Hồng Nhan Thiên Hạ

Chương 6: Con rắn thích ăn cá




"Tiểu Yêu, đừng ăn vụng đó!" Am thanh cảnh cáo thanh thúy phát ra từ sâu trong động.

Nhìn về phía nơi phát ra âm thanh kia, chỉ thấy một thiếu nữa mười bốn mười lăm tuổi đang chơi đùa trong hồ nước, nàng đứng bên dưới thác nước dường như để cảm nhận cái cảm giác dòng nước mát lạnh xối thẳng vào ngực, thân thể mảnh khảnh của nàng chặn ngang dòng chảy của dòng nước, chảy qua xương quai xanh tinh mĩ, lại dọc theo đường cong cơ thể mà chảy xuống đôi gò bồng ngạo nhân, cuối cùng đại bộ phận bọt nước không rơi xuống mà lưu lại trên da thịt tuyết trắng, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lấp lánh, thân thủ mạn điệu của thiếu nữ như ẩn như hiện trong nước, nàng thuận tay vẩy mái tóc ướt ra phía sau, mái tóc đen như mực chảy tán loạn trong nước, khuôn mặt tinh xảo tuyệt sắc như đang hưởng thụ, lông mi khẽ run, đôi mắt kia như hai vầng trăng sáng ngời, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo tia ôn nhu nhìn về phía bờ hồ.

Trên bờ có một đống lửa đang cháy, bên trên nướng một con cá thật to, nhưng điều khiến người ta bất ngờ là bên cạnh có một con rắn màu đỏ hồng, bộ dạng như đang thèm thuồng nhìn con cá, giống như thể chỉ cần một tiếng cho phép của chủ nhân thì con cá kia lập tức sẽ an vị trong bụng nó vậy.

Thiếu nữ câu hồn người dưới thác nước kia chính là Lãnh Thanh Ca đã sống dưới Tiêu Dao cộc mười năm nay, còn con rắn kia chính là bạn duy nhất của Lãnh Thanh Ca nơi đáy cốc này kiêm luôn chức sủng vật của nàng_ Tiểu Yêu.

Sau khi Thanh Ca biết bản thân không thể ra khỏi cốc thì liền an phận ở lại, cuộc sống đơn độc rất nhàm chán, mỗi khi nhàm chán nàng lại lôi một bộ bí tịch trên kệ sách xuống luyện, nghiên cứu sách thuộc một chút, nhìn nhìn sách đánh cờ, sau đó lại vào phòng ngủ lấy đàn ra học đòi văn vẻ.

Khi luyện võ nàng lại phát hiện, bất cứ loại võ công nào cũng có thông tính, chẳng qua là phượng thức vận khí và cách điều khiển kinh mạch đi vào quỹ tích khác nhau thôi, nàng căn cứ vào những cái giống nhau này, khi luyện tập lại thay đổi kinh mạch nghịch hành một chút, từ tẩu quả nhập ma và những phương thức kém hiệu quả mà sáng tạo ra thứ thích hợp với mình hơn, khiến con đường võ học càng thêm dễ dàng.

Khi nghiên cứu sách thuốc, nàng phát hiện ra những dược liệu mà sách nhắc tới có nhiều cái không rõ là ở đâu nhưng trong Tiêu Dao cốc lại có rất nhiều, đây càng là điều kiện tốt để Thanh Ca quên với dược lí, trong cốc lại có rất nhiều dã thú, thích hợp để nàng thử nghiệm thuốc, bởi vì sự "hiến dâng" mọi nơi mọi lúc như thế nên rất nhanh sau đó Thanh Ca đã nhuần nhuyễn dược lí, y thuật của nàng cũng vì thế mà tiến bộ rất nhanh. Nàng còn có thể tự điều chế thuốc để thay đổi căn cơ của cơ thể, để cơ thể nàng càng thích ứng với việc tu luyện nội công.

Trước khi Tiểu Yêu xuất hiện, đánh cờ và đánh đàn chính là thú vui thiểu khiển duy nhất của Thanh Ca, nhưng sau khi bắt được bạn rắn nào đó, bạn nhỏ kia đã may mắn trở thành đối tượng tiêu khiển mới của nàng.

Bởi vì ở trong cốc rất dồi dào thức ăn, thế nên Thanh Ca có thể tùy nơi tùy chỗ tìm thấy đồ ăn, bất kể là hồ cá hay chim chóc đều là địa bàn của nàng.

Trong một lần Thanh Ca đang nướng cá bên bờ sông chuẩn bị giải quyết cái bụng của mình, khi nàng đang chuẩn bị bỏ con cá nướng thơm ngào ngạt vào miệng thì có một vật thể không rõ lựa ngay khi nàng không phòng bị mà cướp đi con cá trên tay nàng, Thanh Ca ngơ ngác nhìn tay mình, nàng kinh ngạc với tốc độ của đối phương, dưới đáy cốc không một bống người (trừ nàng ra) thì làm gì có "ai" đi cướp cá của nàng chứ, cái đáy vựa này nói nhỏ cũng không nhỏ mà lớn cũng không lớn, cũng giống như một cái phủ đệ của một gia đình vậy, nếu có người xông vào thì nàng sẽ phát hiện ngay thôi, nhưng mà hình như nàng chưa phát hiện ra sự tồn tại nào như thế a.

Thanh Ca đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn sang, thì ra là một con rắn nhỏ màu đỏ hồng đang ăn cá nướng của nàng ngon lành, con rắn này nàng có thấy trong sách thuốc, nó gọi là thủy xà, toàn thân của nó đều là bảo vật, bất kể là da rắn, mật rắn hay máu rắn đều là thánh phẩm giải độc, nhưng bản thân nó lại cí kịch độc, nếu không may bị nó cắn trúng thì rất khó để giải hết độc, cho dù có ăn nó cũng không giải được, mặc dù rất nhiều người biết nó là thánh phẩm giải độc nhưng cũng không dám bắt nó, một phần vì sợ độc, một phần cũng là vì tốc độ của nó cực nhanh, nhiều người có khinh công lợi hại cũng chưa chắc bắt được nó. Theo như trên sách nói, thủy xà sinh sống nơi thâm sơn rừng rậm, số lượng rất thưa thớt, thích sống một mình, nhưng không hề đề cập tới việc nó thích cá nướng!

Thanh Ca nhìn nó đang từ từ thưởng thức con cá vừa cướp trong tay nàng, cũng không quá tức giận, tự nướng thêm một con khác, rắn nhỏ nhanh chóng xử lý con cá kia, trơ mắt nhìn con cá trên bếp lửa.

Thanh Ca xem như không nhìn thấy nó, cầm cá chuẩn bị đưa lên miệng, rắn nhỏ lại chơi chiêu cũ, lấy tốc độ sấm chớp của nó cướp cá trên tay Thanh Ca, nhưng nàng làm sao có thể khiến nó thực hiện thêm lần nữa, ngay lúc nó không chú ý, lợi dụng khinh công xoay người một cái, tránh khỏi vị trí vừa rồi, rắn nhỏ không được như ý mà rơi xuống đất, nó không phúc lắm, tiếp tục ngóc đầu dậy công kích, Thanh Ca bay lên trên cây, trước mặt nó vui thích thưởng thức mĩ vị trên tay, rắn nhỏ lại ti61p tục công kích, Thanh Ca lại bay vọt qua cây khác, rắn dù sao cũng là loài bò sát, cho dù tốc độ có nhanh tới đâu thì cũng không thể bay được, rắn nhỏ vẫn cố gắng bay lên không trung, nhưng lần lượt thất bại mà rớt xuống đất.

"Ha ha." cuối cùng rắn nhỏ cũng mệt mỏi gục xuống đất không nhúc nhích, Thanh Ca bị bộ dạng của nó chọc cười.

"Ta chưa từng thấy con rắn nào thích ăn cá nướng đến thế. Nể công nãy giờ ngươi giúp ta giải sầu, con cá này cho ngươi." Thanh Ca "tốt bụng" bây tới chỗ bạn rắn nào đó nằm chèm bẹp, đặt cá nướng trước mặt nó.

Mặc dù bạn rắn mệt tới nỗi không nhúc nhích được, vẫn không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của cá nướng, đưa miệng tới, bắt đầu ăn ngon lành.

"Ta quyết định rồi, ngươi dễ thương như thế nên sau này là sủng vật của ta, làm sủng vật của ta có lời lằm đó, ta sẽ thường xuyên nướng cá cho ngươi ăn, có thể chơi cùng ngươi, thế nào? Không tệ đúng không!" Thanh Ca bắt đầu sự nghiệp lừa gạt, ở cái nơi không có bóng người này, khó khăn lắm mới kiếm ra món tiêu khiển thú vị như vậy, sao nàng có thể bỏ qua chứ?

"Nên đặt tên cho ngươi là gì đây? Tiểu Xích? Tiểu Hồng? Xích Luyện? Luyện Luyện? Hình như cũng chưa hay lắm nhỉ? Vậy gọi là Tiểu Yêu được không? Nhìn trên người ngươi này, da rắn thật đẹp, nếu là một con rắn yêu thì sau này lớn lên nhất định là rất đẹp, cứ quyết định như vậy đi." Thanh Ca phối hợp nói, không quan tâm bạn nhỏ rắn có đồng ý hay không, hiển nhiên rắn không biết nói chuyện, vì thế cái tên Tiểu Yêu đã ra đời như thế.

"Người nhìn ngươi xem, thật là bẩn, để chủ nhân dẫn ngươi đi ngâm nước nóng nào." Thanh Ca ôm Tiểu Yêu đi về phía ôn tuyền, Tiểu Yêu cũng không chút phản kháng, không biết là do mới ăn no hay là vừa rồi đùa giỡn với Thanh Ca quá mệt mỏi, dù sao cũng không chút kháng nghị cho Thanh Ca chộp trong tay, tóm lại từ dạo đó Tiểu Yêu đã trở thành bạn của Thanh Ca, kiêm luôn chức sủng vật và vật thí nghiệm thuốc.

"Thường xuyên ngâm trong ôn tuyền có tác dụng làm đẹp da dưỡng nhan đó, nói không chừng sau này Tiểu Yêu sẽ trở thành chú rắn đẹp nhất trên đời đó." Thanh Ca thường xuyên giỡn ác ném Tiểu yêu vào trong ôn tuyền, từ đó bạn rắn nào đó đã trở nên không chút sợ nóng, có thể tự do bơi lội trong ôn tuyền.

"Tiểu Yêu, nếu ngươi có thể tự lấy con cá kia xuống thì nó sẽ là của ngươi." Thanh Ca thường xuyên chỉ vào đống lửa nói như thế với Tiểu Yêu, bởi vì không cưỡng lại được sức hấp dẫn của cá nướng, Tiểu Yêu dứt khoát nhào vào trong đống lửa, lấy cá xuống, lại lăn lộn trong đống lửa, từ đó bạn nhỏ nào đó đã trở thành con rắn có thể đoạt đồ ăn từ trên đống lửa.

"Tiểu Yêu, nếu ngươi nuốt viên thuốc này vào, chủ nhân sẽ cho ngươi ăn cá nướng." Tiểu Yêu tròn mắt nhìn độc dược trên tay Thanh Ca, mặc dù biết ăn vào sẽ rất khó chịu, nhưng vẫn vì nghiệp lớn mà nhào vào, từ đó bạn rắn đã trở thành một con "rắn độc" đúng nghĩa.

Sau khi trải qua không biết bao nhiêu là trỏ đùa ác của Thanh Ca, cuối cùng thì bạn Tiểu Yêu đã trở thành một con xích luyện xà vạn năng. Sau khi Thanh Ca trải qua mười năm tu luyện, võ công cũng đạt tới cảnh giới ít người bì kịp, muốn rời khỏi nơi này cũng đã là chuyện dễ dàng.

"Xôn xao." Thanh Ca bước ra khỏi hồ, thân thể mạn điệu hiện ra không sót chút gì, đưa tay cầm lấy y phục được nàng để sẵn trên bờ mặc lên người, thứ miễn cưỡng có thể coi là quần áo này là do nàng xử lý một hồi, khiến nó trở lại thành một tấm vải, sau đó cứ như thế mà đắp lên người, vừa có thể che kín những chỗ cần che, vừa có thể trường tồn với thời gian.

Thanh Ca gỡ con cá nướng trên đống lửa xuống đưa cho Tiểu Yêu, "Tiểu Yêu, ngươi nói xem, chúng ta ở nơi này nhiều năm vậy rồi, có phải nên ra ngoài rồi hay không?"

"Ngươi không nói tức là đồng ý rồi nha, vậy thì chúng ta xuất cốc thôi, ha ha." Tiểu Yêu vui sướng ăn con cá nướng mà chủ nhân vừa đưa tới, trong mắt đều là mị vị ngay trước mặt, làm sao có thể đưa ra ý kiến gì được, hơn nữa cho dù nó có muốn phản đối cũng không thể biểu đạt ra ngoài, nói chung là quyền được ngôn luận của nó coi như bằng không.

Tiểu Dao cốc chính là do Thanh Ca đặt, nơi này hoa nở quanh năm, bốn mùa như một, phản phất hơi thở thế ngoại đào nguyên như trong thơ ca hay nhắc đến, tự do tự tại, thế nên Thanh Ca mới lấy tên là Tiêu Dao cốc,mặc dù nơi này có hơi nhàm chán một chút, cái tên này cũng có chút hữu danh vô thực, nhưng chỗ này cũng chỉ có mình nàng, không ai biết đến nên nàng cũng tự quyết định thôi.