Hồng Phúc Dao

Chương 5




“Trẫm lúc trước sai các ngươi phụ trách an toàn của vương gia, các ngươi phụ trách cho trẫm chính là như thế sao?!” Trong phòng Lưu Hoài Diệp lớn tiếng chất vấn mấy người đang quỳ gối trước mặt, “Vương gia đi ra ngoài có một hồi, các ngươi có thể để cho nó mang bệnh quay về!” Nhìn thấy người nằm trên giường đang sốt cao, Lưu Hoài Diệp vừa tức vừa lo.

“Thuộc hạ đáng chết! Thỉnh hoàng thượng trách phạt!” Nhóm ám vệ quỳ trên mặt đất cúi đầu nói.

“Hoài Diệp.” Bạch Tang Vận đang ở bên giường giúp nhi tử thay khăn mở miệng, “Tính tình Tích Tứ ngươi phải biết, nó muốn làm cái gì ai có thể ngăn được? Nếu thật muốn trách cũng chỉ có thể trách ta đây làm cha mà thân mình không tốt, bằng không thân mình nó cũng không đến nỗi yếu hơn người khác.”

“Tang Vận…” Lưu Hoài Diệp ngồi xuống ôm người yêu, “Sao có thể trách ngươi?” Hắn sợ nhất người này nghĩ bậy.

“Các ngươi đều đi xuống đi.” Bạch Tang Vận cũng không muốn trách phạt bất luận kẻ nào. Nhóm ám vệ không có đứng dậy, vẫn quỳ trên mặt đất, sau khi nghe được hoàng thượng mở miệng lúc này mới lui ra ngoài. “Đừng nói cho phụ hoàng, chỉ nói Tích Tứ mấy ngày này xuất cung chơi đi.” Bạch Tang Vận lại phân phó, nếu để cho phụ hoàng biết Tích Tứ bị bệnh… chỉ sợ rồi lại ngã xuống một người.

“Ta đã phái người đi thăm dò nguồn gốc Ly Nghiêu kia, sáng nay người kia vào phủ Tứ nhi, nghe nói là Tứ nhi để hắn vào ở.” Lúc Lam Khuyết Dương nói lời này, lộ ra lửa giận rõ ràng.

Bạch Tang Vận lại không có lo lắng giống Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương như thế, nói: “Chắc hẳn người nọ khiến cho Tứ nhi hứng thú, nếu không theo như tính tình Tứ nhi thế nào lại để cho một người lạ vào ở, dù cho thật sự là muốn đáp tạ người ta.” Nhi tử này của hắn thủ đoạn đáp tạ người khác chỉ có một loại, chính là lấy ra ngân phiếu.

“Rốt cuộc người nọ là người phương nào, ta nghĩ hắn không có ý xấu với Tứ nhi, chúng ta từ từ nhìn được rồi, cũng đừng căng thẳng như thế.” Trong lòng Bạch Tang Vận rất minh bạch, với thân phận của nhi tử, không ai lại ngu ngốc đi đụng vào nó, “Dù sao thân phận Tứ nhi đều là ở đây.”

“Bất kể nói như thế nào vẫn là cẩn thận chút thì hơn, dù sao Tứ nhi còn nhỏ.” Tâm tư Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương giống nhau, chỉ có điều bọn họ cũng sẽ không nói trước mặt Bạch Tang Vận, nháy mắt ra dấu với nhau, Lưu Hoài Diệp nói, “Tang Vận, ta đi Đông cung, ngươi về trước nghỉ ngơi, thân mình ngươi hiện tại cũng không so được với ngày xưa, Tích Tứ bên này có đám nô tài hầu hạ rồi.” Nhìn thấy đứa con yêu đang mê man, Lưu Hoài Diệp lại là một cỗ lửa giận, Tích Tứ có bệnh từ khi sinh ra, nếu nó cực độ mệt sẽ lên cơn sốt, bọn họ vốn tưởng rằng nhiều năm bổ thang như vậy đã tẩm bổ cho thân mình nhi tử, không nghĩ còn phải tiếp tục tẩm bổ thêm nữa.

“Cũng tốt, ta vừa lúc có việc nói cùng Triệt nhi.” Bạch Tang Vận đứng dậy chuẩn bị trở về, nghĩ đến dưỡng tử, mi hắn nhíu lại.

“Tang Vận…” Lam Khuyết Dương ôm hắn, “Đừng quên thân mình ngươi hiện tại.” Bạch Tang Vận nhìn mắt tiểu nhi tử, đi theo Lam Khuyết Dương trở lại tẩm cung bọn họ.

Bạch Hãn Triệt mặt không còn chút máu theo sau hoàng thượng, hắn không nghĩ hoàng bá lại tự mình đi đến tìm hắn, nghĩ có thể xảy ra chuyện, Bạch Hãn Triệt lạnh cả người. Đi tới cửa, chợt nghe hoàng bá mở miệng: “Hãn Triệt, cha ngươi tìm ngươi có việc, ngươi vào đi thôi.”

“Dạ, hoàng bá.” Bạch Hãn Triệt gắng sức đè xuống hoang mang cùng bất an trong lòng.

“Hãn Triệt, ngươi phải nhớ kỹ, cha ngươi thân mình không tốt, đừng làm cho hắn sinh khí.” Bỏ lại một câu, Lưu Hoài Diệp bước đi. Bạch Hãn Triệt đứng ở cửa, thu vạt áo, gắt gao cắn môi, nhắm mắt lại hít sâu vài cái, Bạch Hãn Triệt đi vào trong.

“Cha…” Đi vào trong phòng, Bạch Hãn Triệt cúi đầu kêu một tiếng.

“Hồng Tam, hai phụ tử chúng ta có chuyện muốn nói, đừng cho người quấy rầy chúng ta, kể cả thái tử.” Bạch Tang Vận nói với người bên cạnh.

“Dạ, chủ tử.” Hồng Tam lui ra ngoài, trước khi đi hắn lo lắng liếc nhìn Hãn Triệt.

“Cha…” Tiến lên hai bước, Bạch Hãn Triệt quỳ xuống, hắn biết ngày này chung quy sẽ đến.

Nhìn thân mình yếu ớt, mặt tái nhợt cùng nhiều vết hồng ấn trên cổ của Bạch Hãn Triệt, Bạch Tang Vận vỗ vỗ giường mềm: “Triệt nhi, đến bên cạnh phụ thân.” Nghe được khẩu khí phụ thân vẫn bình thường dịu dàng như lúc trước, Bạch Hãn Triệt ngưng quỳ bước thong thả đến cạnh giường phụ thân, giữ chặt tay phụ thân nói, “Cha… Thực xin lỗi…”

Vuốt đầu dưỡng tử, Bạch Tang Vận đau lòng mở miệng: “Triệt nhi, xuất kinh đi, phụ thân biết con vẫn muốn ra đi, phụ thân đã an bài hết cho con, con muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, chờ con muốn trở lại thì trở lại.”

“Cha!” Bạch Hãn Triệt vừa nghe, trên mặt lại không có một tia huyết sắc, phụ thân… không cần hắn sao?

Bạch Tang Vận kéo dưỡng tử đến để hắn ngồi bên cạnh mình, kéo hắn bên người: “Triệt nhi… Từ sau khi con lớn phụ thân không còn ôm con.”

“Cha?” Bạch Hãn Triệt bị hành động của phụ thân khiến cho có chút không biết làm sao.

“Triệt nhi, con tuy là dưỡng tử của phụ thân, nhưng phụ thân vẫn coi con như thân sinh nhi tử. Triệt nhi, con không vui, nếu cứ để tiếp tục như thế, cuối cùng sẽ có ngày con bị hai thằng nhóc kia phá hủy. Triệt nhi, con mới mười sáu tuổi, phụ thân không muốn con cả đời này cứ trải qua như thế, con nên đi ra ngoài xem một chút, con nên có cuộc sống của chính mình.” Bạch Tang Vận chậm rãi trấn an hài tử đang sợ hãi, trong lòng nói: “Triệt nhi, chờ khi Vận Tranh cùng Vận Vanh học được như thế nào đối đãi âu yếm người khác, phụ thân mới có thể giao con cho bọn chúng, trước lúc ấy, làm chuyện con muốn làm đi.”

Nghe được lời nói của phụ thân, Bạch Hãn Triệt rốt cuộc nhịn không được khóc rống lên, “Phụ thân.. Oa oa… Cha…” Hắn không nghĩ, hắn không nghĩ phụ thân lại dễ dàng tha thứ cho mình như vậy.

“Triệt nhi, không cần cảm thấy mình có lỗi với phụ thân, con không có lỗi gì.” Vỗ dưỡng tử, Bạch Tang Vận để hắn ở trên người mình mặc sức trút hết ủy khuất cùng thống khổ trong lòng, “Triệt nhi muốn đi lúc nào?”

Bạch Hãn Triệt ôm chặt phụ thân nói: “Trước khi… Vận Vanh trở về…”

“Được…” Thấy dưỡng tử đáp ứng rồi, Bạch Tang Vận lau nước mắt trên mặt hắn, “Phụ thân còn nhớ Triệt nhi khi còn bé rất nhút nhát, chỉ thích đi theo bên cạnh phụ thân, lần này con một mình đi ra ngoài, phụ thân thật là có chút lo lắng.”

“Cha…” Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu lên nghe phụ thân nói, nghĩ đến mình vẫn còn đang khóc trong lòng phụ thân, hắn liền lập tức ngồi dậy.

“A… Triệt nhi thật sự trưởng thành, dám một mình xuất môn.” Bạch Hãn Triệt tiếp tục trêu ghẹo dưỡng tử.

“Chủ tử, thái tử điện hạ ở bên ngoài muốn vào… Nô tài…” Mặt Hồng Tam mang theo khó xử tiến vào bẩm báo. Bạch Hãn Triệt vừa nghe, có chút sợ hãi nhìn phụ thân. Bạch Tang Vận lại chậm rãi nhấm hạt ô mai, không lên tiếng, nhìn thấy bộ dáng của hắn, Hồng Tam lại lui ra ngoài.

“Triệt nhi, đêm nay con và phụ thân ở cùng nhau đi, ngày mai phụ thân phái người đưa con ra khỏi thành.” Bạch Tang Vận cười cười, để Hãn Triệt yên tâm. Xem ra, hắn phải lập tức đưa Hãn Triệt đi.

“Cha… Vận Tranh cùng Vận Vanh…” Nghĩ đến hai người hắn không biết nên làm sao bây giờ kia, Bạch Hãn Triệt có chút do dự, có chút lo lắng, có chút… khổ sở không biết tên.

“Triệt nhi… Không tin phụ thân tài cán làm chủ được cho con sao?” Đối với dưỡng tử giống mình nhất này, Bạch Tang Vận thích nhất, vì thế giữa nhi tử và dưỡng tử, hắn rất nhanh lựa chọn dưỡng tử.

“… Triệt nhi hết thảy nghe phụ thân…” Rốt cuộc có thể ly khai sao? Bạch Hãn Triệt không nghĩ ngày này tới dễ dàng như vậy.

“Phụ hoàng, phụ vương!” Lưu Vận Tranh quỳ trên mặt đất, trên mặt là lo lắng chưa từng có, “Giúp giúp hài nhi! Hài nhi muốn gặp cha một lần.”

Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương cũng lần đầu tiên biểu hiện lạnh lùng với nhi tử. Không có cho trưởng tử đứng lên, Lưu Hoài Diệp nói: “Vận Tranh… Các ngươi từ nhỏ phụ hoàng đã nhắc nhở các ngươi, các ngươi làm cái gì cũng được, chỉ cần không hủy Huệ Diệu, phụ hoàng tuyệt không can thiệp, nhưng duy nhất không thể nhạ phụ thân sinh khí, càng không thể làm cho hắn bận tâm. Nhưng ngươi cùng Vận Vanh lần này lại làm phụ hoàng cùng phụ vương thập phần thất vọng.”

“Phụ hoàng?!” Lưu Vận Tranh hoang mang chưa từng có, “Phụ hoàng! Hài nhi thích Hãn Triệt, nếu phụ hoàng có thể cùng phụ vương có được phụ thân, vì sao hài nhi không thể cùng Vận Vanh có được Hãn Triệt! Cũng là các người kiêng kị thân thế Hãn Triệt, kiêng kị hắn là dưỡng tử của cha, vì nghĩ tới thể diện hoàng gia, cho nên mới không đồng ý!”

“Bốp!” Lam Khuyết Dương chưa bao giờ đánh nhi tử trực tiếp vung ra một chưởng, chưởng phong đánh trật mặt trưởng tử, “Phụ vương có phải thật sự quá mức sủng các ngươi hay không, cho các ngươi đến tình cảnh muốn làm gì thì làm!”

“Phụ hoàng! Phụ vương!” Lưu Vận Tranh không để ý lễ pháp mà đứng lên, có chút điên cuồng mà hô, “Hài nhi bất chấp các người đồng ý hay không, hài nhi đều muốn Hãn Triệt!” Lưu Vận Tranh không còn nghiêm cẩn thường ngày, lo âu trong lòng khiến hắn mất đi bình tĩnh ngày thường.

“Giữ thái tử trong cung, không có mệnh lệnh của trẫm ai cũng không được thăm.”

“Phụ hoàng!”

Không để ý tới phẫn nộ của thái tử, Lưu Hoài Diệp trực tiếp điểm huyệt đạo hắn, sai người mang theo hắn ra ngoài.

“Vận Vanh trở lại, ngươi xem nó cho kỹ, không cho phép nó đi tới chỗ Tang Vận ầm ĩ.” Còn một nhi tử, Lưu Hoài Diệp nói với Lam Khuyết Dương.

“Ta hiểu.” Chứng kiến bộ dạng của trưởng tử vừa rồi, Lam Khuyết Dương cảm nhận được dụng tâm của Tang Vận.

Lưu Tích Tứ đột nhiên sốt mê man, trên trán không biết tay ai đặt lên, thực lạnh, khiến cho hắn cảm thấy thoải mái hơn. Khát nước, Lưu Tích Tứ muốn sai người lấy nước, lại nói không nên lời, chỉ chốc lát sau có người cho hắn uống nước. Lưu Tích Tứ uống xong cố gắng mở mắt ra, sau khi hắn thấy người cho hắn uống nước này là ai, đầu tiên là nhìn nhìn bốn phía, nói tiếp: “Ngươi vào bằng cách nào?” Hắn ở trong cung, người này có thể tránh thị vệ trong cung cùng ám vệ của mình, Lưu Tích Tứ nghĩ có phải nên nhắc nhở một chút với phụ hoàng hay không.

“Uống nữa không?” Buông bát Ly Nghiêu hỏi, lại sờ xuống trán Tích Tứ, bởi vì sốt cao mà không vui.

“Uống.” Liếm liếm môi, Lưu Tích Tứ cũng không khách khí, thấy ba gã ám vệ nằm trên mặt đất, hắn kéo kéo Ly Nghiêu, “Ngươi dùng cái gì?” Người sinh bệnh nói chuyện đều dị thường yếu ớt, khiến cho Ly Nghiêu nghe mặt càng lộ ra hàn ý.

“Uống thuốc này.” Ly Nghiêu lấy ra một viên thuốc trong suốt đưa tới bên miệng Lưu Tích Tứ.

Lưu Tích Tứ nhìn chằm chằm tay Ly Nghiêu, “Ngươi là muốn chữa trị cho bổn vương, hay là muốn hạ độc bổn vương?”

“Ngươi sẽ không trúng độc.” Ly Nghiêu nhét thẳng viên thuốc vào trong miệng Lưu Tích Tứ.

“Ly Nghiêu, ngươi thật sự rất lớn mật…” Uống viên thuốc, Lưu Tích Tứ lại không còn sinh lực, buồn ngủ hết sức, hắn thấp giọng nói, “Ly Nghiêu… Khi đi tiếng động đừng quá lớn.” Không hề quản người không nên xuất hiện, Lưu Tích Tứ thiếp đi.

Sau khi Lưu Tích Tứ ngủ, ngón trỏ Ly Nghiêu nhẹ nhàng quét qua ngũ quan Lưu Tích Tứ… “Vì sao…”