Hôn Ước Quý Tộc

Chương 1: Chương 1: Rốt cuộc cũng tìm được





Trần gia.
Tọa lạc tại vùng ngoại ô Hà Nội, biệt thự Trần gia chiếm cả vùng đất rộng lớn, ngôi biệt thự màu trắng sa hoa, thiết kế theo phong cách phương Tây hiện đại, bên ngoài bao trùm một màu trắng tinh khiết, thoang thoảng hương hoa cỏ, đâu đó tiếng chim ríu rít không thôi. Bên ngoài nhộn nhịp như thế nhưng trong thư phòng Trần gia tràn ngập không khí nghiêm túc đến rợn người.
- Có thông tin gì chưa?
Trần lão nhân gia, ngồi trên ghế da cao cấp, quay lưng lại với bàn làm việc, hướng về phía cửa sổ sát đất. Trên gương mặt nghiêm nghị kia là vẻ thâm trầm đầy sự từng trải do được cuộc sống tôi luyện mà nên, không biết đang suy nghĩ những gì.
- Vâng, đây… thưa cha!
Trần Vũ Văn, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Trần Vũ, cung kính để lên bàn làm việc của cha mình một xấp ảnh.
- 17 năm trước họ đã chuyển đến Pháp, hiện sống ở ngoại ô thành phố này, đây là địa chỉ… cha xem.
Trần Vũ Văn đưa ra một tờ giấy có ghi địa chỉ.
Trần lão nhân gia xoay người lại, ở ông toát ra một sự uy nghiêm khó cưỡng lại được, đúng chuẩn phong thái một thương gia. Ông từ tốn cầm xấp hình lên, đôi con ngươi dãn ra ánh lên một niềm vui khó tả, trong đầu đã vạch ra kế hoạch.
- Tốt lắm! Lão già này thật biết cách hưởng phúc.
Trong phúc chốc đôi con ngươi nheo lại nguy hiểm, lời vừa nói ra dường như là rít qua kẻ răng.
- Bên nhà họ Nguyễn thế nào rồi?

- Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, họ vẫn đang tất bật chuẩn bị cho lễ đính hôn vào tuần sau, họ vẫn tin rằng Nguyễn Hà lão gia sẽ giữ lời hứa 17 năm trước mà quay về.
- Được rồi, chuẩn bị tốt cho buổi lễ đính hôn, và bảo “thằng nghịch tử” đó quay về ngay cho ta.
Nói rồi phất tay ý bảo người trước mặt lui ra ngoài.
- Khoan đã, chuẩn bị máy bay cho ta, ta phải bay sang Pháp vào chiều nay.
Trần Vũ Văn cung kính lui ra ngoài, sau khi đóng cửa thì lắc đầu ngao ngán. Rốt cuộc cũng xong rồi, 17 năm nay mọi người vất vả điều tra tung tích họ, họ cũng quá thanh thản đi. Để xem cô con dâu tương lai như thế nào đây!
******
****
**
*
Nguyễn Hà Hải Nghi- xinh đẹp đến não lòng…
Nguyễn Hà Hải Nghi- thông minh, sắc sảo…
Nguyễn Hà Hải Nghi, tự hào là cháu gái của ông nội…
Nhưng có chúa mới biết bên trong bộ não nhỏ xíu của cô bán hồ lô gì.
Nguyễn Hà Hải Nghi- siêu quậy phá của trương tư thục Paris, nhờ có sự thông minh siêu khủng mà cô trở thành tâm điểm của mọi lời đồn đại trong trường.
Làm ơn đi! Đừng nhìn cái dáng vẻ ngây thơ, dịu dàng, yếu đuối với gương mặt xinh đẹp đến đau lòng đó mà mắc lừa chứ. 17 năm qua Hải Nghi đã “dụ dỗ”, “gạ gẫm” 112 chàng trai với điệu bộ đó.
Cô có hẳn một tập đoàn fanclub cả trai lẫn gái, cả già lẫn trẻ, cả đàn ông lẫn đàn bà… không đùa đâu nhé! Nguyễn Hà Hải Nghi, cô là ai, cô là một cô gái tốt bụng, dễ thương, hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ kẻ yếu, là anh hùng trong lòng dân tình tư thục Paris.
- Nguyễn Hà Hải Nghiiiii…. Đứng lại đó cho tôiiii…. (ở đây tác giả không dùng tiếng Pháp nhé, mong các bạn thông cảm cho trình độ hạn hẹp của mình)
Đó, tôi còn chưa giới thiệu xong sản phẩm độc nhất mang thương hiệu Nguyễn Hà Hải Nghi mà đã xảy ra chuyện rồi, thấy chưa. Nhìn đi, nhìn đi bộ phim hoạt hình thế kỉ “Tom and Jerry” đang được phát sóng trực tiếp ngay lúc này đây. Xem nào! xem nào!!!
Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Phim hay mà chả có ma nào xem là sao nhỉ?

Bởi lẽ chuyện này xảy ra như cơm bữa đây mà, mỗi ngày không có tiết mục này thì chán lắm, cơ mà cứ chiếu đi chiếu lại mỗi một tập phim thế này thì cũng chán nên chả ai thấy tõ mò nữa.
Như thường lệ, Nguyễn Hà Hải Nghi ba chân bốn cẳng lách bên này, tránh bên kia, hòng lẫn vào đám đông mà trốn được “Tom đầu hói”, vừa chạy vừa nháy mắt ra bộ đáng thương, quả thật… ai nấy cũng phải đau lòng.
Thế đấy, chưa đầy 10s giây sau, y như được tập luyện sẵn, “Tom đầu hói” bị đám đông vây lại. Phù, thế là an toàn.
Đố các bạn biết chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng qua Hải Nghi nhà ta chỉ “vô ý” đập vỡ mấy chiếc camera theo dõi ở hành lang để tiện cho việc cúp tiết, và may mắn làm sao chiếc giày thể thao đỏ chóe lại yên vị trên cái đầu hói của thầy hiệu trưởng.
Quay đầu lại nhìn “Tom đầu hói” còn bị kẹt trong đám đông,Hải Nghi nở nụ cười chiến thắng, kèm theo hành động lè lưỡi hết sức cute, làm các thanh niên mới lớn phải đổ máu mà ngất tại chỗ. Vận hết tốc lực, nhảy qua bức tường cao ngất, không ngờ đáp xuống lại là trần xe hơi sang trọng, coi như là may mắn đi.
-aiii….uiiii, cái mông của tui! Kẻ đáng chết nào rãnh rỗi đổ xe…
- Cháu không sao chứ!
Đang viếng thăm mười tám đời tổ tông của kẻ vô nhân đạo nào làm hại cái mông yêu quý, thì Hải Nghi nghe một giọng nói trầm dịu, ngẩng đầu lên thấy một ông cụ thật đẹp lão như ông nội vậy khiến Hải Nghi cứ ngây ngốc nhìn.
Phải biết rằng Hải Nghi cô rất thần tượng ông nội mình.
- Này, cháu không sao chứ, cháu tên gì?
Ông cụ cười hiền rồi cho người đỡ cô xuống.
- Cháu xin lỗi, cháu tên là Nguyễn Hà Hải Nghi, cháu của ông nội…
Như bị phát giác làm chuyện xấu, Hải Nghi cuống quýt xin lỗi rồi trả lời theo quan tính. Bất thình lình cô ngẩng phắt đầu lên.

- Ông... ông là người Việt Nam ạ!
Nhận được cái gật đầu của ông cụ Hải Nghi reo lên, vui như điên, giống như vừa phát hiện ra châu lục thứ bảy vậy.
- Hay quá, cháu rất thích người Việt Nam, cháu cũng là người Việt Nam…
Ring....ring...
Đột ngột chuông điện thoại vang lên cắt đứt màn phấn khích của Hải Nghi, nhìn màn hình điện thoại cô cười trừ, không quên kèm theo đôi mắt ướt nhìn người đối diện.
- Cháu có việc gấp, cháu đi trước được không ạ?
- Không sao cháu đi đi, hẹn gặp lại.
Hải Nghi chần chừ đưa mắt nhìn trần xe thảm thương dưới sự công phá của mông cô mà bị móp méo tệ hại, rồi tiếp tục giương đôi mắt về phía chủ nhân của nó.
- Cháu xin lỗi, cháu đi đây, chào ông nhé… ông đẹp trai.
Dứt lời, phủi áo phóng như bay đi, để lại ông cụ với khóe môi giật giật, mi mắt nheo lại, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
Sẽ thú vị lắm đây, đâu phải dĩ nhiên mà ông cho đỗ xe ở đây chứ, cốt chỉ để diện kiến cô cháu dâu tương lai, nhưng không ngờ màn chào hỏi lại hoành tráng đến thế!