Hồng Lục

Chương 14: Ảo tưởng




Hách Đồng Quang ngồi tê liệt trên ghế bàn máy tính thở dốc, sau khi hơi bình phục được một lúc, kéo Hách Thúy Thúy từ dưới chân bàn ra ngoài, ôm vào trong ngực cắn hai cái, vuốt ve cái nơ màu xanh lam trên cổ cô, “Sao nay lại nghĩ ra trò này? Cosplay đồng phục?”

Hách Thúy Thúy lấy giấy ăn lau vết bẩn trên mặt, “Chơi vui mà!”

Có điều không ngờ phản ứng của Hách Đồng Quang lại dữ dội vậy.

“Anh làm cổ họng em đau rồi đây này~” Hách Thúy Thúy ngẩng cổ làm nũng.

Hách Đồng Quang hôn nhẹ cần cổ cô, cảm thấy hơi có lỗi, “Không khống chế được…”

Đưa nước cho cô uống, giúp cô vuốt lại tóc, động tác vừa cẩn thận vừa dịu dàng, Hách Thúy Thúy kéo áo sơ mi, càng hoài nghi hơn, “Hôm nay anh cứ lạ lùng sao ấy…”

“Lạ lùng làm sao?”

Hách Thúy Thúy lắc lắc đầu, không biết nói thế nào, “Dù sao thì cũng lạ lắm…” Lại uống thêm mấy ngụm nước, cô nghĩ ra, “Mới đầu có phải anh đã giật mình không?”

Hách Đồng Quang gật đầu, “Nhưng lập tức phát hiện ra.”

“Sao phát hiện ra được?” Hách Thúy Thúy cảm thấy diễn xuất của mình rất tốt, hơn nữa gần đây đã gầy đi một chút rồi, đồng phục cấp ba cũng có thể nhét được. Cô nhìn hai bên một chút, sau đó bản thân cũng phát hiện ra, ôm ngực đỏ mặt tía tai, “Em cũng thấy siêu chặt…”

Lúc cô mới mặc lên cũng cảm thấy ngại mà không dám nhìn xuống, quá gợi tình, không giống học sinh cấp ba chút nào.

Hách Đồng Quang cười lớn, thổi hơi vào tai cô, “Lúc em từ bên trong chui ra anh đã nhìn thấy, căn bản không phải kích thước của em hồi cấp ba.”

Lỗ tai tê tê, Hách Thúy Thúy trừng anh, “Anh quan tâm ngực em như vậy làm gì?”

Hách Đồng Quang chỉ cười không nói, Hách Thúy Thúy càng nghĩ càng khiếp sợ, “Anh… không phải anh…”

Không thể, hồi đó Hách Đồng Quang dã man như vậy, còn nghiêm hơn cả giáo viên! Không giống như thích cô!

“Thật không ngờ anh lại là người như vậy! Có suy nghĩ xấu xa với đứa em gái sống cùng nhà từ nhỏ đến lớn!” Hách Thúy Thúy mãnh liệt lên án, “Nếu em biết sớm… biết sớm…”

Biết sớm rồi thì sao?

Hách Đồng Quang sẽ dốc sức bày tỏ, anh sẽ chiếm lấy cô.

“A!” Hách Thúy Thúy không đề phòng bị anh bất ngờ đi vào, “Sao anh lại cứng rồi?”

“Nếu hồi đó em hiểu được, anh có thể làm em sớm 5 năm rồi…”

“Đồ biến thái! Em mới không cho anh làm! Em muốn tố cáo anh với bố mẹ!” Cái tư thế này vừa sâu vừa căng, Hách Thúy Thúy có chút không đỡ nổi, đánh vào tay anh, “Anh mau ra đi…”

“Em gái đúng là thoải mái, anh rất thích. Còn có ngực của em, vừa to vừa mềm, ăn rất ngon…” Anh ngậm lấy đầu ngực của Hách Thúy Thúy hút mạnh, “Em rất high đúng không, Nước chảy đầy chân anh rồi…”

“A… câm miệng! Đồ anh trai đáng ghét…” Hách Thúy Thúy mẫn cảm cực kỳ, da thịt nơi tiếp xúc với anh đánh lên từng tia lửa, sắp thiêu đốt cô rồi.

Hách Đồng Quang đặt Hách Thúy Thúy mềm như cháo lên ghế, tách hai chân cô ra gác lên hai bên tay vịn, để lộ động hoa béo mập ở giữa. Cánh hoa ướt át ửng hồng, trên mặt có dòng nước khả nghi, dưới ánh nhìn của anh co rúm lại, “Bên dưới của em phát triển rất tốt…” (Editor: Từ đoạn này trở đi hai người xưng gưa gưa với muội muội nha quý zị)

Hách Thúy Thúy nghẹn ngào, toàn thân đỏ như tôm luộc, “Anh không được xem…”

“Anh (gege) kiểm tra cơ thể cho em…” Hách Đồng Quang vừa nói, ngón tay lần mò đi tới, cẩn thận sờ tới một nơi, chỗ đó bị gảy lên một cái, Hách Thúy Thúy high đến mức bắn ra làm tay anh ướt nhẹp, “Sao em đột nhiên chảy nhiều vậy?”

Hách Thúy Thúy khóc lóc nói, “Muốn anh, hôn em…”

Hách Đồng Quang không để ý trên tay còn dính chất lỏng, giữ cổ cô hôn xuống, vừa mạnh mẽ vừa dữ dội, đầu lưỡi của Hách Thúy Thúy bị anh khống chế, cuốn lấy, tầm mắt hai người trong không gian chạm vào nhau.

Ở nơi bị làn váy dài màu đen che khuất, thanh nóng bỏng của Hách Đồng Quang va chạm vào chốn đào nguyên yêu nhất, anh đẩy tay vịn đưa đẩy ra vào, “Chặt quá, nhiều nước quá…”

Đầu lưỡi của Hách Thúy Thúy bị làm đau, đầu óc mê man, “Muốn anh…”

“Muốn anh làm gì? Hách Đồng Quang đâm mạnh một cái, “Không phải anh ở đây sao?”

“Ừm… Thúy Thúy bị anh làm khô…”:)))

Hách Đồng Quang nhìn Hách Thúy Thúy mặc đồng phục cấp ba nằm dưới, cầm lấy cẳng chân trắng mịn của cô, sướng tê người…

Bảo bối của anh….