Hồng Trần Online

Chương 34




Tầm mắt tối tăm, nham thạch đen,rong biển màu tối, san hô đỏ thẫm,đất cát mềm mại…..

….Không ngờ truyền tống trận lục giới của Đông phương đại lục lại thiết lập ở đáy biển….

Từ Tây phương đại lục “trốn” về, ta đứng ngốc ở trong truyền tống trận, vô thức mà nhìn bọt nước chính mình phun ra, trong đầu vẫn một mảnh hỗn loạn.

Hưu Tư tại sao lại ở đó? Lời hắn nói là có ý tứ gì? Hắn có mục đích gì? Hắn…

Một đống câu hỏi ở trong đầu không ngừng lay động, quấy đảo đến mức ta có chút bực dọc.

Còn có Thất Nguyệt…

Hi vọng hắn sẽ không trách ta thừa cơ lén lút chuồn đi…..

Có điều đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn phát ra sát khí dày đặc như thế…Hắn sẽ không cùng Hưu Tư đánh nhau đi…

Một quỷ hút máu….Một tinh linh….

Cũng không biết ai sẽ…

“Ầm ầm– ầm ầm–” trận trận nổ vang đột nhiên vang lên, đem ta từ trong suy nghĩ miên man kéo ra .

Quay đầu nhìn về phía bắt nguồn tiếng động– Bào ngư vĩ đại liền kề truyền tống trận, vốn là khép kín nay chậm rãi mở ra, một cái khay bạc nhỏ bé bình thường phát ra ánh sáng chói lóa, chậm rì rì từ trong xác bào ngư bay ra, dừng ở chỗ trước ngực ta một thước.

Trong khay bạc chỉ có một cái bình màu lam nho nhỏ.

Ngô, đây là cái gì? NPC đâu?

Sau khi khay bạc quay tại chỗ một vòng, đột nhiên biến thành màu vàng, tiếp đó một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong khay truyền ra — “Ta có việc ra ngoài. Muốn ly khai truyền tống trận để lại 1 kim tệ vào trong khay, đem “Nước mắt Medusa” uống xong. Cứ như vậy.”

…..Lần đầu tiên trong “Hồng trần” gặp được nữ NPC nói chuyện ngắn gọn như vậy…

Theo lời đem 1 kim tệ để vào,khay nhỏ lại biến trở lại màu bạc,bình nhỏ màu lam tự động bay đến trong tay ta.

Nước mắt Medusa: dược phẩm đặc biệt. Sau khi uống có thể tự do hô hấp trong nước. Lần thứ hai tiến vào nước vô hiệu.

“Nước mắt” sao? Hình như…không có mùi vị gì….

Quả nhiên hải yêu (yêu quái dưới biển) và người không giống nhau.

Uống cạn chất lỏng trong bình, ta đi ra truyền tống trận. Một tấm màn mỏng hình cầu đường kính khoảng 3 mét đem ta bao lấy. Lẳng lặng nhìn một chút xung quanh, không phát hiện nguy hiểm nào, ta theo ánh sáng chậm rãi hướng mặt biển bơi đi….

Ô….Vì sao ta lại xui xẻo như vậy a….Vì sao ta lại ở trong vùng biển nông gặp phải Boss ở vùng biển sâu a… Vì sao Boss này lại là cá mập trắng a…Vì sao loại cá mập này nội trong 3 phút giết không chết sẽ tự bạo a….Vì sao….Di?

Vừa ở trong lòng lẩm bẩm oán giận,vừa bò lên trên bãi cát,ta rốt cục phát hiện —- yên tĩnh bất thường. Ngoại trừ tiếng sóng biển “Xôn xao–xôn xao—”xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Quái,tuy rằng hiện tại là đêm tối,nhưng bãi biển ban ngày náo nhiệt vô cùng,cũng không nên an tĩnh như này a,người đều đi đến nơi nào rồi?

Nhìn bốn phía một chút, trừ không có người ra ta cũng không nhìn ra chỗ không bình thường nào khác.

Quên đi, có người hay không cùng ta có cái quan hệ gì? Cũng không phải nhàn rỗi đến buồn chán, ta quan tâm loại sự tình này làm cái gì?

Chỉnh lại tóc dài, ta mở bản đồ hệ thống –

Ngô,cách nơi này gần nhất chính là Kinh đào thành…Vậy trước đi thăm hỏi biểu tỷ đi,thuận tiện đem đống y phục tới cho nàng.

Quyết định chủ ý,ta phủ thêm áo choàng lên đầu,không nhanh không chậm hướng Kinh đào thành bay đi…

Thực là kỳ quái, trên bãi biển không có ai còn miễn cưỡng có thể lý giải, nhưng tại sao trên đường cái Kinh đào thành,người cũng ít như vậy?

Phát hiện trong tầm mắt xuất hiện hai, ba con mèo nhỏ, hầu như đều là chức nghiệp kỹ năng sư (là các chức nghiệp sinh hoạt như may vá, nấu ăn…) ta chậm rì rì bước đi thong thả hướng trang phục *** đi tới,càng cảm thấy quái dị.

Lẽ nào người đều đi giết Boss rồi?

“…Mỹ nhân lệ,đoạn nhân tràng, giá năng thủ nhân tính mệnh thị yên chi năng…” (lời bài hát) Một giọng hát ca lên những ca từ ngây ngô lại có lực xuyên thấu đặc biệt dồi dào truyền vào tai, ta giật mình ,thu hồi dự định bước chân vào trang phục ***,nghiêng người dựa vào tường, nghe hát.

“Tiểu Xướng, ta kính nhờ ngươi đừng hát nữa, ta đều nhanh muốn chết rồi….ta van ngươi…” Một giọng nữ kêu rên át đi tiếng hát, ta không nhịn được nhếch khóe môi.

Rất ít khi nghe được giọng nói biểu tỷ lại tử khí nặng nề như vậy.

Có phần tiếc nuối mà cởi áo choàng ra, ta cười yếu ớt bước vào trong ***–

“Biểu tỷ.”