Hồng Ảnh Tuyết Ngân

Chương 5-1




Nửa tháng trôi qua nhanh như chớp mắt, vùng phụ cận của Hoàn Kiếm sơn trang không phát sinh thêm án mạng gì, chốn võ lâm yên ả đến bất an. Tục ngữ có câu, trước cơn bão thường hay có gió thổi mưa giông, nhưng mưa cứ mải miết rơi mà mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì, chẳng lẽ muốn diễn ra bất thình lình làm người ta trở tay không kịp? Mộ Dung Phúc Thủy tâm tình nghiêm trọng đi vào Thần Binh các lấy ra Lệ Băng kiếm đã bị niêm phong trong kho một năm về trước, kiếm chưa ra khỏi vỏ đã tỏa ra hàn ý bức người. Không thể nghĩ được sau những tháng ngày bình yên vừa qua, hạo kiếp buông xuống, đại hội võ lâm ở Tùng Hạc bảo sẽ diễn ra trận huyết chiến như thế nào đây.

“Hồng nhi, Dao nhi đã chuẩn bị tốt chưa?” Mộ Dung Phúc Thủy nắm chắc Lệ Băng kiếm, xoay người lên ngựa.

“Sư phụ.” Tô Thiên Hồng một thân trang phục gọn gàng, giục ngựa đi tới, cung kính đáp: “Toàn bộ đệ tử đã sẵn sàng, Thích Thanh Ảnh và Diệp Mộng Ngân cũng đã lên xe ngựa, có thể xuất phát được rồi.”

Lần này xuẩt hành Mộ Dung Phúc Thủy an bài Thích Thanh Ảnh cùng Diệp Mộng Ngân ngồi xe ngựa, thứ nhất là lo cho thân thể của Thích Thanh Ảnh, tuy đã tu dưỡng hơn mười ngày, nhưng nhìn qua vẫn thấy hắn còn rẩt suy yếu, sợ rằng không chịu nổi sự xóc nảy trên lưng ngựa. Còn thứ hai, ngồi trong xe có thể tránh tai mắt của kẻ khác, dù sao hai người bọn họ cũng là dư nghiệt của Thiên Long giáo, tiếng xấu rêu rao khắp nơi, sợ rằng sẽ gặp phải điều không may.

Năm trước Thích Thanh Ảnh là bị trói gô vắt ngang trên lưng ngựa áp giải đến Hoàn Kiếm sơn trang, hiện tại lại được mặc cẩm y, ôm noãn lô ấm áp ngồi ở trên xe, còn có Diệp Mộng Ngân cẩn thận chiếu cố. Tô Thiên Hồng thấy vậy trong lòng có chút bực bội, liền đối Mộ Dung Phúc Thủy nói: “Sư phụ, đồ nhi vẫn là có chút lo lắng cho Thích Thanh Ảnh. Năm đó đứng trước toàn thể võ lâm, sư phụ đã nói qua nếu bất đắc dĩ phải dẫn Thích Thanh Ảnh rời khỏi Hoàn Kiếm sơn trang, người sẽ quản thúc thật chặt, anh hùng võ lâm còn đưa cho người một cái còng sắt dùng còng sắt còng tay hắn…”

“Ngươi không nói thì vi sư thật cũng đã quên mất, bất quá chúng ta chỉ có còng tay, không có chìa khóa, nếu đem tay Thích Thanh Ảnh còng lại, vạn nhất trên đường xảy ra chuyện khẩn cấp gì, chúng ta mở còng không được, chỉ sợ lại thêm rắc rối.” Mộ Dung Phúc Thủy kì thực cũng không quên, chính là tâm không muốn đem Thích Thanh Ảnh còng tay lại, còng tay dù sao cũng là hình cụ dùng để quản thúc phạm nhân, sử dụng sẽ gây cho thân thể ít nhiều khó chịu. Hắn không muốn mang lại cho đứa nhỏ kia thêm thương tổn nào nữa.

“Sư phụ, chúng ta đến Tùng Hạc bảo bằng cách đi qua đường chính, nhiều nhất cũng chỉ mất một ngày hành trình, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Lần này đại hội võ lâm đông đủ, chúng ta còng tay Thích Thanh Ảnh thì ắt sẽ có người khai khóa giúp hắn được. Dù sao Thích Thanh Ảnh cũng là dư nghiệt của ma giáo, nếu chúng ta không quản thúc nghiêm khắc, người hiểu chuyện sẽ biết chúng ta có tấm lòng nhân hậu, nhưng những kẻ lòng dạ hẹp hòi sợ rằng sẽ nghĩ chúng ta cùng ma giáo có liên quan gì đó.” Tô Thiên Hồng không nhanh không chậm nói.

Mộ Dung Phúc Thủy cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Tô Thiên Hồng nói rất có đạo lý, chính mình cũng không thể quá thiên vị Thích Thanh Ảnh, như vậy đối với cả Hoàn Kiếm sơn trang lẫn Thích Thanh Ảnh đều không có lợi. Vì thế rốt cuộc hạ quyết tâm, sai người mang còng tới còng tay Thích Thanh Ảnh lại.

Thích Thanh Ảnh đã sớm dự đoán được Tô Thiên Hồng nhất định sẽ tìm cách làm khó hắn, kì thực hành động này chỉ khiến Thích Thanh Ảnh thêm buồn cười. Người của Hoàn Kiếm sơn trang nếu đối xử tử tế với hắn, người bên ngoài sẽ nói trang chủ lòng dạ đàn bà, không dưng lại đi nuôi dưỡng dư nghiệt của ma giáo. Ngược lại nếu đối hắn hà khắc nghiêm hình thì sẽ có nhàn ngôn toái ngữ truyền ra, nói trang chủ là kẻ lãnh khốc vô tình, lòng dạ hẹp hòi, mượn cơ hội trả thù riêng. Bọn họ cho dù làm như thể nào thì cũng sẽ bị đàm tiếu. Nghĩ đến đây, khóe miệng Thích Thanh Ảnh nổi lên một nụ cười đắc ý, chỉ tiếc rằng cách một lớp màn xe nên Tô Thiên Hồng không thể nhìn thấy.

Qua buổi trưa, Mộ Dung Phúc Thủy dừng lại ở một quán cơm bên đường dùng bữa. Vì có chút phiền toái nên Thích Thanh Ảnh cùng Diệp Mộng Ngân không vào điếm dùng cơm với mọi người, chỉ ở lại trong xe ăn chút lương khô đỡ đói. Tô Thiên Hồng kiểm tra rượu và đồ ăn, trừ bỏ đồ ăn có chút mặn, còn lại không phát hiện ra vấn đề gì, ba thầy trò bọn họ ngồi xuống nhanh chóng ăn no, uống một bình đầy trà, không dám trì hoãn vội vàng tiếp tục khởi hành ngay.

Đi được một đoạn, trời lại trở chiều, phía trước xuất hiện một sơn cốc hẹp dài. Trước cửa cốc có một tấm bia đá đề dòng chữ “Mai Hương u cốc”. Gió lạnh gào thét, tuyết bay tán loạn, đi vào trong sơn cốc cảm thấy đỡ lạnh được vài phần, mọi người đều ngửi thấy được một hương thơm thoang thoảng.

Tuyết Y Dao nhịn không được nói: “Sư phụ, trong này không thấy một cành mai nào, lại ngửi thấy mùi hoa mai, đúng là danh phù kỳ thực a. Chính là mùi này so với mai thông thường càng ngọt ngào hơn…”

“Nguy rồi!” Mộ Dung Phúc Thủy đột nhiên nhớ lại khi còn trẻ đã từng ngửi qua loại mùi đặc biệt này, chính là Băng Sơn độc mai. Băng Sơn độc mai là do độc vương Trữ Trán Xuân dùng cả đời tâm huyết để tạo ra. Đây là loại hoa mai đặc thù, mùi tuy không mang độc tính nhưng nếu trước khi ngửi hoa có uống qua Thất Hồn Thủy Tái thì sẽ làm cho con người ta bất động trong một khoảng thời gian. Vừa rồi bọn họ ăn phải đồ ăn mặn, tránh không được uống rất nhiều trà. Thất Hồn Thủy Tái kia vô sắc vô vị, cùng với nước bình thường không mấy khác nhau, uống một ít bất quá cũng chỉ có tác dụng nhẹ, đối với sư đồ ba người Mộ Dung Phúc Thủy công lực cao thâm căn bản sẽ không có tác dụng, chỉ vì ở thời điểm uống trà bọn họ không hề để ý, nhất thời sơ sẩy bị người ám toán.

“Tại hạ Trữ Sùng Vũ đợi đã lâu, rất hân hạnh được ra mắt Hoàn Kiếm sơn trang trang chủ Mộ Dung Phúc Thủy.” Một võ giả áo đen khoảng chừng hơn ba mươi tuổi cầm trong tay một đóa bạch mai phiêu phiêu đi tới. Hoa mai trong tay hắn thoạt nhìn tưởng như có màu trắng tuyết như ngọc, bên trong lại ẩn ẩn lộ ra quang mang lục nhạt, từng đợt mùi thơm lạ lùng xông lên nức mũi.

Mộ Dung Phúc Thủy, Tô Thiên Hồng, Tuyết Y Dao cùng với vài tên tùy tùng của Hoàn Kiếm sơn trang cảm thấy tứ chi mình dần dần cứng lại, đến mở miệng trả lời cũng không thể, tất cả gắng gượng xuống ngựa tiến lên phía trước.

Mộ Dung Phúc Thủy nhờ vào võ công thâm hậu, thân thể vẫn chưa hoàn toàn đông cứng, còn có thể khống chế miệng mình nói thêm mấy câu: “Trữ công tử, tại hạ nhớ rõ năm đó đã hứa, mạng ta nếu như cứu được, trừ bỏ việc thú nàng, ta có thể giúp nàng hoàn thành ba tâm nguyện, cho dù phải trả giá bằng tính mạng của ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Trữ Sùng Vũ thở dài một tiếng: “Không nghĩ tới đã qua hai mươi năm, ngươi vẫn cứ như vậy vô tình. Hiện tại hết thảy đều đã quá muộn, cho dù ngươi muốn kết hôn với tỷ tỷ của ta, nàng cũng không thể gả cho ngươi được nữa.”

“Tinh Tinh nàng bị làm sao? Nàng sống có tốt hay không? Ta về sau có quay lại Độc Vương cốc mấy lần, nhưng cảnh còn người mất, hai mươi năm trôi qua không hề nghe thấy tin tức của mọi người, lời hứa của tại hạ mãi vẫn không thể thực hiện. Hôm nay gặp được Trữ công tử, mong Trữ công tử nói cho ta biết lệnh tỷ giờ đang ở phương nào, tại hạ nhất định sẽ đợi cửa chờ lệnh tỷ đến sai phái.” Chuyện cũ cứ như vậy trào lên tái diễn trong lòng Mộ Dung Phúc Thủy. Hai mươi năm trước hắn hành tẩu giang hồ, bị cừu gia đuổi giết, trúng phải một loại ngân châm cực độc, mệnh đã sớm tối, may nhờ có nữ độc vương Trữ Trán Xuân cứu giúp, mang về Độc Vương cốc dưỡng thương. Hắn cảm kích ân cứu mạng của nàng, thề sẽ giúp nàng hoàn thành ba tâm nguyện. Không nghĩ tới Trữ Tinh Tinh đưa ra tâm nguyện thứ nhất lại là hắn phải thú nàng làm vợ. Hắn lúc đó trong lòng đã sớm có Thủy Nương, không thể chứa người khác, hắn không muốn lấy về một người phụ nữ mà mình không hề yêu thương, như vậy hai người bọn họ sẽ không có hạnh phúc, cho nên hắn để lại một phong thư kể rõ ngọn nguồn rồi rời đi không từ giã.

“Ta còn nghĩ là ngươi đã sớm quên mất tên của tỷ tỷ rồi. Hôm nay vừa đúng mười năm ngày mất của nàng, ta cố ý mang một bó hoa mai trồng trước mộ phần nàng đến gặp ngươi.”

“Có thể nào lại như thế, Tinh Tinh nàng đã chết rồi sao?” Mộ Dung Phúc Thủy cả kinh, nữ tử kia xinh đẹp tựa hoa mai, thể nhưng lại lặng lẽ mà điêu tàn, nàng vì cái gì lại không liên hệ với hắn, chỉ cần một lời nhắn, hắn nhất định sẽ đến gặp nàng ngay. Tuy rằng không thể làm vợ chồng, nhưng cũng là sinh tử chi giao, tại sao nàng lại cố ý tránh né hắn? Chẳng lẽ việc hắn ra đi không từ giã đã tạo nên thương tổn lớn cho nàng sao?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh nghi bất định của Mộ Dung Phúc Thủy, ngữ điệu Trữ Sùng Vũ dâng lên chút trào phúng nói: “Mộ Dung Phúc Thủy ngươi đến bây giờ vẫn chưa minh bạch? Ngươi có biết lúc trước tỷ tỷ ta dùng phương pháp gì để giải độc cho ngươi không? Ngươi trúng chính là Tam Hoa độc châm, chí cương chí dương, loại độc này khiến người ta toàn thân huyết mạch khuếch trương bạo liệt mà chết. Đó vốn là loại độc không có thuốc giải, nhưng tỷ tỷ ta lại không tiếc thân mình, cùng ngươi máu huyết tương thông, điều hòa âm dương. Ngươi lúc ấy hôn mê sâu, không nhớ gì về việc này. Lúc ngươi tỉnh lại, tỷ tỷ đối chuyện này xấu hổ không dám mở miệng nói ra, chỉ đưa ra yêu cầu muốn ngươi thú nàng làm vợ. Ngươi thì chỉ lưu lại một phong thư, thậm chí không cho nàng cơ hội giải thích liền bỏ nàng mà đi. Tỷ tỷ nhìn thấy ngươi ra đi chỉ lưu lại phong thư liền ngã bệnh không dậy nổi, ta lúc ấy tuổi còn nhỏ, không rõ chuyện tình của các ngươi, muốn xuẩt cốc tìm ngươi lại bị tỷ tỷ ngăn lại. Lúc ấy tỷ tỷ đã nói: “Không cần phải đi tìm hắn, để cho hắn phải nhớ ta cả đời cũng tốt.” Ta chờ bệnh tình nàng có hơi khởi sắc liền mang nàng theo ta rời khỏi Độc Vương cốc đi tha hương, ẩn cư ở nơi xa. Phụ mẫu ta đã sớm qua đời, ta là do một tay tỷ tỷ nuôi lớn, ta lúc nào cũng nghe theo lời chỉ bảo của tỷ tỷ. Tỷ tỷ không cho ta nhắc đến tên ngươi, ta nghĩ nàng đã sớm quên ngươi rồi. Không ngờ tỷ tỷ đối với ngươi một lòng say mê, tình sâu như vậy há có thể quên được? Thân thể nàng ngày càng sa sút, thể xác lẫn tinh thần đều tiều tụy, ốm đau liên miên, rốt cục dần hao hết sinh mệnh. Lúc sắp chết, nàng bắt ta phải lập trọng thệ kiếp này không được lấy mạng ngươi, đồng thời muốn ta ở trước mộ phần nàng trồng một gốc mai, ngày mai khai hoa là lúc mang hoa đến cho ngươi. Ta đã trồng một gốc Băng Sơn độc mai, đợi mười năm rốt cuộc hoa cũng đã nở rồi.”

“Nguyên lai là như vậy.” Mộ Dung Phúc Thủy cười lộ vẻ sầu thảm, không nghĩ tới Trữ Tinh Tinh lại yêu thương hắn đến như thế, yêu đến mức có thể vất bỏ hạnh phúc của riêng mình, ẩn cư tị thế để thành toàn với tình yêu. “Là lỗi của ta, lỗi của ta. Tinh Tinh nàng trước kia có tâm nguyện gì chưa đạt được hay không?”

“Nàng cho ngươi thay mình hoàn thành ba việc. Thứ nhất, nếu hoa nở vào lúc ngươi chưa cưới vợ hoặc thê tử ngươi đã mất, nhờ ngươi tự mình khắc lên tấm bia đá kia dòng ‘Vong thê Trữ Tinh Tinh chi mộ’. Thứ hai, nàng hi vọng sau khi ngươi mất, ngươi có thể cùng nàng hợp táng. Thứ ba, nàng muốn nữ nhân mà ngươi âu yếm kia có thể đến trước mộ phần nàng thắp cho nàng một nén hương.”

“Hai chuyện trước tại hạ nhất định làm được, chính là nữ tử mà tại hạ âu yếm sớm đã không còn trên nhân thế, chuyện thứ ba chỉ sợ không thể hoàn thành.”

“Ta đã sớm biết ngươi không thể hoàn thành tâm nguyện của tỷ tỷ, bất quá ngươi hẳn là có thể hoàn thành mấy việc đi?” Trữ Sùng Vũ lạnh lùng nở nụ cười, “Mộ Dung Phúc Thủy ngươi có biết ta hận ngươi nhiều như thế nào không? Tỷ tỷ ta yêu ngươi sâu đậm bao nhiêu thì ta liền hận ngươi nhiều bấy nhiêu. Ngươi là kẻ cướp đi hạnh phúc của tỷ tỷ, cướp đi sinh mệnh của tỷ tỷ. Ta đã đáp ứng với tỷ tỷ là sẽ không lấy đi tánh mạng của ngươi, cũng sẽ không hại ngươi. Ngươi đây là muốn đi tham gia đại hội võ lâm? Nếu Mộ Dung trang chủ của Hoàn Kiếm sơn trang chạy án, không biết thiên hạ anh hùng sẽ nghĩ như thế nào đây.”

Mộ Dung Phúc Thủy sớm đã biết Trữ Sùng Vũ không phải chỉ đơn thuần là muốn truyền đạt lời nhắn của người đã khuất, nếu không hắn chẳng việc gì phải hao tổn khí lực lớn như vậy để làm bọn họ toàn thân bất động, vì thế thong dong nói: “Ngươi muốn giết ta, không cần tự mình động thủ ta cũng có thể tự thân tạ tội. Hồng nhi và Dao nhi đều là cô nhi do ta thu dưỡng, chỉ có tình cảm thầy trò, cùng chuyện tình năm đó không hề liên quan, còn có những người khác của Hoàn Kiếm sơn trang nữa, thỉnh ngươi thả bọn họ đi, chỉ chừa lại mình ta là đủ rồi.”

“Mộ Dung Phúc Thủy, tỷ tỷ ta từng nói qua, đôi khi sống còn thống khổ hơn nhiều so với cái chết. Cho nên ta không nghĩ sẽ giết ngươi, ta muốn ngươi cứ thể mà sống trong thống khổ. Về phần những người khác trong quý trang, họ còn có tác dụng với ta nên ta không thể thả bọn họ đi được.” Trữ Sùng Vũ nói xong chợt thân thủ đi đến trước mặt Tuyết Y Dao, rút ra bội kiếm của nàng, di di trước ngực nàng hỏi: “Nàng là nghĩa nữ Tuyết Y Dao của ngươi?”, nói xong lại dùng vỏ kiếm vỗ vỗ hai má Tô Thiên Hồng, “Hắn chính là đệ tử Tô Thiên Hồng mà ngươi thường đắc ý? Nếu ta cho ngươi chọn một, ngươi đồng ý giết kẻ nào?”

“Ta vì cái gì lại muốn giết bọn hắn?” Mộ Dung Phúc Thủy lúc này độc đã thấm sâu, cố sức nhấn từng chữ thốt lên.

“Ngươi không có tư cách hỏi ta. Các ngươi trúng độc nếu trong vòng hai canh giờ không được giải, một thân công lực sẽ hoàn toàn bị phế. Để ta giết đi một trong hai đệ tử này, nhìn thấy bộ dáng thương tâm của ngươi, nói không chừng lòng ta thấy hảo sẽ xuất ra giải dược không chừng.” Vẻ mặt Trữ Sùng Vũ không hề mang bộ dáng đùa giỡn chậm rãi nói.