Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 49: Quà của em sao? tính vào tôi là được rồi !




06:00 am

*Cạch*

Hướng mắt về phía chiếc giường kia,K.O đâm ra bật cười,đi kèm bên cạnh là cái lắc đầu nhè nhẹ,sau đó,từ từ khép chặt cửa!

*Cộp*

*Cộp*

Từng bước chân đi về nơi nó,anh làm tròn bổn phận cúi xuống kéo chăn lên,khi ngủ nó lại có thói quen tung chăn thì phải,từ nhỏ đến lớn đều như vậy,còn anh bất kể thời điểm nào,cũng là một phần tận tụy ở cạnh,có lẽ..anh cũng đã dần quen với cảm giác lo lắng này!

_Khiết Như,đã đến giờ,anh ra sân bay rồi! Có thời gian,anh nhất định sẽ đến thăm em,có biết không? Còn nữa..những người còn lại,sẽ thay anh,chăm sóc cho em.Giống như anh..thương yêu em,em phải ngoan và nghe lời bọn họ,hiểu không hả?

Khụy gối xuống bên cạnh giường nó,anh nói rõ một lúc nhiều lời,làn môi cũng vô thức đặt lên vầng trán nhỏ nhắn kia,kiss nhẹ,tầm khoảng 30s,sau đó,mới chịu rời ra.

_Anh đi đây!

Lẵng lặng đứng dậy,K.O khẽ quay người đi,trong lòng có chút gì đó khó tả,nói đúng hơn là luyến tiếc khôn lường!

_Tiêu Nhiên! Anh không được đi-Tung vội chăn,con người kia đặt đôi chân xuống sàn nhà mệt nhọc,mỗi bước đi về anh,điều đau đớn ngàn lần.Người ở phía trước bất ngờ quay lại chau mày,đã bị thương,vậy mà còn cố gượng_Tiêu Nhiên,hức hức,anh đừng đi mà,em đổi ý rồi,không muốn anh hai đi đâu,hức hức-Ôm chầm lấy anh,cô gái nhỏ òa khóc,nhìn xuống ai kia,anh có chút do dự,rất muốn xiết chặt lấy nó,nhưng lại muốn đẩy nó ra khỏi mình.

_Khiết Như,sắp trễ giờ rồi,em có biết hay không? Là ai nói với anh,anh nên trở về đó hả?

_Hức hức! Em là muốn làm anh trễ giờ,có biết hay không? Hả? Tiêu Nhiên,hôm qua là em nói sai,là em không sáng suốt,hức hức!

_Khiết Như,anh..-Khựng lại một lúc,anh đưa tay vòng qua tấm lưng nhỏ giữ chặt_Được rồi! Đừng khóc nữa,anh sẽ ở lại với em một tuần nữa,có được không?Lúc đó..em không được như hôm nay ngăn cản anh nữa,được chứ?-Dụi đầu vào nơi ngực anh,nó gật đầu lia lịa,về phần K.O,lại bất giác mỉm cười,ít ra người quan trọng cũng đồng ý giữ chân anh,dù chỉ khoảng một tuần!

______________________

_Thật là thoải mái quá đi,không có Korean,đúng là bầu trời trong xanh hơn hẳn,uống cafe không đường,mà vẫn cảm thấy ngọt! Hahahaha hahahaha!

Cầm tách cafe trên tay,cô vui vẻ lon ton ra phòng khách,anh ta đi một tuần y như đi một năm vậy,không khí quả thật rất tuyệt à nha!

_Vậy sao?

Giọng nói này..

Quay về phía trước mặt,Anny bất giác hóa đá,đi một tuần kia mà,sao tự dưng lại trở về rồi? A! Chắc do cô tưởng tượng thôi,nếu có về làm sao nhanh vậy,không lẽ..thời điểm anh ta gọi cho bạn thân của cô,đang là lúc,Korean ra sân bay! Như vậy...???

*Cộp*

*Cộp*

Để hai tay ở yên trong túi quần,dáng người ung dung đi lại phía cô,mỗi bước chân tiến dần,cô y như người rơi từ chín tầng mây xuống!

_Ơ..là anh hả? Hì hì! Có muốn uống một chút cafe không? Nói cho anh biết,là cafe thượng hạng đó,có biết không? Hả?

Cô giả ngốc,ai kia hướng xuống tách cafe chau mày,nói nhảm,vật dụng ở đây cũng có hạ cấp hay sao? Cô ta quá xem thường anh rồi,hay thực tế chỉ đang có ý thoát thân nhỉ?

_Phong Vũ Di, tôi đã bảo cô không biết cách nói chuyện rồi mà!-Korean cảm thán,sau đó bước ra phía sau,xoay lưng về nơi cô đang đứng_Sao hả? Ở đây,từ sáng đến giờ, cô chưa ăn gì có đúng không? Có muốn tôi cho người,đưa em gái yêu quý của Ken,đi ăn sáng không? Hả?

Cảm nhận sống lưng lạnh lạnh,khóe môi cô cười trừ,hóa ra anh ta cũng có giả tâm muốn mưu sát cô,thật..không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!

_Tôi cảnh cáo anh..

*Sét đánh ngang tai*

Mặt Anny tối sầm nhìn ai kia đang tiến thẳng lên lầu,không thể chấp nhận được,anh ta không xem cô ra cái gì cả,nhưng may mắn,vế sau cô chưa thốt ra!

_Đồ thần kinh!

_Phong tiểu thư,cô có thói quen,mắng người khác ở sau lưng từ khi nào vậy? Hơn nữa,lại là Hạo Tổng của tôi?

Joy ư?

Quay lại phía sau,cô như muốn giết chết người vừa nói,hóa ra người thân cận Korean,cũng mắc bệnh giống anh ta,thích bới móc người khác!

_Hứ! Anh ta chẳng là cái gì hết,tôi thích thì tôi mắng thôi!-Ai kia vênh mặt_Không phải anh muốn mang hành lý lên phòng anh ta sao?Mau lên,đi đi! Nếu không,nợ của anh ta,tôi sẽ tính hết vào anh!-Chằm chằm vào Anny,Joy bất giác mỉm cười,nghe mà rất muốn bật cười,một cô nhóc với chiều cao 1m50 muốn so đo với anh sao?

_Ờ! Nghe cũng rất thú vị,hẹn Phong tiểu thư ở phòng tập Judo lúc 5 giờ!

_Nè..-Chỉ tay theo bóng người kia,khóe môi cô méo xệch_Tôi có nói là đánh nhau với anh đâu? Hơn nữa,tôi làm gì biết Judo hay Karatedo chứ? Thật là..

*Cộp*

_Phong Vũ Di! Nếu không biết Judo hay Karatedo,thì..anh sẽ huấn luyện cho em,nhưng với một điều kiện..

Thanh âm quen thuộc vang lên ở phía sau,khóe môi ai bất giác mỉm cười,từ từ xoay người lại gật gật đầu,nhờ EB huấn luyện cho cô là được rồi!

_Đồng ý! Bất cứ là điều gì cũng được,trừ gả cho anh ngay bây giờ!

_Nhưng..anh đang muốn em gả cho anh ngay bây giờ! Sao hả?

EB nhướng mày,anh đang nói một cách nghiêm túc,còn ai kia chỉ khẽ khàng đặt tách cafe xuống bàn,sau đó tỉ mỉ xoăn tay áo!

_Được! Em giúp anh tỉnh lại,là được chứ gì?

...

Người trên lầu đưa mắt nhìn xuống cảnh tượng kia cười cười,nếu cô có được một chút hạnh phúc của hai người bọn họ,thì quá tốt rồi!

_____________________

*Phòng nó*

_Tiêu tiểu thư,em phải cẩn thận một chút,đừng để vết thương bị thấm nước,nếu không..sẽ không tốt,có biết không? Dù là một chút vết trầy xước nhỏ,cũng không được có,con gái đừng nên có sẹo là tốt nhất!

_Hì! Cảm ơn chị Henry! Em sẽ không để bị thương lần nào nữa hết,hihi!

Nhìn người vừa trị liệu vết thương ở chân và tay cho mình,nó cười khì một cách ngoan ngoãn,còn người được cảm ơn rối rít kia,cũng đáp lại y rằng nụ cười đó!

_Nếu không còn gì khác,chị đi làm việc của mình! Em cố gắng đừng đi lại lung tung!

_Em biết mà! Tạm biệt chị Henry!

_Ừm! Tạm biệt em!

*Cạch*

Nhìn thấy Korean,Henry khẽ cúi đầu,hướng mắt về hành động của cô,nó đâm ra khó hiểu!

_Chị Henry! Có ai ở đó sao?

_Là..

_Cứ nói là không có ai với con nhóc đó,sau đó,cô mau đi ra ngoài,mọi chuyện còn lại,để tôi giải quyết!

Lời nói của cô bị ai kia chặn lại,cười khì một tiếng,Henry quay lại nơi nó lắc đầu,sau đó bước ra ngoài một cách nhanh chóng!

...

Tựa lưng vào thành giường,con người kia khẽ thở dài,tay vẫn đinh ninh xiết trọn gấu teddy,hàng mi cong thoáng chút im lìm!

*Cạch*

Bỏ ngoài tai tiếng cửa được đẩy vào,nó không quan tâm người đối diện đang đằng đằng sát khí,nội dung câu chuyện anh cũng có nghe qua,cho nên,cực kỳ không vừa ý!

_Đồng Khiết Như!

Kề cận bên tai một giọng nói quen,nó giật mình mở vội mắt,người con trai kia từ lúc nào lại gần hơn,so với mức bình thường.

Cả một tiếng bước chân,nó cũng không hề nghe thấy,tiếng đẩy cửa vào,nó cũng không cảm nhận được,hơn nữa,có người ngồi bên cạnh mình,lý nào nó lại không biết?

Anh ta..??

_Em ngạc nhiên đến mức không thể nói nên lời hay sao? Hay thực tế,đang cố che giấu sự vui mừng,thông qua một ánh nhìn kỳ lạ?

Đưa tay trái khẽ bẹo má mình,nó bất giác cau mày,chưa ngủ đã mơ rồi sao? Anh ta làm gì trở về nhanh như vậy?

_Korean! Là mơ có đúng hông?Anh đang ở Luân Đôn mà,người ở trước mặt tôi,là ảo ảnh của anh,đúng hông?

_Điên thật!

_Vậy là phải rồi! Tôi đã rất khó khăn để có được một giấc mơ đẹp,tự dưng,anh lại xuất hiện cản trở cuộc gặp gỡ soái ca của tôi,cả gương mặt của anh ấy,tôi cũng chưa nhìn kịp nữa! Đúng là..đồ khó ưa!

Nhìn bộ dạng ngây ngô kia,anh lập tức chau mày,không đúng,nó không được dạy dỗ,thì không biết 2 chữ ngoan ngoãn được viết như thế nào?

_A! Anh muốn làm gì?

Bường về phía trước,anh bao trọn thân hình ai bằng cách chống hai tay xuống nệm,còn nó cứ lúng túng khôn cùng,giấc mơ này, sao cứ giống như thật vậy?

_Làm những chuyện cần làm! Em không biết điều đó hay sao? Em đã chạm vào lòng tự ái của tôi,đó là lý do em phải trả giá cho câu nói của mình! Đồng Khiết Như,em không thể trách tôi!

_Tôi không muốn! Anh như vậy không thấy mình rất bỉ ổi hay sao? Tôi đã làm gì anh chứ? Còn nữa,quà của tôi,anh tính sao đây?

_Quà của em sao? Tính vào tôi là được rồi!

...

Chúc m.n đọc truyện vui vẻ! <3