Hôn Ước Quý Tộc

Chương 37: Chương 37: ANH SẼ CHỈ DỊU DÀNG VỚI EM





Người ta thường nói người ngốc thật hạnh phúc, không cần quản ai nói gì, chỉ cần làm những gì mình thích, cũng không cần thiết thông minh để đoán tâm tình người khác.
Hải Nghi giờ phút này thật muốn ình bị ngốc đi, cũng sẽ không rõ ràng nguyên nhân xuất hiện bộ mặt đen thui này của Hải Nam.
Mới tối hôm qua hắn đối với mình nói ba chữ kia, cư nhiên sáng hôm nay cô lại thất thần nhìn người con trai khác. Hắn không tức giận thì chính cô mới là người tức giận a. Cái này có phải biểu hiện của tình trạng “ghen” mà giới khoa học đã chứng minh.
Nói thật thì trong lòng có chút vui vẻ, nhưng mà đừng có nhìn cô như vậy có được không. Dưới ánh mắt như dòng diện cao cáp của đương kim khổ chủ- Trần Vũ Hải Nam, chiếu thẳng vào người khiến cho tâm hồn nhỏ bé, mỏng manh, yếu ớt của bạn nhỏ Nguyễn Hà Hải Nghi có chút rất bất đắc dĩ chột dạ.
-Ách… cái này… Hải Nam, thật ra chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi hihi.
-Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?
-Hiểu lầm… hiểu lầm là… là Tử Minh anh ấy chỉ giúp em thay băng thôi. Nè, anh xem rất ổn phải không.
Hải Nghi rất thức thời đưa chân được dán băng rất cẩn thận cho hắn xem.
Hải Nam nhìn miếng băng màu trắng được dán keo tỉ mỉ trên đầu gối của cô, gương mặt nhất thời đen lại vài phần. Hắn không nhìn cô, âm trầm mở miệng, nói.
-Ý em nói, anh giúp em thay băng là không ổn?
-Ách… không phải vậy. Lúc ngủ dậy, em có thật đi tìm anh nhưng không thấy, trùng hợp lại gặp Hoàng Tử Minh, chỉ là anh ấy thuận tiện giúp em thôi… haha.
-Thật? Em có đi tìm anh sao?

Vừa nghe cô nói có đi tìm hắn tâm trạng Hải Nam thả lỏng vài phần, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ.
-Thật mà, chẳng phải hôm qua anh nói rằng sẽ giúp em thay băng sao, cho nên sáng ra em mới đi tìm anh nhưng không thấy nha.
Hải Nghi thành thật khai báo không dám đắc tội hắn. Thiên địa đảo lộn hết a, cư nhiên đường đường là một thủ lĩnh Black Rose tiếng tăm lừng lẫy bây giờ lại ngồi ở đây xem sắc mặt của người khác, lại cẩn thận giải thích.
Cô thề đời này kiếp này sẽ không có người thứ hai được cô đối đãi như vậy. Hừ, Hải Nam anh hay lắm, lúc đầu cư nhiên còn làm bộ ngốc nghếch, xem đi chính cô mới ngốc a.
Nghe lời cô nói, gương mặt Hải Nam chậm rãi buông lỏng hắn thõa mãn hướng cô nở nụ cười mê người, đặc biệt chói mắt. Hải Nghi nhìn tâm trạng hắn đột ngột thay đổi 180 độ, có chút không theo kịp, nhìn thấy nụ cười yêu nghiệt kia ngốc ngốc nói.
-Thật rất lóa mắt a.
-Hả? Cái gì lóa mắt?- Hải Nam buồn cười hỏi lại, nhìn cô ngơ ngẩn hắn rất thỏa mãn, trong lòng thầm nghĩ từ nay phải bảo trì gương mặt này thật tốt mới được.
-Hả? Ơ… không có gì hahaha
Bị bắt quả tang bộ dáng xuýt chảy nước miếng, Hải Nghi xấu hổ cúi đầu, quyết định không nhìn hắn nữa, để tránh mất mặt.
-Haha… vợ à, đột nhiên anh rất muốn hôn em.
Nhìn thấy hai quả cà chua xuất hiện trên gương mặt đáng yêu của cô, hắn rất là muốn hái xuống ăn a, khóe miệng như cũ nở nụ cười mê đảo chúng sinh, quyến rũ nói.
-Ừ. Cái gì cơ?
Đáng tiếc bạn nhỏ Hải Nghi không đủ năng lực thoát khỏi nụ cười mê hoặc kia, trực tiếp đồng ý, cho đến khi phát hiện có gì đó không đúng thì môi đã bị người ta bắt làm tù binh.
Thật sơ suất.
Thật sự quá khinh địch.
-Vợ à, em nên nhắm mắt lại.
Nghe giọng nói dịu dàng của hắn, cảm nhận xúc cảm lạnh lẽo từ môi hắn truyền đến, tim Hải Nghi kịch liệt run lên, ma xui quỷ khiến, mắt cô ngoan ngoãn nhắm lại, để mặc cho hắn ôm cô vào trong ngực từ từ hôn…
-Hải Nam sau này anh có thể không cười như vậy không?
Nằm trên lưng Hải Nam, hai tay vòng trước cổ hắn, người nào đó bất đắc dĩ hỏi.
-Tại sao?

-Đặc biệt chói mắt a. Rất dễ khiến người ta phạm tội.
Hải Nghi rất thiệt tình cảm thán.
Nghe cô nói như vậy, bước chân Hải Nam dừng lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nghiêm túc nói.
-Yên tâm. Anh chỉ cười như vậy với em. Nếu vợ yêu muốn phạm tội thì thân là chồng đây sẽ tình nguyện làm nạn nhân hahaha.
Hải Nam rất không có ý tứ trêu đùa, hắn cảm thấy mỗi ngày trêu cô một chút tâm trạng sẽ đặc biệt cảm thấy thoải mái.
-Ai… ai nói em muốn phạm tội chứ?
-Thật sao? Hay chúng ta làm lại lần nữa nhé.
Hải Nam tốt bụng yêu cầu.
-Không… không cần. Được rồi anh đi chậm quá đó, nhanh lên mọi người xuống núi hết rồi.
Hải Nghi đánh trống lảng lái sang chuyện khác, bọn họ sáng nay phát sinh nhiều chuyện, lại là người trễ nhất đi xuống. Cứ nhìn biểu hiện mập mờ của mọi người thì biết chắc chắn suy nghĩ của họ sẽ dang thẳng đôi cánh mà bay cao, bay xa tới chân trời nào đó.
Hải Nam tâm tình cực kì vui vẻ nên không thèm vạch trần cô. Bước chân vững trãi từng bước cẩn thận đi về phía trước, hắn cũng không quên trên lưng có “vật” không thể buông tay.
Suốt cuộc đời này cũng không muốn buông tay.
-Anh chỉ sẽ dịu dàng với em.
Hải Nghi sửng sốt, cô nghe rõ ràng từng chữ hắn vừa nói, trái tim lại kích động không tự chủ nhảy điệu tăng- gô.

Cô vui vẻ, nhỏ giọng nói.
-Ừ
Tay phía trước cũng ôm hắn chặt hơn. Người con trai này cô nhất định sẽ “bảo vệ” tốt. Cho dù là ai đi nữa cũng không thể thương tổn hắn. Nằm trên lưng hắn, cô cảm thấy rất an tâm, tâm rốt cuộc buông lỏng, tựa đầu vào vai hắn mà ngủ thiếp đi.
Hải Nam cảm nhận hơi thở đều đặn sau lưng, chân vẫn từng bước từng bước vững trãi đi xuống núi.
Hai con người, có lẽ do một cái hôn ước từ đời trước của hai đại gia tộc, cũng có thể là do duyên phận kéo bọn họ đến bên nhau. Nhưng cho dù là gì đi nữa thì họ cũng đã gặp nhau do một chữ “duyên” và tình nguyện ở lại bên nhau cả đời.
Có lẽ bọn họ cũng không biết người này thề tuyệt đối sẽ không buông tay người kia, và ngược lại người kia cũng nhất định bảo vệ tốt người này. Hai người bọn họ chắc cũng sẽ không phát giác được tính cách trước đây của họ từ lúc nào đối với nhau lại đặc biệt thay đổi, phá lệ dịu dàng.
Hai bóng người dưới ánh mặt trời chồng lên nhau, đặc biệt hòa hợp, giống như bức tranh đẹp đẽ nhất, hài hòa nhất, không ai nỡ phá vỡ.
Hai con người vẫn chậm rãi một đường đi xuống núi, thật yên tĩnh, thật yên tĩnh.
Tương lai có ai đoán trước được, con đường phía trước có thể dễ đi? Điều gì sẽ đối mặt với họ?
Có thể là thử thách của thần tình yêu Cupid vĩ đại? Cũng có thể là ân oán gia tộc luôn luôn tồn tại song phương trong những gia đình quý tộc.
Có lẽ nên phó mặc mọi chuyện cho định mệnh…