Hồng Thần Huyết Ấn

Chương 14: Xuất nguy nhập hiểm




Nhạc Xương đang phi thân chạy trên đường núi đến Đại Ba sơn!

Hắn luôn ghi nhớ lời căn dặn của nho sĩ áo vàng :

Trong vòng mười lăm ngày hắn quyết phải về với động phủ, bằng không sẽ ân hận suốt đời.

Với cước trình của Nhạc Xương sáng sớm ngày thứ mười bốn là hắn sẽ về tới nơi, thế nhưng vào kỳ hạn ngày cuối cùng vẫn còn cách xa động phủ độ khoảng ba mươi dặm đường hơn nữa trời sắp tối.

Bấy giờ bước đi hắn hơi loạng choạng, chân khí trong Đơn điền có hiện tượng chẳng điều hòa, hắn giật mình nhủ thầm :

- “Chẳng lẽ Kinh Tơ Trùng tác quái ư?”

Nhạc Xương suy nghĩ đến đây bất giác giật mình kinh hãi, bên tai hắn văng vẳng vang tới tiếng nói của Truy Hồn Tẩu khi tiễn đưa hắn rời khỏi thuyền buồm :

- Há há há! Chưa tới nữa tháng sẽ gặp lại nữa, này họ Nhạc, những ai uống thuốc Kim Tơ Trùng nếu chẳng có thuốc giải của Ma Chủ, con người sẽ trở thành điên khùng và biến thành hình dã thú, hắc hắc, lúc đó mặc dù ở xa tận ngàn dặm một khi dược tánh độc phát, này tiểu oa nhi, ngươi sẽ mất tự chủ tự nhiên đến Hồi Đầu Giáp phục lực cho mà coi.

Quả thật hắn không dám tưởng tượng sự kiện này.

- Ta sẽ phát cơn điên khùng ư?

- Ta sẽ biến thành hình thù như dã thú?

Nhạc Xương thất thanh gào thét như điên như cuồng, nhưng kế đó một ý niệm nảy sanh làm cho hắn trở nên kiên cường ngay :

- Chỉ cần giải cứu được Hồng Nữ và nho sĩ áo vàng, dù cho điên khùng thì có sao nào?

Chẳng lẽ Nhạc Xương này lại ham sống sợ chết sao?

Nhạc Xương suy nghĩ đến đây, tức thì tinh thần phấn chấn, hắn dồn hết tốc lực phi thân chạy như gió.

Hắn gắng sức chạy khoảng một canh thời gian, đã vô tới chân núi động phủ.

Nhạc Xương dừng lại thở trong giây lát, sau đó lại phi thân từ từ thăng lên thác nước, khi hắn sắp sửa bước vào động khẩu, đã do dự chẳng tiến vào!

Hắn thầm lặng suy nghĩ :

- “Hôm nay vừa đúng kỳ hẹn nửa tháng, chẳng hay nho sĩ áo vàng có chịu đựng được mười lăm ngày dài lê thê này không? Nếu như...”

Trong lòng hắn lo sợ, hai mắt ngập lệ, nhưng cuối cùng hắn lấy hết can đảm bước vào động thất.

Hắn vừa bước vào động thất, mọi cảnh vật quen thuộc hiện ra trước mắt ngay.

Hồng Nữ vẫn nằm dài trên giường với gương mặt tái mét không còn chút sắc máu, nhưng nho sĩ áo vàng thì gục đầu chấm đất, chỉ còn một bàn tay miễn cưỡng đặt trên kỳ Môn huyệt của Hồng Nữ.

Nhạc Xương biết rằng nho sĩ áo vàng đã đến trạng thái hư vô.

Hắn không dám lên tiếng, cả hai chân cũng rón rén đi thật nhẹ,hắn luyện tập huyền công nhiều năm, nên rất am hiểu vào lúc này dù chỉ gây một tiếng động khẽ đến đâu cũng sẽ tạo thành đại bất hạnh.

Hắn từ từ giơ tay sờ vào tim mạch của Hồng Nữ, mạch máu vẫn nhịp đều đều, mặc dù rất yếu ớt, nhưng đủ để làm cho Nhạc Xương mừng đến chảy nước mắt.

Nhạc Xương lẩm bẩm nói thầm :

- “Thế là chẳng hoài công chuyến đi này, cho dù thân mang đại nạn, cũng xem như được đền bù rồi, đù sao trời vẫn hậu đãi ta”.

Hắn lẳng lặng lau khô nước mắt.

Sau đó rón rén bước gần sau lưng nho sĩ áo vàng và ngồi xếp bằng trên đất, đặt hai bàn tay vào hậu tâm đối phương từ từ truyền chân nguyên vào nội thể y.

Chẳng biết trải qua lâu thời gian...

Nho sĩ áo vàng miễn cưỡng thở một hơi dài, y ngoái cổ ra sau một cách yếu ớt nhìn Nhạc Xương một cái, nói giọng nhỏ như ruồi muỗi :

- Lấy được Độc Long hoàn rồi chứ?

Nhạc Xương khẽ gật đầu và hai tay dâng thư giãn của Tiếu Diện Âm Ma sang cho y.

Nho sĩ áo vàng mở tung thư giãn ra, quả nhiên trong thư có kèm theo một viên thuốc màu đỏ, trên thư giãn viết vỏn vẹn vài chữ :

“Đền ân tuyệt nghĩa, như người xa lạ”.

Nhạc Xương ngồi sau lưng trông thấy hàng chữ trong thư giãn, bất giác nhủ thầm :

- “Quả thật Tiêu Diện Âm Ma là một nhân vật lạnh lùng”.

Nho sĩ áo vàng buồn bã nói :

- Cấp tốc sử dụng chân khí đưa Độc Long hoàn vào miệng Hồng Nữ.

Nhạc Xương không thể kiêng kỵ nam nữ tương thân nữa, hắn nhận lấy Độc Long hoàn bỏ vào mồm dùng lưỡi nạy miệng Hồng Nữ ra từ từ đẩy Độc Long hoàn vào nội thể cô ta.

Nho sĩ áo vàng thở hổn hển nói :

- Mặc dù Độc Long hoàn có thâm hiệu khởi tử hoàn sanh, thế nhưng trải qua thời gian quá lâu, song vẫn phối hợp công lực của hai ta trợ nàng thoát hiểm.

Nhạc Xương trông thấy mặt mày nho sĩ áo vàng tái mét, mặt lộ vẻ bất an nói :

- Tiền bối đã tiêu hao khá nhiều công lực, để một mình vãn bối đảm đương cho!

Nho sĩ áo vàng cười một tiếng rất thảm não nói :

- Nếu một mình ngươi có thể đảm đương việc này, vậy ngu huynh liều mạng làm gì?

Nhạc Xương nghe nói thế bất giác ngẩn người tại chỗ.

Nho sĩ áo vàng lại nói tiếp :

- Chẳng những Hồng Nữ thọ nội gia cao thủ chưởng thương, lại thêm phần kinh hoàng từ trên cao rớt xuống, tinh thần suy yếu, dĩ nhiên thương thế phải trầm trọng gấp mấy lần như trường hợp thường, cho nên hai ta phải sử dụng hai kình lực Cương và Nhu, khiến ba mươi sáu đạo huyệt quan trọng của nàng từ từ tự khai mở, lúc đó dược tánh Độc Long hoàn mới thâm nhập, như vậy mới có hiệu quả tốt.

- Vậy thì vãn bối và tiền bối tiến hành ngay.

- Ngươi hãy mang bức họa nữ nhân trong phòng luyện đơn ra đây cho ta.

Nhạc Xương giật mình nhủ thầm :

- “Trị thương có can hệ gì đến bức họa nữ nhân ấy ư?”

Nho sĩ áo vàng cảm khái thở dài một tiếng nói :

- Này tiểu huynh đệ, ngươi chớ kinh ngạc làm gì, vì lúc ngu huynh trông thấy họa nữ nhân mới có can đảm sống, đồng thời công lực cũng gia tăng rất nhiều.

Nhạc Xương kêu ồ một tiếng, lập tức quay người chạy vào phòng luyện đơn.

Chẳng mấy chốc Nhạc Xương đã cung kính mang bức họa nữ chân dâng lên trước mặt nho sĩ áo vàng, nhưng đối phương lại bảo Nhạc Xương treo bức họa hướng ngay trước mắt y, đồng thời nói :

- Hãy ôm Hồng Nữ vào lòng ngồi đấu mặt với ta, tiểu huynh đệ sử dụng công lực bản thân thoa bóp hai huyệt Tâm Kinh và Khí Hải của nàng, còn ngu huynh sẽ dùng nội lực tiếp huyệt Linh Đài và Mạng Môn y, chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ thì thương thế của Hồng Nữ sẽ hoàn toàn lành hẳn.

Nhạc Xương lập tức y lệnh hành sự, đặt thân liễu của Hồng Nữ nằm trong lòng hắn. Mặt mày nho sĩ áo vàng lộ vẻ đau khổ, nhưng trong gương mặt thảm não vẫn tràn đầy hy vọng, hai mắt bỗng sáng ngời, chỉ trong nháy mắt y lại khôi phục định lực, có lẽ vì bức họa nữ nhân mà y có cảm xúc ư?

Nhạc Xương nhủ thầm :

- “Có lẽ y là người từng trải tình trường, quả nhiên định lực của mình... thua sút y nhiều...”

Tức thì dục niệm của hắn được dập tắt ngay, hắn vội nhắm mắt tụ thần y theo tâm pháp bản thân bắt đầu trị thương cho Hồng Nữ.

Bầu không khí trong động thất trở nên tịch lặng như tờ.

Mồ hôi toát ra lấm tấm.

Tiếng hô hấp càng lúc càng lớn lên.

Rõ ràng Nhạc Xương và nho sĩ áo vàng sắp đến lúc kiệt sức.

Một hồi thật lâu!

Một tiếng kêu the thé nổi lên, tức thì phá tan bầu không khí tịch lặng trong động thất!

Hồng Nữ trơ mắt nhìn Nhạc Xương.

Nước mắt đã nhỏ ròng ròng xuống.

Hồng Nữ giận dữ gầm hét một tiếng :

- Họ Nhạc kia! Ngươi tàn nhẫn quá thế?

Kêu đùng một tiếng?

Nhạc Xương chẳng kịp đề phòng, trúng chưởng kêu ư một tiếng té ngã xuống giường ngay!

Kể ra thì dài dòng, thực ra từ lúc Hồng Nữ tỉnh giấc và phóng chưởng chỉ là việc xảy ra trong tích tắc nên trong khoảng thời gian nhanh như chớp này, nho sĩ áo vàng cũng giải nguy chẳng kịp, huống chi y không ngờ lại xảy ra đột biến này?

Mặc dù Nhạc Xương thọ thương không nặng nhưng cũng đã khiến hắn ngất xỉu tại chỗ.

Trong mơ màng hắn cảm thấy nơi miệng có mùi rượu thơm và cả mùi thuốc nữa, có lẽ nho sĩ áo vàng lại bận rộn cứu chữa mình thì phải.

Bỗng lại nghe thấy âm thanh Hồng Nữ nổi lên tiếp :

- Nếu ngươi chết mất thì ta cũng chẳng muốn sống nữa, thì ra ngươi đã trị thương cho ta, đồng thời lại vất vả cầu được Độc Long hoàn từ nơi Tiếu Diện Âm Ma, chính ngươi cứu ta.

Kế đó nàng cất tiếng khóc thật thương tâm.

Nhạc Xương cảm động nhủ thầm :

- “Há há! Có chết cũng chẳng oan uổng nữa, hình như nàng... nàng đã tha thứ cho ta?”

Ánh tà dương phản chiếu khiến thác nước ảo hóa thành hàng vạn chấm sáng sắc vàng óng ánh.

Nắng sáng làm cho mây khói nhiễu quanh động phủ và trở nên thần bí hơn.

Nhưng động thất thì chẳng phân biệt được ngày đêm.

Giường đá biến thành yến tiệc chúc mừng sự thành công.

Nho sĩ áo vàng, Nhạc Xương và Hồng Nữ ngồi trên ghế đá cùng nâng ly động đũa.

Chỉ trong một đêm nhờ nho sĩ áo vàng tận tâm điều trị nên Nhạc Xương đã phục bồi sức khỏe ngay, may nhờ công lực Hồng Nữ chưa hoàn toàn phục hồi, nên chưởng lực yếu kém, bằng không hậu quả khó lường.

Trải qua một đêm trò chuyện thân mật, chuyển oan nghiệt thành ân tình, đồng thời nho sĩ áo vàng lấy làm toại nguyện đã kết giao được đôi bạn một nam một nữ này!

Nho sĩ áo vàng vốn tên là Mạnh Huy!

Còn phương danh của Hồng Nữ là Đỗ Nhược Quân.

Nhạc Xương có nhiều tâm sự buồn, thế nhưng hắn không muốn làm mất vui trong buổi tiệc nâng ly, khẽ lắc một cái nói :

- Thưa Mạng thúc! Đây là ly cuối cùng!

Mạnh Huy cười há há nói :

- Tại sao lại bảo là cuối cùng, nên nói rằng mới bắt đầu mới phải.

Đỗ Nhược Quân cười tủm tỉm một tiếng nói :

- Rượu của Mạnh thúc chẳng những thơm ngọt hơn nữa còn là thánh dược trị thương đấy!

Mạnh Huy gật đầu nói :

- Ta tốn mất bao nhiêu năm tâm huyết mới được Bách Hoa rượu này, thế nhưng tâm huyết ta chẳng uổng phí chút nào, Đỗ cô nương nhờ nó mà mạch máu chẳng bị đông đặc, còn Nhạc thiếu hiệp nhờ nó mà phục hồi sớm hơn, há há!

Cạn nào!

Thế rồi ba người cùng nâng ly lên hết.

Mạnh Huy bỗng cười há há một tiếng, quay sang nói với Đỗ Nhược Quân :

- Này Nhược Quân! Ngu huynh mong rằng một ngày nào đó sẽ được uống rượu mừng của hai ngươi.

Mặt mày Đỗ Nhược Quân ửng đỏ nói :

- Chớ đề cập việc đó làm gì nữa?

- Tại sao thế?

Đỗ Nhược Quân nói giọng u oán :

- Nữ nhi thất thân, quý như sanh mạng, không trách hắn là may lắm rồi!

Mạnh Huy nói với ý nghĩa sâu sắc :

- Chẳng lẽ ngươi không lấy chồng sao?

Đỗ Nhược Quân xếch ngược đôi mày liễu, nói giọng kiên quyết :

- Sau khi ta giết chết Tiếu Diện Âm Ma, quyết định cắt tóc sống trong núi thẳm cung phụng mẫu thân đến già chết, thế nhưng...

- Ngươi có điều chi cứ việc nói.

- Nhưng ta hứa rằng kiếp sau sẽ gả cho hắn!

- Há há há!

Mạnh Huy buông tiếng cười một hơi dài, biết rằng, cậy vào câu nói của Đỗ Nhược Quân y đã biết nên làm thế nào rồi.

Y đưa mắt nhìn lén gương mặt e lệ của Đỗ Nhược Quân một cái.

Sau đó lại quay sang nhìn Nhạc Xương, may mà y nhiều kinh nghiệm tình trường song vẫn lấy làm thắc mắc chẳng hiểu tại sao mặt mày tiểu oa nhi này lại tỏ ra âu sầu như thế?

Đỗ Nhược Quân bỗng cười tủm tỉm nói :

- Hôm nay có rượu hôm nay say, hãy chọn những mẩu chuyện vui nói nào.

Mạnh Huy ngước đầu nhìn bức họa nữ nhân treo trên vách một cái, cảm khái thở dài nói :

- Đúng thế, có rượu cứ việc say, để mỗ kể một câu chuyện tăng phần hào hứng cho hôm nay cũng được.

Đỗ Nhược Quân mặt lộ vẻ ngây thơ hối thúc, nói :

- Cứ kể nào! Phải kể mẩu chuyện nào hay một chút!

Mạnh Huy quay sang hỏi Nhạc Xương :

- Ngươi chẳng muốn nghe chăng?

Nhạc Xương cười cay đắng một tiếng, nói :

- Muốn nghe! Thế nhưng tiểu điệt muốn tìm Tiếu Diện Âm Ma càng sớm càng tốt!

Đỗ Nhược Quân bĩu môi nói :

- Chậm trễ một chút cũng chẳng hề chi? Đợi Mạnh thúc thúc kể xong câu chuyện, hai chúng ta đi chung một thể, ngươi báo thù cho cha, còn ta thì rửa hận cho mẹ, quyết phải chém đầu ác ma cho rằng được mới thôi!

Mạnh Huy nói :

- Vẫn là Nhược Quân có khí độ, quả thật không hổ thẹn là một nữ anh hào!

Đỗ Nhược Quân cười yêu kiều một tiếng nói :

- Chớ đùa hắn làm gì nữa, thúc thúc kể nhanh lên đi!

Mạnh Huy trầm tư giây lát, nói :

- Tại Thiên Sơn Bắc Lộc, có một ngọn núi quanh năm phủ tuyết, tên là Tuyết Phong, khí hậu nơi đó lạnh buốt, vốn chẳng thích hợp người và thú ẩn cư, không ngờ một năm có vị quái nhân có võ công cõi thế và tư tưởng kì quặc phát hiện ngọn Tuyết Phong này và tìm gặp một cổ động dưới chân núi Tuyết Phong, cổ động này ăn thông xuống lòng đất, té ra bên dưới là một thành thị.

Đỗ Nhược Quân ngạc nhiên nói :

- Như thế thật sao? Quái nhân nọ là ai? Tại sao dưới lòng đất lại có thành thị!

Mạnh Huy tỏ ra trầm trọng nói :

- Chính Phan Vương thời xưa đã di kiến ngôi thành thị này, quái nhân nọ chính là Cửu U Đế Quân mà võ lâm đã đồn đại cho đến nay.

Đỗ Nhược Quân kêu ồ một tiếng nói :

- Ta từng nghe gia mẫu đề cập Cửu U Đế Quân, quả thật là ngài đáng được tôn xưng là võ lâm đệ nhất nhân?

Mạnh Huy gật đầu nói :

- Mẫu thân ngươi nói phải, võ công của người cao siêu, con người ngài cũng kì quặc, từ khi người phát hiện có huyệt địa hạ chi thành này, đã nảy sinh kỳ tưởng. Thế rồi Cửu U Đế Quân chiêu tập đồng đạo xưa kia, và dẫn theo vợ con ẩn cư tại địa hạ thành thị, ngài tự xưng là Cửu U Đế Quân, phong thủ hạ lam tướng, làm hầu, đồng thời cải danh địa hạ thành thị là Minh Cung, ngài đã làm Minh Cung Hoàng Đế.

- Thú nhỉ! Về sau thế nào nữa?

- Cửu U Đế Quân mơ tưởng muốn sưu tập mỹ nữ thiên hạ, ngài cho rằng có hoàng đế phải có hoàng hậu, thế rồi ngài hạ lệnh tả thừa tướng chủ trì việc chọn cung phi!

- Tả thừa tướng ư?

- Sau khi tả thừa tướng phụng lệnh, sử dụng vàng bạc mua một số mỹ nữ mang về, không ngờ Cửu U Đế Quân lại chẳng xem ra gì hết!

- Nói thế việc tuyển chọn hoàng hâu không xong rồi?

- Tình cờ ngay lúc này, tả thừa tướng gặp một thiếu nữ thoăn thoắt đi một mình trong một tuyệt cốc, thiếu nữ nọ có sắc đẹp tuyệt luân, tả thừa tướng đã giật mình cho là tiên nữ, thế rồi kính mời nàng cùng Về Minh Cung.

- Mạnh thúc!

Đỗ Nhược Quân cướp lời nói :

- Chẳng lẽ thiếu nữ nọ lại tùy tiện đi theo nam nhân như vậy được sao?

Mạnh Huy thở dài một tiếng nói :

- Thiếu nữ tự xưng phản thầy bỏ xuống núi, chẳng rõ gia thế, đang âu sầu không có nơi chốn đến.

Đỗ Nhược Quân kêu ồ một tiếng nói :

- Vậy sao?

- Thế rồi nàng đến Minh Cung!

- Cửu U Đế Quân vừa ý rồi chứ?

- Cửu U Đế Quân chẳng trông thấy nàng, có lẽ tả thừa tướng đã lén lút giấu thiếu nữ ở tổ ấm riêng, sau khi gần gũi được vài ngày, y cảm thấy thiếu nữ nọ ngây thơ thực thà, đồng thời chẳng hiểu chút gì về chuyện nam nữ, vì thế y xếp đặt một tính toán lo xa, trước hết lấy tình thương huynh muội chăm sóc nàng, y nghĩ rằng chỉ cần trải qua khoảng thời gian năm mười tháng, sau khi tình cảm dung hợp lo gì nàng không chịu gả cho mình? Vì muốn khiến nàng thỏa mãn cả về phần tinh thần, y mở thêm một đường hầm chỉ dành riêng nàng tự do đi lại, từ đó các nơi trong Tuyết Phong cốc thảy đều có hình bóng nàng và tiếng hát du dương của nàng cũng vang dội xa gần trong thung lũng tuyết, nhưng tả thừa tướng nào ngờ vì thế đã gây nên tình thiên hận sự.

Đỗ Nhược Quân kinh ngạc nói :

- Chắc xảy ra dị biến gì chăng?

- Đúng thế!

Mạng Huy khẽ gật đầu nói :

- Bỗng nhiên nàng đã mất tích trong một đêm tối.

- Nàng trốn mất rồi ư?

- Cũng có thể giải thích như thế.

- Vậy thì tả thừa tướng ắt phải thương tâm lắm.

- Y vì yêu mà sanh hận, liền trình cho Cửu U Đế Quân rõ, thề rằng dù đến chân trời góc biển cũng quyết phải tìm ra chỗ ẩn thân của thiếu nữ nọ!

- Chẳng lẽ y dám nói rõ mọi sự việc cho Cửu U Đế Quân hay sao?

- Y chỉ nói rằng ở nơi nào đó có một mỹ nữ hội đủ điều kiện làm hoàng hậu!

- Đây là việc tổn hại người mà chẳng có lợi cho mình!

- Thế nhưng vì quá căm phẫn tả thừa tướng chẳng suy nghĩ tới hậu quả sự kiện này, thế rồi y rời khỏi Minh Cung đi tứ xứ tìm kiếm, cuối cùng một năm sau y đã tìm ra thiếu nữ đó, không ngờ thiếu nữ nọ đã kết hôn sanh con với một thiếu niên hiệp sĩ.

- Ồ! Tả thừa tướng đã xử lý thế nào?

- Y thừa lúc thiếu niên hiệp sĩ đi vắng, sử dụng Cách Không Chỉ, điểm huyệt thiếu nữ, bỏ lại đứa con kêu khóc inh ỏi.

- Thế rồi y mang thiếu nữ nọ hiến cho Cửu U Đế Quân.

Mạnh Huy khẽ gật đầu nói tiếp :

- Cửu U Đế Quân trông thấy thiếu nữ đẹp như tiên giáng trần, lập tức ra lệnh tả thừa tướng chọn ngày lành tháng tốt cử hành đại lễ tuyển hậu.

- Chẳng hay thiếu nữ nọ có bằng lòng không?

- Nàng khóc bán sống bán chết quyết không ưng thuận việc này, ai ngờ Cửu U Đế Quân từ tả thừa tướng thám thính được tin thiếu nữ có chồng và sanh một con, kế đó ngài liền bảo rằng nếu phản đối nữa, sẽ liễu kết sanh mạng chồng con nàng.

- Thiếu nữ nọ bất hạnh thật?

- Dưới sự đe dọa của Cửu U Đế Quân, nàng đành chịu số phận, thế nhưng tả thừa tướng lại ân hận!

- Ân hận cũng đã muộn màng rồi?

- Quả thật y đã vô cùng ân hận, đồng thời y cũng am hiểu tâm ý của thiếu nữ nọ chẳng thù ghét tả thừa tướng, hơn nữa nàng vẫn có hảo cảm với y, tiếc rằng tả thừa tướng tự cho mình là thông minh tưởng rằng thiếu nữ còn trẻ, muốn từ tình thương huynh muội dần dần chuyển sang tình yêu vợ chồng, không ngờ lúc thiếu nữ ra ngoài một mình lại ngẫu nhiên quen biết thiếu niên hiệp sĩ nọ.

- Thế thì tả thừa tướng chẳng thương tâm hơn nữa ư?

- Chẳng những thương tâm, hơn nữa y cho rằng chính y tạo thành bi kịch này, y đã khiến thiếu nữ nọ đánh mất chồng con, sẽ mãi mãi trầm luân, thế rồi y quyết định bất kể mọi giá, dù phải liều mạng cũng quyết giúp thiếu nữ nọ được tự do trở lại!

Đỗ Nhược Quân gật đầu nói :

- Ồ! Tả thừa tướng nọ cũng còn một chút lương tâm! Sau đó thế nào nữa?

- Vào một đêm, tả thừa tướng đã âm thầm dẫn thiếu nữ rời khỏi tuyển hậu cung, nhưng hai người đi được khoảng mười dặm đường núi đã bị Cửu U Đế Quân đích thân xuất mã chặn đường.

Đỗ Nhược Quân thất thanh kêu lên một tiếng nói :

- Nguy hiểm thay!

Mạnh Huy dừng lại giây lát, sau đó lại nói tiếp :

- Cửu U Đế Quân luôn luôn ngông cuồng kiêu ngạo, làm sao chịu dung thứ thủ hạ phản nghịch ư? Y gầm thét một tiếng định sử dụng “Huyền Thiên Chưởng Pháp” giết chết tả thừa tướng, nhưng thiếu nữ nọ đã liều mạng nhảy tới cứu y.

Đồng thời thiếu nữ nọ tỏ rõ tâm ý, nếu muốn lấy nàng thì phả tha cho tả thừa tướng rời khỏi Minh Cung, bằng không nàng tự tử ngay!

Đỗ Nhược Quân kêu ồ một tiếng nói :

- Có lẽ Cửu U Đế Quân đầu phục mỹ sắc đã buông tha tả thừa tướng.

Mạnh Huy khẽ gật đầu một cái, thở dài nói :

- Cuối cùng Cửu U Đế Quân đã dung thứ tả thừa tướng và hạ lệnh tả thừa tướng lập tức rời khỏi Minh Cung, tuyên thệ không được xuất hiện giang hồ, bằng không truy sát chẳng tha!

Đỗ Nhược Quân tỏ vẻ quan tâm nói :

- Còn thiếu nữ nọ thì sao?

- À!

Mạnh Huy thở dài một tiếng nói :

- Nàng yêu cầu Cửu U Đế Quân cho phép tả thừa tướng mang một bức thư đến cho phu quân nàng!

- Cửu U Đế Quân có bằng lòng chăng?

- Y cấm mang thư, nhưng biếu cho phu quân nàng một tín vật, bảo đảm danh vọng và an toàn của phu quân nàng trên võ lâm!

- Ồ! Tả thừa tướng có gặp phu quân nàng chăng?

- Y mang tín vật nọ giao tận tay cho thiếu niên hiệp sĩ ấy, thế rồi từ đó ẩn tích trong núi thẳm không hỏi han đến thế sự! Nhưng y cảm thấy hỗ thẹn với thiếu nữ nọ đã...

- Mạnh thúc thúc, ngươi...

Bỗng nhiên toàn thân Mạnh Huy run lẩy bẩy, giọng nói trở nên uất nghẹn, nước mắt cứ tuôn ròng ròng xuống, y đưa mắt chăm chăm nhìn bức họa nữ nhân đang treo trên vách ngẩn người ra tại chỗ.

Đỗ Nhược Quân nhìn qua thần tình và nghe giọng nói run run của Mạnh Huy đã sanh nghi ngay, làm gì mà cô ta chẳng hiểu nữa? Thế rồi y nói giọng uất nghẹn :

- Thưa Mạnh thúc! Té ra bức họa nữ nhân chính là thiếu nữ nọ! Vậy thì thúc thúc chính là tả thừa tướng nọ, thúc thúc vì kỷ niệm cô bạn gái đã đánh mất, đồng thời vì sự bất an trong nội tâm, nên đã vẽ chân dung nàng vào trong bức họa... Mạnh thúc ơi! Một câu chuyện bi thảm hết sức...

Đỗ Nhược Quân từ giọng nói thút thít đã khóc òa lên, con người chí tánh ai mà chẳng động lòng nhỏ lệ khi nghe kể tình thiên hận sự này ư ư?

Duy chỉ có Nhạc Xương vẫn ngẩn người tại chỗ.

Hắn thoạt nghe thấy tiếng khóc của Đỗ Nhược Quân, ngạc nhiên nói :

- Nhược Quân muội! Tại sao nàng lại khóc?

Đỗ Nhược Quân loạt nghe hắn nói thế giận đến dậm chân lia lịa.

Ngay cả Mạnh Huy cũng ngước đầu huýt một tiếng sáo thật dài, nhủ thầm :

- “Chẳng lẽ lòng dạ tiểu oa nhi này là sắt đá ư?”

Y suy nghĩ đến đây quay người, vớ lấy bức họa nữ nhân chạy vào phòng luyện đơn.

Đỗ Nhược Quân ngồi dậy kêu to một tiếng :

- Hãy đợi ta nào!

Hai bóng người biến mất, Nhạc Xương lẩm bẩm nói :

- Nên lên đường rồi chứ!

Nhạc Xương bỏ đi chẳng nói lời từ biệt, quả thật không hợp tình lý chút nào, thế nhưng hắn tâm sự đau khổ hơn nỗi thương tâm của Mạnh Huy nhiều.

Căn cứ khẩu khí Truy Hồn Tẩu nói lại, giờ Kim Tơ Trùng bộc phát chẳng còn bao lâu nữa, hắn không dám tưởng tượng cảnh con người bị biến thành điên khùng và có hình thù như dã thú?

Hắn bất nhẫn mang sự thật nói lại cho Mạnh Huy và Đỗ Nhược Quân hay, vì có nói ra cũng không bổ ích gì cho việc này, có lẽ càng làm cho họ thêm lo âu?

Vậy thì nói ra làm gì?

Cho nên câu chuyện quá khứ thảm tuyệt của Mạnh Huy chẳng làm cho hắn chú ý là thế, hơn nữa lúc đó trong đầu óc hắn cứ quay cuồng vấn đề :

- Hãy thừa lúc Kim Tơ Trùng chưa bộc phát đến tìm Tiếu Diện Âm Ma, thà liều mạng sống mái một phen với gã.

Nếu chẳng vì thế, hắn sẽ thắc mắc tới cố sự của Mạnh Huy, biết đâu sự kiện của Mạnh Huy lại chẳng liên hệ đến Hồng Thần Đồ mà hắn đã đánh mất?

Nhược bằng ngày thường Nhạc Xương ắt phải truy vấn ấn ký của Cửu U Đế Quân trong bản Hồng Thần Đồ và truy thám cả một số bí mật liên can đến gia thế, tiếc rằng đầu óc hắn trong lúc đó đã tê liệt và gần như ngớ ngẩn.

Nhạc Xương cứ dốc toàn lực chạy như điên như cuồng, trên thế gian này ngoại trừ còn Mạnh Huy, Đỗ Nhược Quân đáng để hắn hoài niệm, ngoài ra còn Dì Tố mà mình đã kết giao trên chiếc quái thuyền và Tiểu linh...

Hắn không dám nghĩ tới những sự kiện này nữa.

Hắn biết rằng khi tìm gặp Tiếu Diện Âm Ma là chết, ngược lại chẳng tìm Âm Ma cũng chết một cách thảm thiết thôi.

Thế nhưng khi chạy tới một sơn cóc, lại xảy ra một chuyện bất ngờ.

Chỉ thấy một thiếu niên mặt mày xấu xí ngồi trên một cỗ kiệu trần tỏ vẻ ngạo nghễ ta đây từ từ chạy về hướng hắn.

Sau lưng thiếu niên xấu xí có bốn quái nhân đội mũ thép mặc áo giáp chạy theo, số quái nhân này chính là bốn vị tướng quân đã cản Nhạc Xương hôm trước, nói cho ngay bọn này cũng chưa thể cản được đường đi của hắn, thế nhưng khi khi hắn trông thấy một nam một nữ đang khiêng chiếc kiệu trần nọ bất giác đã ngẩn người ra tại chỗ.

Vì một nam một nữ này chính là Bảo Bối và Tiểu Oanh chứ không còn ai xa lạ nữa!

Bấy giờ Bảo Bối đi trước còn Tiểu Oanh thì ở đằng sau, cả hai mặt mày ủ rũ đã đến gần chỗ ẩn thân của Nhạc Xương!

Bỗng nghe thiếu niên xấu xí nọ quát kêu một tiếng nói :

- Cha chả tiểu tử! Ngươi dám qua mắt đại gia, hắc hắc, hôm nay chẳng tìm ra Hồng Nữ nữa thì ngươi sẽ biết tay ta!

Bảo Bối thở hổn hển nói :

- Họ Từ kia, nếu quả thật gặp lại Nhạc Xương ca ca của ta, bảo đảm sẽ tìm ra Hồng Nữ ngay!

Thiếu niên xấu xí cười lạnh lùng nói :

- Đại gia chẳng nói dối ngươi làm gì? Hắc hắc. Chỉ vì tiểu tử ngươi nói rằng Hồng Nữ và họ Nhạc ở cùng một nơi nên đã làm cho Tiểu Dâm Trùng mỗ bỏ cái kia tìm cái này vậy!

Nhạc Xương nghe nói đến đây, sực nhớ một điều, nhủ thầm :

- “Chẳng trách gì tiểu tử xấu xí này quen mặt như vậy, té ra từng gặp tại Mãn Xuân viên, nhưng tại sao Bảo Bối đệ đệ lại nói rằng ta và Hồng Nữ đi chung một nơi ư”.

Hắn suy nghĩ đến đây sực như vỡ lẽ :

- Có lẽ Bảo Bối và Tiểu Oanh chờ đợi tại động phủ tới nóng ruột đã bỏ đi nơi khác tìm mình, sau đó mới gặp phải tiểu tử họ Từ này, gã họ Từ này vì nhớ mối hận thọ nhục tại Mãn Xuân viên nên đã cậy bốn đại tướng quân báo phục chứ gì, có lẽ Bảo Bối thọ khổ chẳng ít, thế rồi y mượn danh Hồng Nữ đặng tìm cách thoát thân?

Nhạc Xương vừa suy nghĩ đến đây, thì Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện ngồi ưỡn ngực trên kiệu trần cũng vừa đến gần, hắn gầm hét một tiếng :

- Hứ? Nhào xuống đây nào?

Dứt lời, hất chân đánh tới ngay, nếu chẳng vì kiêng kị chưởng phong chạm tới Bảo Bối và Tiểu Oanh, e rằng Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đã bỏ xác tại chỗ rồi.

May là như vậy, Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đã bị chưởng phong chấn động văng lên cao cả năm trước, kêu ư một tiếng té thật đau điếng!

Bảo Bối thấy Nhạc Xương xuất hiện, tức thì hùng oai đại chấn, cùng Tiểu Oanh lập tức vứt kiệu trần xuống, căm phẫn đạp cho Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện vài cái thật mạnh, la lớn tiếng nói :

- Xương ca ca mỗ đến kia rồi, ai sợ ngươi nào, hứ, cả bốn gã đội nón thép mặc áo giáp cũng thịt luôn một lúc cho mà coi.

Nhạc Xương kéo Bảo Bối ra sau lưng hấp tấp nói :

- Ngươi và Tiểu Oanh chạy nhanh lên?

Bảo Bối ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao thế?

- Ta đánh chẳng lại bốn quái nhân nọ!

Hắn vừa dứt lời, bốn tướng quân đã từ bán không lao tới nhanh như chớp.

Nhạc Xương vội đẩy Bảo Bối ra phía sau rồi đảo mình tấn công ra chiêu “Đoạt Mạng Truy Hồn” ngay.

Bốn tướng quân vì cứu Lệnh chủ nên xuất thủ mãnh liệt, còn Nhạc Xương liều mạng đã vận khởi mười thành công lực nên hai đạo kình lực va đụng vào nhau kêu đùng một tiếng chấn động cả sơn cốc nghe thật kinh tâm táng đởm.

Mặc dù công lực Nhạc Xương cao siêu thật nhưng làm sao chịu nổi một kích liên thủ hợp công của bốn tướng quân đã được Cửu U Đế Quân đích truyền?

Tức thì ngũ tạng của hắn suýt nữa phải rời chỗ, há mồm phun ra một bụm máu tươi, loạng choạng té lùi ra phía sau bảy, tám bước liền, sau đó mới đứng tấn lại được.

Đồng thời bên này, bốn tướng quân cũng bị dội ngược ra sau ba thước, thọ nội thương chẳng nhẹ, bọn họ thoạt kinh ngạc trong giây lát, sau đó lập tức nhảy tới tấn công lần thứ hai.

Nhạc Xương vừa quát bọn Bảo Bối đào tẩu, vừa dốc hết toàn lực chuẩn bị đụng với họ vài chưởng, kẻo tất cả phải bỏ xác tại chỗ hết, vậy thì chẳng đáng chút nào.

Hắn trông thấy bốn quái nhân đứng ở bốn góc độ lao tới tấn công hắn.

Nhạc Xương nhủ thầm :

- “Nếu thủ thế chờ chết chi bằng tấn công cùng chết có hay không?”

- Há há há...

Nhạc Xương buông tiếng cười như điên như cuồng một hơi dài, sau đó tung mình lên cao cả ba trượng nhào lộn trên không một cái, đầu xuống trước mình theo sau, vung chưởng bổ vào người Thiết Diện tướng quân nhanh như cắt.

Tức thì Thiết Diện tướng quân giật bắn người lên, gã vốn muốn đứng tấn vững vàng sau đó mới tấn công, nhưng khi trông thấy Nhạc Xương đấu liều mạng như thế, bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi, khi gã muốn lượn mình tránh né thì đã muộn màng.

Kêu đùng một tiếng!

Tức thì Thiết Diện tướng quân trúng phải một chưởng mạnh như vũ bão của Nhạc Xương, kêu ư một tiếng té ngã ra đất chết ngay lập tức.

Mặc dù Nhạc Xương đã hạ được đối phương nhưng cũng khí tàn lực tận, hắn bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, không còn hơi sức vận công đối địch nữa.

Bấy giờ bọn Kim Diện tướng quân đồng lúc phi thân lao tới :

- Này Nhạc oa nhi! Nếu chẳng đánh cho ngươi tan xương nát thịt thì bọn ta làm thế nào còn mặt mũi trông thấy Thiết Diện hiền đệ nơi chín suối.