Hồng Bì Hài

Quyển 2 - Chương 8




Tôi lại đổi bạn gái mới, từng cô bạn gái của tôi đều có một chút tương tự Tiểu Gia. Bạn gái mới có mái tóc thật dài, mỉm cười ngọt ngào, khóe mắt hơi hơi cong lên, ánh mắt thanh thanh linh linh… Cùng Tiểu Gia thực giống thực giống, cảm tình của tôi cho cô ấy, lại lần nữa lửa nóng lên.

Phần lớn thời gian đều ở bên bạn gái, tôi đã quên Gia Văn luôn luôn chờ tôi. Mãi đến khi Gia Văn gọi điện thoại đến, tôi mới phát hiện đã rất lâu rồi không tìm hắn.

Trong điện thoại, Gia Văn hỏi tôi có phải là vì công tác bận quá mà không thể tìm hắn hay không. Tôi nói không ra là vì kết giao bạn gái mới mà quên hắn, đành phải thuận theo lời hắn là công tác bận. Gia Văn một lần nữa hỏi tôi khi nào thì có thể gặp mặt, nghĩ đến bạn gái, tôi đột nhiên cảm thấy không thể lại đi gặp mặt Gia Văn.

“Chờ ít lâu đi, tôi còn bận một thời gian…” Có lệ cho Gia Văn, tôi kéo dài thời gian. Cảm giác được Gia Văn vô cùng thất vọng cúp điện thoại, nhìn di động liên tục phát ra tiếng “Tit… tit…”, tôi cắn môi dưới muốn bình ổn cảm xúc quái dị trong lòng.

Quen biết Gia Văn đã ba năm… Không, hẳn là đã bốn năm. Từ khi bắt đầu biết Tiểu Gia làm cho tôi thật sâu yêu say đắm kỳ thật là đàn ông, ba chữ Tạ Gia Văn đã khắc trong lòng tôi. Thì ra, đã bốn năm a… Tôi cùng người đàn ông vẫn luôn nói yêu tôi đã dây dưa bốn năm… Nên chấm dứt đi! Không ít đàn ông độ tuổi tôi đều đã có đối tượng kết hôn, tôi cũng nên yên ổn đi. Bạn gái hiện tại tốt lắm, đối với tôi rất dịu dàng, tính cách cũng không tệ, tuy rằng tôi không thể thực yêu cô ấy, nhưng cô ấy bộ dạng giống Tiểu Gia, tôi có thể xem cô ấy như Tiểu Gia để yêu… Là lúc này, cùng Gia Văn… tách ra đi…

Ngay lúc tôi còn chưa nghĩ tốt như thế nào mở miệng nói chuyện chia tay với Gia Văn, Gia Văn liền đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.

Tan tầm, tôi sẽ gặp bạn gái ở trước công ty, ôm cô ấy, chúng tôi thân mật thương lượng đi nơi nào vượt qua thời gian trước đêm khuya. Trong lúc vô tình nhìn về phía đường đối diện, một dáng người quen thuộc đứng ở trụ đèn giao thông thất hồn lạc phách nhìn chúng tôi.

Gia Văn?… Hắn như thế nào lại ở chỗ này? Tôi một trận kinh hãi, nhìn bộ dáng Gia Văn thế kia, tôi rất sợ hắn cứ như vậy đi lại đây… Tôi nói với bạn gái “Chờ một chút!”, rồi chạy qua đường đến trước mặt Gia Văn. “Sao anh lại tới đây? Tới chỗ này muốn làm gì?” Tôi xấu miệng hỏi hắn, đối với động cơ hắn xuất hiện ở đây tôi cảm thấy bất an.

Gia Văn nhìn tôi, trong ánh mắt trống trơn mờ mịt, giống như đã mất trái tim. “Tùy tiện là cái gì, chỉ là muốn đến nhìn cậu. Muốn nhìn thấy cậu một cái liền đi, thật sự… Tôi không có ý khác, thật là thầm nghĩ nhìn một cái sẽ bước đi… Cậu trăm ngàn lần đừng nóng giận…” Gia Văn nói chuyện thanh âm càng ngày càng nhỏ, tầm mắt trống rỗng chuyển hướng về bạn gái bên kia đường. Sau khi tầm mắt dừng trên người bạn gái liền không nhúc nhích lăng lăng nhìn, bộ dáng của hắn làm cho da đầu tôi một trận run lên.

Tôi kéo kéo cánh tay Gia Văn, “Về nhà đi thôi. Anh nhanh về nhà đi. Tôi còn có việc, ngày nào đó lại đi tìm anh.”

Thật lâu hắn mới lần nữa dời tầm mắt về mặt tôi. “Về nhà…?” Trên mặt Gia Văn xuất hiện một chút bi thương, “Cậu thật sự sẽ tìm tôi sao? Ngày nào đó là một ngày như thế nào? Ngày mai? Ngày kia, hay là… Tôi có thể chờ đợi từng ngày? Không cần gạt tôi, Vệ Hải!”

Hắn nhẹ nhàng mấp máy môi, khóe mắt đã mang theo ướt át. Gia Văn như vậy làm cho tôi không yên lòng. Nếu cứ như vậy mặc kệ hắn đang khổ sở mà đi, tôi lo lắng hắn xảy ra chuyện gì. Đành dùng tay ra hiệu cho bạn gái hôm nay hủy bỏ hẹn hò, bạn gái mang theo bất mãn cùng nghi hoặc nhìn chúng tôi vài lần rồi rời đi. Tôi cầm lấy tay Gia Văn lên xe.

Đi vào nhà Gia Văn, sau khi vào cửa hắn vẫn là đứng yên ở trong phòng, tựa hồ ý nghĩ vẫn không ý thức được hắn đã về đến nhà. Một mình tôi ngồi ở sô-pha gần ban công, suy nghĩ nên như thế nào mở đề tài.

“Cậu gần đây không đến tìm tôi, là vì cô ấy sao?” Gia Văn đột nhiên mở miệng hỏi tôi, trong giây lát thanh âm truyền vào lỗ tai làm tôi giật cả mình. “Cậu là vì cùng cô gái kia bên nhau mới không đến tìm tôi có đúng hay không? Vệ Hải, cậu yêu cô gái kia sao?” Thanh âm cứng nhắc nghe không ra tình tự, từ khuôn mặt vô cảm của Gia Văn tôi cái gì cũng nhìn không ra, tôi một trận hoảng hốt, Gia Văn đây là làm sao vậy…?

Tôi không trả lời hắn, Gia Văn nhìn tôi, một hồi lâu, hắn đột nhiên vọt tới trước mặt tôi, nắm lấy bả vai tôi lay mạnh. “Cậu yêu cô ấy sao? Trả lời tôi đi. Nói với cậu đó!” Tiếng hắn rất lớn, tôi chưa từng thấy qua hắn dùng thanh âm lớn như vậy nói chuyện với tôi, loại dáng vẻ phẫn nộ này tôi cũng không từng nhìn thấy qua, thì ra Gia Văn, cũng là sẽ phát giận…

“Cậu yêu cô ấy có phải hay không?… Tôi đây sao? Tôi ở trong lòng cậu tính là gì?” Tiếng hắn nhỏ đi, trong đó trộn lẫn tiếng nức nở. “Cậu không chịu yêu tôi… Thời gian dài như vậy, vì sao cậu vẫn là không chịu yêu tôi? Thật sự rất khó sao? Yêu tôi thật là rất khó rất khó sao?” Hắn quỳ thấp người, ôm vai tôi nghiêng đầu dán trước ngực tôi. “Phụ nữ kia có cái gì tốt, cô ấy không phải Tiểu Gia! Tóc của cô ấy không đủ dài, dáng người cũng không đủ cao, cô ấy lớn lên một chút cũng không giống Tiểu Gia! Không cần yêu cô ấy, Vệ Hải, cô ấy không phải Tiểu Gia!” Gia Văn ngẩng đầu, hắn nắm tay tôi xoa lên khuôn mặt đẫm lệ. “Cậu nhìn đi, cậu cẩn thận nhìn xem tôi. Tôi mới là Tiểu Gia. Không có tóc dài, không có mặc váy, nhưng mà mới là chân chính Tiểu Gia, vì sao cậu không chịu cẩn thận nhìn tôi, vì cái gì muốn tìm người khác tới thay thế tôi? Vệ Hải, tôi van cậu, van cậu nhìn tôi đi. Cậu yêu Tiểu Gia, vì sao vẫn không chịu yêu tôi. Tôi cùng cô ấy rõ ràng chính là một người, không cần đi yêu người khác, đừng để cho người khác thay thế tôi… Van cậu, Vệ Hải, không cần yêu người khác ngoài tôi…”

Vỗ về khuôn mặt Gia Văn, tôi nhìn khuôn mặt giống hệt Tiểu Gia tôi từng yêu, không biết là cảm xúc bi ai hay là phẫn nộ dâng lên. Tôi hung hăng đẩy ra khuôn mặt trước mắt này rống to: “Anh không phải Tiểu Gia, anh vĩnh viễn cũng không thể trở thành Tiểu Gia!” Gia Văn kinh hãi ngốc lăng ngồi dưới đất, tôi xoay người không muốn nhìn hắn. “Anh biết rõ tôi vì sao không chịu yêu anh, anh rõ ràng đều biết. Yêu ai là tự do của tôi, anh có quyền gì hỏi đến?!”

“Bởi vì tôi không phải phụ nữ?” Ống tay áo bị cường lực kéo lấy, tôi bị bắt quay người lại, Gia Văn nắm tay áo tôi cả người đều đang run rẩy. “Chỉ bởi vì tôi không phải phụ nữ, cậu sẽ không thể yêu tôi sao? Nhưng tôi như vậy yêu cậu, cậu ngay cả một chút cảm tình cũng không chịu cho tôi sao?… Tôi mấy năm nay vì cậu cố gắng đều là uổng phí sao? Vệ Hải, cậu có bao nhiêu tàn nhẫn cậu biết không? Nếu không thể yêu tôi, vì sao có đôi khi còn rất tốt với tôi? Cậu có biết thời gian này tôi có bao nhiêu vui vẻ sao? Tôi vẫn chờ mong có một ngày cậu có thể yêu tôi, tin tưởng một ngày nào đó cậu sẽ quay đầu nhìn tôi, chẳng sợ chỉ có được một chút điểm thích, tôi cũng biết chừng mực. Nhưng cậu đến bây giờ mới nói không có khả năng yêu tôi, cậu sẽ làm tôi sống không được rồi… Vệ Hải…” Gia Văn khóc, nước mắt rơi như mưa, cầm chặt lấy quần áo tôi không chịu buông tay, dường như buông lỏng tay, tôi sẽ tiêu thất.

Một phen hất ra ngón tay Gia Văn, tôi tạo ra khoảng cách với Gia Văn. “Chúng ta nên rời nhau, Gia Văn. Tôi sẽ không yêu đàn ông, anh biết mà. Anh đối với tôi thật tốt tôi đều biết hết… Đừng cố thủ nhân sinh đã qua nữa, anh vậy, tôi cũng vậy.” Ngăn cản tay Gia Văn sắp với đến, tôi trái lương tâm đối hắn nói ra lời sẽ làm hắn tan nát. “Tôi yêu cô gái kia, chính là cô gái hôm nay anh nhìn thấy. Tôi không xem cô ấy là Tiểu Gia, tôi cùng cô ấy kết giao ít lâu sẽ suy nghĩ kết hôn.”

Gia Văn đình chỉ hành động tới gần tôi, giống đã chết đi mà cứ đứng ở nơi đó. Tôi giúp đỡ hắn ngồi lên sô-pha, ngón tay gạt đi nước hỗn độn trên mặt hắn, nhẹ nhàng ấn một cái hôn lên trán trắng nõn của hắn. Tôi nhỏ giọng nói với hắn: “Gia Văn, trên đời này chỉ có cảm tình là miễn cưỡng không được, anh không có tôi, cũng vẫn có thể hảo hảo sống. Vì chính anh sống đi!”

Tôi xoay người rời đi, khi bước ra cửa phòng tôi nghe được thanh âm Gia Văn rất nhỏ, đáng thương hề hề. “Đừng đi… đừng đi…” Tôi ngược tay đóng cửa lại, ngăn cách thế giới của tôi và Gia Văn.

Bản tụ: cuộc họp để xuất bản sách.