Hôn Trộm Ánh Trăng

Chương 27




Edit: Cam

Beta: Cam

Thời gian từng ngày đi qua.

Mọi việc cũng bắt đầu khôi phục lại như bình thường.

Quý Dạng và Chu Duy mỗi ngày cùng nhau đi học, tan học rồi cùng nhau đi đến nhà ăn, có rất nhiều sinh viên chen chúc nhau trong nhà ăn,  xếp hàng một lúc lâu mới miễn cưỡng cầm được chén dĩa đi ra, cần một khoảng thời gian đi từ lầu một đến lầu ba mới có thể tìm được một vị trí thích hợp.

Sau khi tìm được vị trí để ngồi xuống, hai người mới bắt đầu ăn cơm.

Chu Duy ăn lấy ăn để, ánh mắt rơi trên mặt Quý Dạng.

Quý Dạng ăn rất chậm, chú ý tới ánh mắt của Chu Duy, ngẩng đầu “Làm sao vậy?”

Chu Duy nhíu lông mày “Chị! dạo này sao chị lại gầy như vậy?”

Quý Dạng ngơ ngác một chút “Có hả?”

Dừng một chút, cô rủ mắt xuống thản nhiên nói: “Chị gần đây ăn uống đều bình thường mà.”

Chu Duy không nói gì, chỉ nhìn Quý Dạng.

Hồi lâu sau mới cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.

Đêm hôm đó, Quý Dạng sau khi trở về kí túc xá tự mình cân thử.

Mới phát hiện cân nặng của cô đã sụt không ít.

Quý Dạng cúi đầu nhìn số kí trên cân.

Nữa ngày sau cô mới từ trên cân bước xuống, trở về giường của mình ngồi xuống, cầm lấy điện thoại muốn tra cái gì đó nhưng lại quên mất, ngồi ngẩn người thật lâu.

Rõ ràng cô ăn cơm rất ngon mà vì sao lại sụt cân như vậy.

Quý Dạng đặt cằm chống trên đầu gối, nhớ tới khoảng thời gian mình đi thi đại học, bởi vì quá mệt mỏi mà trong thời gian ngắn đã gầy mất một miếng thịt, nhưng rất nhanh lại bị Tống Dương dưỡng về như ban đầu.

Hơn nữa đoạn thời gian kia cô rất thích ăn cá, Tống Dương cũng không chê phiền toái, chỉ cần cô muốn ăn thì lập tức làm cho cô ăn.

Nghĩ tới đây.

Quý Dạng dùng sức lắc đầu.

Cô chỉ muốn đem những ký ức đó ra khỏi tâm trí mình, ấn mở điện thoại, đang chuẩn bị tìm món gì đó bổ dưỡng hơn để ăn thì điện thoại rung lên.

Chu Duy gửi tới một tin nhắn: “Chị! Bắt đầu từ ngày mai em sẽ làm cho chị một bữa trưa thịnh soạn!”

Quý Dạng ngẩn người.

Chu Duy lại gửi đến một tin nhắn: “Ký túc xá của chúng ta không phải là không cho dùng nồi cơm điện sao…là mấy loại đồ điện đó? Nhưng em vừa mới thăm dò được rồi, ở khu Đông có một phòng bếp dành cho sinh viên, nồi, chén hay tủ lạnh đều có, em định ngày mai sẽ bắt đầu nấu cơm cho chị, em làm cơm thì chị nhất định thích ăn liền!”

Quý Dạng nhìn tin nhắn Chu Duy gửi tới…, im lặng hồi lâu mới trả lời một câu: “Không cần, quá phiền phức.”

Chu Duy: “Không được, bây giờ chị quá gầy.”

Dừng một chút, cậu lại nói: “Chị yên tâm đi, bên kia có lò vi sóng và tủ lạnh, em chuẩn bị nhanh lắm. Ngày mai chị cứ chờ xem, chắc chắn ăn ngon mà.”

Quý Dạng không còn gì để nói nữa.

Cô cảm thấy hơi mệt, gần đây chất lượng giấc ngủ không tốt, luôn bị mất ngủ có đôi khi đến bốn giờ sáng, mắt vẫn mở thao láo, nghe bài hát yêu thích 《 tiểu thành đại sự 》(*) cũng không có tác dụng gì, cô vẫn là không ngủ được.

(*) Bạn nào muốn nghe thử bài hát này thì link đây nha: https://www.youtube.com/watch?v=IM6iDhcMQ7I

Quý Dạng nằm trên mặt bàn, nhắm mắt lại.

***

Ngày hôm sau, có một tiết học vào buổi sáng. Sau khi tan học về, Chu Duy vội vã mang theo cặp sách chạy mất.

Quý Dạng cũng không có kỳ vọng gì vào mấy món Chu Duy đem tới.

Khoảng giữa trưa lúc 11 giờ, Chu Duy gửi đến cho cô một tin nhắn: “Chị em ở dưới lầu, xuống mang bento tình yêu lên đi nè.”

Quý Dạng đi xuống lầu.

Thât sự cô không biết Chu Duy làm sao làm được hộp bento tình yêu này, cái hộp có màu vàng nhìn cũng rất đáng yêu.

Quý Dạng nhận lấy, bên trong vẫn còn nóng xém chút là phỏng tay.

Chu Duy nhìn cô: “Chị lấy về ăn đi, ăn xong cảm nhận thế nào thì nói cho em biết.”

Quý Dạng cầm hộp bento trở lại ký túc xá, thời đểm mở hộp cơm ra đập vào mặt cô là một hương thơm nức mũi.

Bên trong có cơm, cá tuyết áp chảo, rau xanh và một cái trứng rán, tất cả đều được trình bày chỉnh tề xếp chồng lên nhau, rõ ràng chỉ là một hộp cơm nhưng lại có cảm giác đầy ắp hương vị.

Quý Dạng sững sờ thật lâu.

Cô không ngờ Chu Duy vậy mà biết nấu cơm.

Hơn nữa còn trùng hợp làm món cá tuyết áp chảo cô yêu thích.

Quý Dạng cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng cá tuyết.

Cô nếm thử một chút.

Thịt cá tuyết mềm mại vừa cho vào miệng liền lập tức tan ra, nhưng lại không bị quá dầu mỡ, vô cùng đậm đà hương vị.

Quý Dạng chỉ ăn một miếng liền phát hiện.

Hương vị này có chút quen thuộc.

Cô buông thỏng mắt, lại gắp lấy ít cơm, nuốt vào.

Có thể là Chu Duy đã học được từ Tống Dương.

Nếu không thì làm sao có thể làm giống như vậy.

Một đũa rồi một đũa, hốc mắt đột nhiên có chút hồng lên.

Quý Dạng đưa tay lên lau mắt, nghẹn ngào cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống, tiếp tục nuốt một miếng cơm.

Cho nên nói đây không phải chỉ là một phần cá tuyết áp chảo sao?

Cũng không nhất định là anh làm.

Ai làm thì cũng đều có thể làm ra được hương vị này thôi.

***

Tháng mười trôi qua nhanh chóng, Quý Dạng mỗi ngày đều được ăn cơm Chu Duy đem tới, cân nặng rốt cục cũng khôi phục một ít.

Ngày hôm nay, Quý Dạng và Chu Duy cùng nhau tan học, lúc đi về hướng ký túc xá, đột nhiên cảm giác được trước mắt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Cô chậm rãi dừng bước lại.

Chu Duy đi hai bước, phát hiện người bên cạnh không thấy đâu nữa mới quay đầu lại “Chị, làm sao vậy?”

Quý Dạng nhìn cách đó không xa.

Cô cảm thấy mình đang hoa mắt.

Đây không phải là lần đầu tiên, cảm giác của cô giống như lúc trong đám đông nhìn thấy được Tống Dương.

Trông thấy bóng lưng quen thuộc, nhưng bởi vì người rất nhiều nên trong nháy mắt cô lại không thấy nữa.

Rõ ràng, anh sẽ không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.

Chu Duy kỳ quái nói: “Chị?”

Quý Dạng khôi phục lại tinh thần “Không có việc gì.”

Cô mím chặt môi, nhìn sang chỗ khác “Chị nhận lầm người.”



Tháng 11 đã đến, vào khoảng giữa tháng Quý Dạng nhận được điện thoại của Đường Lệ.

Đường Lệ trong điện thoại cao hứng nói: “Cuối tuần sinh nhật của tớ đó, cậu có đến không? Trang trại ngựa của nhà tớ mới tuyển thêm vài con ngựa tốt, cậu không phải rất thích cưỡi ngựa sao? Đến đây rồi hai đứa cùng nhau chơi.”

Hôm nay đúng lúc là cuối tuần, Quý Dạng một mình đến phố thương mại bên ngoài trường đại học Lâm  tản bộ.

Thời điểm trong điện thoại Đường Lệ nói mấy lời này Quý Dạng đang đứng bên ngoài trước một tiệm áo cưới ở khu phố thương mại nhìn vào những chiếc váy cưới được trưng bày bên trong tiệm.

Cô đã đứng bên ngoài cửa tiệm này một hồi lâu, vừa rồi cũng không có nghe rõ trong điện thoại Đường Lệ đang nói gì.

Cô gái chỉ yên lặng đứng bên ngoài của hàng váy cưới, cũng không biết đang suy nghĩ gì, trong tiệm nhân viên nhìn cô cả buổi, cuối cùng vẫn là đẩy cửa đi ra hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô muốn vào xem thử không?”

Quý Dạng lúc này mới khôi phục lại tinh thần.

Cô nhỏ giọng nói cảm ơn với nhân viên cửa hàng rồi quay người rời đi, lúc này mới hỏi Đường Lệ trong điện thoại: “Cậu vừa mới nói cái gì? Thực xin lỗi, đang ở bên ngoài nên tớ không nghe rõ.”

Đường Lệ đem câu chuyện lặp lại một lần nữa “Tớ chuẩn bị cho cậu món điểm tâm cậu thích nhất nè, đến đây đi!”

Quý Dạng nắm điện thoại, nhìn những đứa trẻ đang chơi ở quảng trường thành phố, còn có một quả bóng bay đang dần dần bay lên cao, càng ngày càng nhỏ cho đến khi chỉ còn lại một cái chấm đen.

Im lặng trong chốc lát, Quý Dạng mới nói: “Có thể tớ không đi được rồi.”

Đường Lệ sửng sốt “Tại sao?”

“Tớ…” Quý Dạng không biết phải nói cái gì cô chỉ là nghĩ đến lúc đó Tống Dương cũng sẽ tới, dù sao anh trai của Đường Lệ và Tống Dương cũng chơi thân với nhau.

Cuối cùng, Quý Dạng chỉ có thể nói: “Còn một tháng nữa là tớ thi cuối kì rồi, tớ phải ôn tập.”

Tối đến, Lâm Diệu Tường cũng gọi điện thoại tới.

Lâm Diệu Tường trong điện thoại nói: “Đừng làm sâu gạo nữa Quý đại tiểu thư ơi! Không phải chỉ là một đợt thi cuối kỳ thôi sao? Còn có thể quan trọng bằng việc chơi vui vẻ à? Mau tới đi, anh cam đoan sẽ khiến cho em vui vẻ, chỉ nữa ngày thôi mà sẽ không chiếm nhiều thời gian của em đâu.” Dừng một chút “Nếu em không đi, anh đi tìm anh Tống Dương để anh ấy tóm em đi đấy.”

Nghe đến cái tên này, lông mi Quý Dạng khẽ run lên.

Cuối cùng Quý Dạng không còn cách nào khác đành phải đi.

Lúc trước khi đi, Quý Dạng chuẩn bị cho mình một tinh thần thép, cô muốn tỏ ra như bình thường, không nhìn ra bất kì sự bất thường nào, dù là cô và Tống Dương đã gần hai tháng không có liên lạc, nhưng ở trước mặt người khác thì vẫn phải giống như trước kia…

Thế nhưng mà, tại trường đua ngựa trong bữa tiệc sinh nhật của Đường Lệ, lúc cô nhìn thấy Tống Dương lần đầu tiên.

Quý Dạng vẫn không khống chế được.

Cô đã chú ý vào bàn tay anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Muốn nhìn chiếc nhẫn trên tay anh một chút.

Nhưng mà cả hai tay Tống Dương đều sạch sẽ không có chiếc nhẫn nào.

Cô cũng không có nhìn thấy “Vị hôn thê” nào bên cạnh anh.

Có cái gì đó đang đè nặng trong lòng cô đột nhiên trong chớp mắt liền nhẹ hẳn đi.

Nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi.

Đường Lệ đứng cách đó không xa ngoắc cô.

Quý Dạng chậm rãi hướng qua chỗ Đường Lệ đi đến.

Tống Dương cũng đang ở đó.

Đã qua hai tháng không gặp, anh vẫn như vậy không có gì thay đổi, vẫn là chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc, ăn mặc vô cùng đơn giản rất thích hợp để cưỡi ngựa, ống tay áo vén lên làm lộ ra hình xăm. Gương mặt anh từng đường nét rõ ràng lộ ra vẻ thành thục, sau lưng là trời xanh mây trắng, trời đã gần đông rồi, khí trời rét lạnh dường như cũng bởi vì có anh mà trở nên nắng ráo, sáng sủa lên.

Người đàn ông đứng ở một khoảng cách không xa, nhìn vào Quý Dạng.

Quý Dạng tránh đi ánh mắt của Tống Dương, đi đến bên người Đường Lệ.

Sau đó tất nhiên là sẽ có hạng mục cưỡi ngựa.

Quý Dạng rất thích cưỡi ngựa, nhưng cưỡi ngựa cự ly dài không phải sở trường của cô. Trong lúc cô đang đứng chờ người đem đồ bảo hộ tới như bao đầu gối và giày các loại thì một bóng người xuất hiện trước mặt cô, gần như chặn hết mọi tầm nhìn của Quý Dạng.

Tống Dương từ trong tay người nhân viên tiếp nhận dụng cụ bảo hộ, kể cả mũ bảo hiểm, từng cái một mang lên cho Quý Dạng. Lúc anh đội mũ bào hiểm cho cô, mi mắt anh khẽ cụp xuống.

Quý Dạng ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt đen kịt ấy là một mảng đạm mạc, không có cảm xúc gì.

Mang dụng cụ bảo hộ kỹ càng, chuẩn bị lên ngựa.

Con ngựa đen vô cùng cao lớn này khác với những con ngựa mà trước kia Quý Dạng hay cưỡi, cho nên bàn đạp cũng được thiết kế cao hơn, rất khó để cô giẫm lên được.

Người nhân viên bên cạnh đang chuẩn bị lấy ghế cho cô.

Quý Dạng còn chưa kịp có hành động tiếp theo, bỗng nhiên eo mình có người ôm lấy.

Một lực đạo rất lớn, trực tiếp đem cô ôm lên, giúp cô leo lên ngựa chờ cô ngồi chắc chắn rồi buông tay ra.

Quý Dạng cúi đầu xuống, nhìn Tống Dương đang đứng kế bên.

Trái tim vốn dĩ đã bình tĩnh thật lâu, nhưng trong một khắc này, không khống chế được mà bắt đầu nhảy lên liên hồi.

Cô cố gắng để cho mình không đặt sự chú ý lên Tống Dương.

Có thể vì con ngựa này rất cao lớn, cô sợ mình khống chế không nổi, cho nên mọi người xung quanh đều nói nên để người huấn luyện ngựa đi theo.

Người huấn luyện ngựa còn chưa kịp phản ứng lại.

Tống Dương đang đứng bên cạnh đã cầm dây cương của một con ngựa trắng kế bên, một chân đạp lên trên bàn đạp vừa dùng lực, trở mình leo lên ngựa, không cần bất kỳ dụng cụ bảo hộ gì, tay kia cầm lấy dây cương trong tay Quý Dạng, thuận tiện cũng bắt đầu di chuyển con ngựa trắng của mình, chú ngựa trắng liền chậm chạp chạy về phía trước.

Quý Dạng trước đây chưa từng cưỡi một con ngựa lớn như vậy.

Cô thật ra là có chút sợ hãi.

Nhưng tay Tống Dương đã giữ chặt dây cương của cô, tay cô cũng cầm lấy dây cương, cố gắng không để cho tay mình chạm vào tay anh.

Hai con ngựa chạy rất gần nhau gần như là chạy song song, cùng hướng về phía chuồng ngựa xa xa chạy đến. Bầu trời ở phía xa đặc biệt trong xanh.

Về sau dần dần Tống Dương cũng buông lỏng dây cương của Quý Dạng ra.

Ngựa của Quý Dạng và Tống Dương gần như là chạy một trước một sau, một con ngựa đen, một con ngựa trắng, chậm rãi đi về phía trước.

Mùa đông gió lạnh có chút thấu xương, thổi mạnh vào hai bên má, nhất là tại ngay khoảng đất trống ở chuồng ngựa. Hứng gió một hồi lâu, cũng dần cảm thấy hốc mắt có hơi chát và đau xót.

Quý Dạng nắm lấy dây cương, nhìn bóng lưng của Tống Dương ở phía trước.

Ánh mắt có chút mơ hồ.

Hồi lâu, cô bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Anh ơi.”

Bởi vì tiếng gió khá lớn, cho nên Tống Dương không nghe thấy.

Quý Dạng nhìn Tống Dương, cảm thấy hốc mắt đã bắt đầu đau nhức rồi nóng lên.

Nhưng cô gái vẫn nhịn xuống được, giọng cô vô cùng nhẹ nói: “Chúc anh hạnh phúc.”

Thật lòng đấy.

Hi vọng anh cả đời vui vẻ, hạnh phúc, sẽ luôn có người yêu anh bên cạnh anh, tương lai và con đường phía trước luôn suôn sẻ.

Không phải chịu đựng những nỗi khổ đau như thời thiếu niên ngày trước.

Hi vọng anh, có một gia đình.



Sinh nhật đêm hôm đó, Tống Dương nói là có việc nên từ sớm đã đi về.

Bởi vì Tống Dương không ở lại nên Chu Duy cũng không nấn ná lại lâu, Quý Dạng vì vậy cũng có uống chút rượu.

Cũng không nhiều, chỉ một chút thôi.

Nhưng không biết có phải vì quá lâu không uống rượu hay không, nên tửu lượng của cô cũng giảm, thời điểm Quý Dạng rời khỏi nhà của Đường Lệ, cảm giác mình hình như có chút say.

Là say trong tỉnh táo.

Cô ngồi xe trở về đại học Lâm, một mình tản bộ hứng gió lạnh ở đường chạy trong sân thể dục. Sau khi đi mệt rồi, ngay trên ban ghế dài kế bên đường chạy ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ánh đèn ở chỗ này đặc biệt sáng, chiếu sáng toàn bộ con đường.

Quý Dạng nhìn một vòng người chạy qua trước mắt mình.

Cô nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại Tống Dương nữa.

Anh ấy tháng 12 sẽ xuất ngoại, đây là lần cuối cùng cô được gặp anh rồi.

Nếu như về sau có gặp lại Tống Dương, thì có lẽ anh đã trở thành một Tống Dương hoàn toàn khác.

Quý Dạng hai tay chống lên ghế, cúi đầu xuống, nhìn vào cái bóng của mình.

Rõ ràng là uống say rồi, thế nhưng ý thức lại vô cùng thanh tỉnh.

Lại nghĩ về rất nhiều chuyện cũ.

Nhớ tới mùa hè ở trấn Cửu Long năm ấy, ở quầy hàng lạnh gặp được người thiếu niên đang cầm trên tay một cây cơ, tay còn lại thì nghịch chiếc bật lửa. Nhớ tới về vô số ngày đêm, cô và anh đã từng cùng nhau lớn lên. Lúc cô bị té ngã, anh sẽ ôm lấy cô, hay những lúc cô không vui, anh sẽ dỗ dành cô, mặc kệ dù chuyện gì xảy đến, cũng sẽ có người luôn ở bên cô…

Là anh Tống Dương của cô.

Quý Dạng cúi đầu.

Tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ.

Một giọt nước mắt ấm áp lăn xuống, rơi trên chiếc quần bò.

Phải tạm biệt rồi.

Tống Dương.

Tạm biệt.

Người thiếu niên cô đã yêu nhiều năm như vậy, là người đã để cho cô trải qua biết bao nhiêu lần rung động.