như đáy nồi. Trẫm biết, bọn họ đối với trẫm thất vọng ghê gớm lắm.

Trẫm là cỡ nào hy vọng nhận được công văn sa thải, quang vinh cuốn gói cuốn gói cút đi a!

Trẫm đột nhiên thấy tổn thương.

Lễ mừng năm mới.

Tại tiệc đón giao thừa trong cung.

Trẫm cô độc ngồi ở cái bàn nơi cao nhất lớn nhất hai bên lẻ loi uống rượu dùng bữa.

Dưới vui vẻ thuận hòa.

Trẫm đang lo lắng có nên trực tiếp mở miệng tước phiên hay không.

Ngẫm lại kia căn bản Trường Thành, kênh đào, lục bộ, khoa cử đều không xảy ra biến cố gì, lại cân nhắc các thế gia hào môn bị Thừa tướng lẳng lặng cắt giảm thu nhập, trẫm im lặng nuốt lời nói bên miệng xuống.

Ngắm Thừa tướng tài năng siêu cấp, nhìn đến Tiểu Tam cực có khả năng quân sự, trẫm thở dài. Làm một hôn quân thật khó a, khó lắm, khó lắm!