[Hồng Hoang Đồng Nhân] Yêu Hậu Không Dễ Làm

Chương 12




Thường Hi thấy đối phương tiếp cận trong nháy mắt phân ra ba đạo linh khí thuần âm, hóa thành ba nhân ảnh phóng về phía ba người kia, đây chính là thuật “Nhất khí hóa Tam Thanh”, chẳng qua uy lực kém xa, ba đạo ảo ảnh mỏng như giấy, một kích vỡ nát.

Bất quá thứ này cũng đủ ngăn cản bọn họ vài giây, Đế Tuấn và Thái Nhất lập tức chuẩn bị sẵn sàng, Đế Tuấn dốc toàn lực sát phạt, Thái Nhất chỉ huy Đông Hoàng Chung, cùng Thường Hi đối diện ba người bên kia.

Đối phương nhận thấy thời cơ bị đánh gãy, giận dữ gầm lên: “Thả Dược Tư ra!”

Trong đó, tên đầu hổ thân người và mặt người thân hổ lao tới Thường Hi, mà tên quái vật sáu chân bốn cánh ngay trước mặt bọn họ biến mất.

Kèm theo sự biến mất của kẻ đó là dao động của không gian.

Gã có không gian pháp tắc! Thường Hi quay đầu lại, thấy thịt cầu kia đang nhìn chằm chằm Đế Tuấn.

“Cẩn thận!”

Đế Tuấn như có mắt sau lưng, không chút nghĩ ngợi ném hắc hồ lô ra, vừa vặn trúng cái cánh của quái vật đằng sau, chỉ thấy lông cánh của hắn gãy xuống, tiểu hắc hồ lô bám vào trên cánh, cư nhiên đem cánh bị gãy hút vào.

Bên ngoài hồ lô chợt lóe hào quang, Thường Hi có cảm giác tiểu hồ lô hình như có chút thay đổi.

Lúc này, quái vật đầu hổ thân người đã gần ngay trước mắt, Thường Hi hạ mí mắt, sau lưng dùng sức, vèo một cái nhảy ra xa, cùng lúc đó, một con rắn cũng lao về Thường Hi, Thường Hi nhìn kỹ, phát hiện thứ này chính là thứ mà quái vật lúc nãy ngậm trong miệng, nhất thời có chút ghê tởm.

Cái kiểu thói quen gì vậy hả, cái loại đồ vật này cũng có thể nhét trong miệng sao? Hơn nữa nhét xong còn phun ra…. Nôn, Thường Hi nghĩ nhìn đau mắt.

Nhưng con rắn kia, Thường Hi cũng không dám chạm vào, ai biết nó có cái tác dụng quái dị nào không, không lâu sau cậu cảm thấy thật may mắn vì mình đủ cẩn thận, những nơi con rắn kia trường qua, không chỉ cây cỏ héo rũ, ngay cả Canh Kim đều có dấu vết bị ăn mòn, có thể thấy được độc tính mạnh tới chừng nào.

Đối với tấn công, Thường Hi không am hiểu lắm nhưng xét về chạy trốn thì có thể nói là tâm đắc, cho nên kiềm chế một người cũng đủ.

Thái Nhất bên kia đã đem quái vật đầu người thân hổ dánh đến tìm không ra bắc nam, mắt thấy gã ta sắp bị đá xuống ngựa.

Bên Đế Tuấn thì hơi vất vả một chút, cái kẻ tên Dược Tư thật ra cũng dễ đánh, tuy thiện dùng điện, nhưng không thể khắc chế được Đế Tuấn, nhưng tên sáu chân bốn cánh vừa bị Đế Tuấn gây thương tích thì hơi khó chơi, xuất quỷ nhập thần, trừ lần đầu tiên bị tiểu hồ lô công kích thì lúc sau không đánh  Đế Tuấn nữa, nhưng lại kiềm chế sự tấn công của Đế Tuấn, rõ ràng cái tên Dược Tư kia đã bị Đế Tuấn đánh gần chết, mắt thấy chỉ cần một kích nữa thôi, nhưng lại bị kiềm chế, không tìm được cơ hội.

Bảy người đang tấn công khí thế, Thường Hi lỗ tai giật giật, sửng sốt: “Lại có người tới!”

Đến khi cảm thấy được cổ hơi thở kì quái, lập tức đánh tỉnh Đế Tuấn và Thái Nhất đang chiến đấu: “Bọn họ lại tới thêm bảy người nữa!”

Đế Tuấn và Thái Nhất buồn bực không thôi, bốn tuy khó chơi, nhưng một lát nữa đánh chết một tên thì sẽ dễ đối phó, kết quả, giết chưa xong lại tới thêm vài tên nữa sao?

Nhưng mà giọng hét to lớn từ xa vang lại, hơn nữa khí lực của bọn họ  tương đương nhau lại cứ tới cuồn cuộn không dứt, đánh tiếp cũng không tốt, Đế Tuấn dùng sức nhíu mày, ráng đánh Dược Tư một cú thật ngoan, lập tức cùng Thái Nhất biến về nguyên hình, cắp Thường Hi rồi bay đi.

Lưu lại mấy người kia bi phẫn rống giận.

Thường Hi nhìn mấy người xa xa trên mặt đất từ từ trở thành những chấm nhỏ, mặt người thân chim, đầu mãng xà thân người, đầu thú thân người, mặt người tám đầu, mặt người thân rắn, toàn thân là gai xương,…. Hình dạng này hình như cậu đã nghe qua ở đâu rồi, giữa điện quang hỏa thạch, rốt cục Thường Hi cũng đoán được lai lịch của đối phương.

“Mười hai tổ Vu!”

“Đó là ai?”

Thường Hi cười khổ: “Phụ thần Bàn Cổ sau khi thân vẫn, huyết mạch cùng trọc khí hình thành mười hai tiên thiên thần linh, vi ‘Vu’.”

Và cũng là, địch nhân lớn nhất của yêu tộc.

Thường Hi nghĩ đến đây, không khỏi cảm thán, chẳng lẽ vận mệnh đều là thiên định?

Bản thân mình biết tương lai sẽ có mười kim ô chạy xuống Hồng Hoang, dẫn tới Khoa Phụ đuổi mặt trời, cuối cùng chết khát, rồi Hậu Nghệ bắn hạ chín mặt trời, đây là thù hận lớn nhất của Vu Yêu, làm hai tộc Vu Yêu đấu đến không chết không ngừng, nghĩ như vậy bản thân mình tất nhiên rất muốn thay đổi tương lai, vô luận như thế nào cũng không cho phép tái hiện lại thảm cảnh mười mặt trời.

Truyền thuyết Khoa Phụ đuổi mặt trời: đây. Còn Hậu Nghệ bắn hạ mười mặt trời thì mọi người biết hết rồi nhỉ ㄟ( ▔∀▔)ㄏ 

Vì thế thiên đạo liền đổi hình thức làm hai tộc kết thù, kết oán sao?

Nhớ lại cú cuối cùng Đế Tuấn đánh Dược Tư, người này cho dù sống sót, thực lực chắc chắn sẽ giảm rất lớn, căn cơ bị tổn hại, chẳng khác nào phế đi, cừu lớn vậy…. Chỉ sợ không thể sáng tỏ.

Huống chi, Đế Tuấn cùng Thái Nhất còn hóa lại nguyên hình, ở Hồng Hoang chỉ có hai con Tam Túc Kim Ô, mục tiêu nhất thời càng rõ hơn.

Thường Hi không nói gì… Bất quá cậu không sợ, chỉ là chiến thôi, cậu không tin dưới sự phòng ngừa chu đáo của cậu, Yêu tộc còn rơi xuống kết cục như vậy.

Cho dù thiên đạo có ý này, nghịch thiên một lần, có ngại gì đâu?

Nghĩ đến đây, Thường Hi hả lòng hả dạ, bất quá chờ đến khi nhiệt huyết giảm xuống, cái đầu vừa mới nóng lên của Thường Hi có chút thanh tỉnh lại, nè nè cái này không đúng nè, cậu không phải đang do dự có hay không muốn ở cùng Đế Tuấn sao, như thế nào trong chớp mắt lại lấy tương lai của Yêu tộc làm nhiệm vụ cho mình tận tâm tận lực cúc cung tận tụy rồi?

Chẳng lẽ tiềm thức của hắn đã thừa nhận Đế Tuấn rồi hả?

Không không không, Thường Hi che mặt, vị trí Yêu Hậu của Yêu tộc quả thật không dễ làm! Hơn nữa người ta cùng Hi Hòa sinh mười đứa con đó, làm tiểu tam là không nên!

Không đúng, Hi Hòa hiện tại còn chưa đi ra đâu, suy ra Hi Hòa mới chính là tiểu tam trong truyền thuyết, như vậy liền trở thành tiểu tam càng bi thảm. Thường Hi không khỏi hỗn độn trong gió.

Tiểu tam, bị làm tiểu tam hay không phải tiểu tam, là một cái vấn đề.

Đế Tuấn quang minh chính đại chạy trốn, nhìn mỗ thỏ, tới khi đem cậu đặt xuống đất, vẫn còn thấy lông mày Thường Hi xoắn lại, ngẫu nhiên cười ngây ngô hai tiếng, còn mang theo sát khí, Đế Tuấn không nhịn được dùng móng vuốt nhu nhu đầu Thường Hi, sau đó than thở.

Xúc cảm vẫn thật tốt.

Thường Hi cuối cùng cũng tỉnh lại, mờ mịt nhìn xung quanh: “A? Ra?”

“Ra.”

Thái Nhất cách đó không xa mang về hai con lộc Thất Sắc: “Không chỉ có đi ra, con mồi đều săn xong hết rồi.”

Thường Hi nhìn cái lỗ lớn chỗ cổ hai con lộc Thất Sắc, nuốt nuốt nước miếng, trươc tới giờ chưa nếm qua thịt lộc đâu…. Đáng tiếc ăn không được, thật đau đớn.

Đế Tuấn nhéo nhéo lỗ tai Thường Hi, nhét cho hắn lá cây đỏ rực: “Đây là lá của thần hỏa thụ, hơi cay, không biết ngươi thích hay không.”

Thường Hi nhìn lá cây trước mắt, cầm một mảnh bỏ vào miệng nhai nhai, một dòng nước ấm chảy vào phế phủ, lập tức trong miệng đầy vị cay, mang theo một cỗ thơm mát tê dại, cơ hồ phút chốc chinh phục vị giác của hắn.

Ăn thật ngon, hương vị giống như lạt điều, nhớ tới lạt điều ở kiếp trước vị phong phú, nóng nóng, cay cay, Thường Hi nhịn không được lệ nóng doanh tròng ăn tiếp.

Đế Tuấn nhìn tới nước mắt Thường Hi ở hốc mắt đảo quanh, trong lòng buồn bực: “Quả thật rất cay sao?” Hắn cũng nếm thử rồi, không cay lắm kia mà.

“Ăn ngon.” Thường Hi lắc đầu “Không cay.”

Lập tức lại nhét thêm một mảnh vô miệng.

Đợi Đế Tuấn và Thái Nhất ăn xong lộc Thất Sắc, phát hiện Thường Hi cư nhiên còn đang ăn lá cây thần hỏa kia, không khỏi hắc tuyến, miệng đều sưng phù thế kia còn nói là không cay, rồi đem lá cây thần hỏa tịch thu hết.

“Lần sau lại ăn tiếp, ăn dù ngon cũng phải biết hạn chế.”

Thường Hi trơ mắt nhìn lá cây thần hỏa bị Đế Tuấn tịch thu toàn bộ, vị cay cay còn dư âm trong miệng, còn muốn mà…

Còn chưa ăn cho thỏa thích đâu. Quả thực lãnh khốc vô tình, cố tình gây sự!

Tiếc là Đế Tuấn vẫn bất vi sở động.

Thường Hi đành phải cụp lỗ tai đưa lưng với Đế Tuấn, kháng nghị.

“Tiếp theo đi đâu?” Đế Tuấn sờ sờ lưng Thường Hi, trấn an vật nhỏ đang tạc mao.

“Không biết.” Thường Hi rầu rĩ nói.

“Phải đi về sao?”

Thường Hi nhớ tới Thái Âm tinh lạnh như băng, Hồng Hoang náo nhiệt cùng Đế Tuấn cùng Thái Nhất luôn luôn đi bên cạnh mình, cúi đầu, vẫn ăn ngay nói thật: “Không muốn.”

“Đừng buồn, không phải vấn đề của ngươi, chẳng phải chỉ là mười hai tổ Vu thôi sao? Tu vi của chúng ta không kém. Nếu không muốn về, chúng ta liền đi dạo chơi, thời gian còn dài.”

“Ừ.”

Ba người quyết định vẫn tiếp tục du lịch Hồng Hoang, phía Tây Bắc có Vu tộc, vậy bọn họ liền đi hướng Tây Nam.

Nhưng con đường lúc này lại vô cùng nhấp nhô, sự cố liên tiếp, tới khi lại lần nữa giết những sinh linh muốn tấn công bọn họ, cho dù là Thường Hi, cũng phải nhíu mày.

Mấy sinh linh này đều bao quanh nồng đậm hắc khí, nhan sắc ban đầu không còn rõ ràng nữa, đây là điềm xấu, mà dọc đường đi, cơ hồ có không ít hơi thở bị màu đen lây dính, nơi nơi tràn ngập mùi tàn bạo, Thường Hi nhìn ánh mắt của những sinh linh này đều phiếm hồng, dự cảm bất hảo trong lòng ngày càng nặng.

Càng đi về hướng Đông Nam, cỗ hắc khí này càng ngày càng đậm, đến khi nhìn thấy, muôn loài thú vật đều tràn ngập hơi thở màu đen chạy về bốn hướng, Thường Hi cảm thấy được, tựa hồ có chuyện không tốt nào đó đã xảy ra.

Bọn họ không ngăn lại được.

Cho dù là Đế Tuấn, cũng phát giác được không khí bất thường, bọn họ vội vàng du lịch vài năm ở phương Tây, liền bắt đầu quay về.

Bất quá thời gian chỉ trôi qua vài năm, thời điểm bọn cậu trở về, liền phát hiện bộ dáng của Hông hoang đã thay đổi.

Không trung như bay đầy hỏa dược, chỉ cần một nhúm lữa cũng có thể đốt cháy, đâu đâu cũng nhìn thấy đủ loại động vật sống mái với nhau, thậm chí khi bọn tới Bất Chu Sơn, cư nhiên còn thấy được thi thể của Long tộc.

Thường Hi nhíu mày, đây là Kim Long.

Sự tình biến lớn, trong lòng cả bọn đều hiện lên những từ này, cho dù là Đế Tuấn, khi muốn săn Long tộc thì cũng luôn chọn những tạp sắc Long tư chất kém cỏi, đem chế biến thì hương vị đều như nhau, hà cớ gì phải đắc tội chết với Long tộc đâu?

Hiện tại cư nhiên có một Kim Long đã chết, loại này gần với tổ Long, huyết mạch ở trong tộc rất được coi trọng, Long tộc vì điều này mà báo thù chỉ sợ sẽ phái ra rất nhiều người.

Đến khi đi tiếp hai bước lại phát hiện thi thể của ấu tể Phượng tộc (ấu: trẻ em, trẻ con tể: thú)….. Thường Hi, Đế Tuấn, Thái Nhất, ba người không hẹn mà cùng trầm mặt.

Tử cừu!

Trong lòng bọn họ đồng thời hiện lên hai chữ.

Tiếng động phía trước rất ầm ĩ, bất luận phát sinh việc gì, bọn họ không thể trộn lẫn vào việc này.

” Thường Hi! Nhanh! Quay về Thái Âm tinh!”

Nói xong tha Thường Hi đi, trực tiếp bay về Thái Âm tinh.

Ngay tại bọn họ rời đi không bao lâu, một Kim Long mang theo thuộc hạ cùng mấy con Phượng Hoàng, đôi bên đầy thù hận, cho tới lúc nhìn thấy thi thể của Kim Long cùng tử trạng của ấu tể của Phượng tộc, song phương không hẹn mà cùng ngửa mặt lên trời rên rĩ, tiếp theo lao vào nhau.

Long Phượng đại chiến, bắt đầu từ đây chính thức mở màng.

—————

Mười hai tổ Vu: Bên ngoài xưng mười hai ma thần, thân thể trời sinh vô cùng mạnh mẽ, cắn nuốt thiên địa, thao túng phong thuỷ lôi điện sơn di hải, thay trời đổi đất. Là bộ phận tất yếu không thể thiếu trong thần thoại Hồng Hoang.

Khi mười hai tổ Vu tụ tập một chổ sử dụng Đô Thiên Thần Ma đại trận, có thể ngưng tụ ra Bàn Cổ chân thân, từ xưa đến nay, hủy thiên diệt địa, có bảy người tiên dưới thánh nhân.

Người thứ nhất dạng như hoàng nang, đỏ như đan hỏa, sáu chân bốn cánh, không có mặt, vi Đế Giang (tốc độ không gian)

Người thứ hai xanh như trúc, mặt người thân chim, chân cưỡi đôi long, vi Cú Mang (mộc)

Người thứ ba mặt người thân hổ, thân khoác kim lân, hai cánh trên lưng, lỗ tai có xà, chân cưỡi đôi long, vi Nhục Thu (kim)

Người thứ tư đầu mãng xà thân người, thân khoác hắn lân, chân đạp hắc long, tay quấn thanh mãng, vi Cộng Công (thủy)

Người thứ năm đàu thú thân người, thân khoác hồng lân, tai có hỏa xà, chân đạp hỏa long, vi Chúc Dung (hỏa)

Người thứ sáu mặt người tám đầu, thân hỗ mười đuôi, vi Thiên Ngô (phong)

Người thứ bảy miệng hàm xà, tay cầm rắn, đầu hổ thân người, bốn chân, tay dài, vi Cường Lương (lôi)

Người thứ  mặt người thân chim, tai mắc thanh xà, tay cầm hồng xà, vi Dược Tư (điện)

Người thứ chín mặt người thân rắn, toàn thân màu đỏ, vi Chúc Cửu Âm (thời gian)

Người thứ mười một cự thú dữ tợn, gai xương toàn thân, vi Huyền Minh (mưa, giết chóc)

Người thứ mười hai thân người đuôi rắn, sau lưng bảy tay, trước ngực hai tay, hai tay nắm đằng xà, vi Hậu Thổ (thổ)

……………………………….

Trong các tổ Vu thì Hậu Thổ là khác biệt nhất vì có hình dạng của nữ giới, sau này cũng là nguyên nhân cho cuộc cãi vả của Chúc Dung và Cộng Công (trong truyện) (づ ³)づ~