Hồng Trang Tình Lang

Chương 4: Đệ tứ chương




Ngoài cửa đại đường của Lang Thao bang có mấy tên bang chúng đang đứng không biết làm sao, không dám bước vào nội đường nửa bước. Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra đươc, bang chủ của bọn họ hôm nay tâm tình thập phần ác liệt.

Ngày thường bang chủ đã ít khi xuất hiện, mà mỗi lần xuất hiện trong bang cũng đều mang vẻ mặt tươi cười thanh thản, cho dù nóng giận cũng chỉ dùng ánh mắt lãnh ngạo mà trừng dọa mọi người thôi.

Nhưng là bang chủ hôm nay vừa đến đã rất bình thường, chỉ vì một ít việc mà lớn tiếng rít gào, còn chụp nát vài cái ghế dựa. Mọi người đều sợ tới mức không dám đến gần hắn nửa bước, tránh cho kết cục cũng bi thảm giống như mấy cái ghế kia.

Tâm tình của Sở Phong hôm nay quả thực là ác liệt tới khó có thể hình dung, vì chuyện đêm qua mà bất mãn. Nữ Quyên thế nhưng lại có khả năng làm cho hắn lần đầu tiên thất thố từ khi chào đời tới nay. Hắn thật hối hận vì lúc trước đã đồng ý tới ở Lăng Ba trang viên.

Tiểu ma nữ chết tiệt! – hắn thầm rủa.

Hắn đã không thể chịu nổi việc mỗi ngày gặp nàng mà không thể chạm vào nàng. Xem ra hắn phải nhanh chóng tìm cơ hội lấy thân phận nam nhi để tiếp cận nàng, sớm hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân đem nàng thú vào cửa. Nếu không hắn sớm muộn gì cũng chết non vì bị dục hỏa hừng hực bên trong thiêu đốt mỗi lần ở cạnh nàng.

“Khởi bẩm bang chủ, trang chủ Lăng Ba bố trang cầu kiến.” Một gã thuộc hạ thật cẩn thận đứng ngoài cửa đại đường từ xa bẩm báo.

“Ai?” – Sở Phong trừng mắt. Hắn hẳn là không có nghe sai đi.

“Là … trang chủ Lăng Ba bố trang … Lăng cô nương.” – Gã thuộc hạ kia bị cái trừng mắt của Sở Phong dọa cho mất hết hồn vía.

Sở Phong chớp động trong mắt hừng hực lửa giận. Hắn lúc này có dục vọng muốn giết người mãnh liệt.

Vì để có cơ hội dùng thân phận nam nhi của hắn quang minh chính đại tiếp cận Nữ Quyên, chiếm được sự ưu ái của nàng, hắn không nghĩ để nàng biết hắn là bang chủ Lang Thao bang, bởi hắn muốn biết cảm quan (cảm nhận + quan sát) của nàng đối với “Sở bang chủ”. Nay nàng lại đột nhiên tìm đến đã đánh tan mọi kế hoạch của hắn. Xem ra đừng nói là chiếm được ưu ái của nàng, nàng không buồn bực hắn đã may lắm rồi.

Huống chi … Chết tiệt! Nữ nhân không biết trời cao đất rộng này, cũng không ngẫm lại xem đây là cái địa phương gì – Lang Thao bang toàn một lũ long xà hỗn tạp, là nơi mà nữ nhân có thể đến sao.

“Nàng đến cùng ai?” – Sở Phong cơ hồ chỉ thiếu điều rống lên.

“Nàng … đến cùng một lão nhân …”

Lý chưởng quỹ? Kẻ tuân lệnh ngu xuẩn này định hạ chết nàng sao. Mang một cái lão nhân đến thì có thể bảo hộ nàng sao.

Hắn lần này không thể không giáo huấn nàng, làm cho nàng biết thân nữ nhân thì nên biết bảo vệ tốt bổn phận của mình, đừng nghĩ cùng nam nhân tranh cường thủ thắng.

“Gọi bọn họ tiến vào.” Sở Phong vô cùng giận dữ nhưng ngược lại nở nụ cười, dường như khôi phục lại vẻ tươi cười thanh thản thường nhật.

Tên thuộc hạ kia thấy Sở Phong tươi cười, không những không hề có cảm giác an tâm, mà ngược lại càng cảm thấy như là sự tĩnh lặng trước khi nổi cơn bão táp. Hắn lau mồ hôi lạnh, xoay người rời đi.

Không lâu sau, Nữ Quyên cùng Lý chưởng quỹ được một thuộc hạ khác dẫn vào.

“Vị đại ca này, cảm ơn ngươi.” Nữ Quyên hữu lễ đối với vị đại hán dẫn đường tươi cười cảm ơn. Đại hán kia xem mà cũng choáng váng, ngay cả miệng cũng không thể đóng lại, nước miếng nhanh chóng chảy ra.

Đột nhiên có một tiếng xé gió rất nhỏ, theo sau là tiếng kêu thảm thiết của vị đại hán kia. Chỉ thấy tên kia ôm gáy, mặt đỏ lên, cơ hồ khí huyết không thể lưu thông.

Thì ra là Sở Phong nhìn thấy Nữ Quyên đối với tên kia cười ngọt ngào như vậy, nhất thời hộ ý mọc lan tràn. (Anh ý ghen, ăn dấm, phẫn nộ, … điền từ gì thêm thì tùy mọi người) Hơn nữa tên kia lại không nhịn được mà cứ nhìn chằm chằm vào nương tử tương lai của hắn làm lửa giận trong lòng hắn càng bùng phát mãnh liệt.

Hắn giương tay lên liền lấy ám kinh xuất ra từ trong cổ tay áo ám khí nổi tiếng của “Ngọc diện thư sinh” – bạch ngọc châu, thẳng tắp bắn vào trung cổ họng của tên đại hán kia. Một chiêu này tuy không lấy mạng hắn nhưng cũng làm hắn khổ sở một trận tới chết đi sống lại. Ai bảo hắn dám nhìn Nữ Quyên sắc mị như thế.

“Vị đại ca này, ngươi có khỏe không?” Nữ Quyên thấy vẻ mặt thống khổ của vị đại hán kia liền đưa tay muốn đỡ hắn. Nhưng nàng còn chưa đụng đến vị đại hán kia thì lại nghe một tiếng quát tràm thấp mà ẩn dấu tức giận vang lên.

“Cút xuống đi.”

Đại hán kia nghe được một tiếng hô quát này liền sợ tới mức can đảm câu liệt, bất châp thống khổ trên người tránh khỏi tầm tay của Nữ Quyên, bạt mạng tông cửa xông ra.

Nữ Quyên ám hận nhìn phía trung đường, trong mắt chớp động phẫn nộ hỏa diễm. Nàng muốn nhìn xem tân bang chủ của Lang Thao bang đến tột cùng là kẻ vô huyết vô lệ tới mức nào, chẳng những ăn tươi nuốt sống, thế nhưng còn không phân biệt tốt xấu ra tay đả thương chính cấp dưới của mình, dọa hắn sợ tới mức chạy trối chết.

Nàng chăm chú nhìn lại, nguyên tưởng rằng sẽ thấy một kẻ mặt ngựa cao to, hán tử thô lỗ mặt lạc má hồ, nhưng nàng như thế nào cũng không nghĩ đến trước mắt nàng cư nhiên lại là một công tử phong độ tuấn suất. Càng làm cho nàng không thể tin, hắn thế nhưng lại là người nàng gặp ở An Nam tự ngày đó – nam nhân tặng nàng cây phượng điệp trâm. Nàng kinh ngạc tới thiếu chút nữa là quên cả hô hấp.

“Lăng cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Sở Phong nhất thái thanh thản cao ngạo ngồi trên ghế, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn Nữ Quyên.

“Là ngươi? Ngươi chính là tân bang chủ của Lang Thao bang?” Nữ Quyên quả thực không thể tin được trên đời sao mà khéo chuyện đến thế. Nàng giật mình tới mức ngay cả thanh âm cũng hơi hơi phát run.

“Đúng! Là ta.” – Sở Phong nhếch khóe miệng, gật đầu.

“Nhị tiểu thư, ngươi biết Sở bang chủ sao?” Lý chưởng quỹ theo sau Nữ Quyên nghe hai người đối thoại, đầy một bụng nghi hoặc mở miệng hỏi.

“Ai quen biết hắn!” – Nữ Quyên oán hận nói.

Nhớ tới ngày đó ở An Nam tự ngẫu nhiên gặp nhau, Nữ Quyên còn vì phong tư tiêu sái của hắn mà lặng yên tâm động. Nàng từng dùng đủ mọi cách đoán xem hắn là người như thế nào, ngàn vạn lần cũng không nghĩ hắn lại chính là Lang Thao bang chủ làm nàng đau thâm ác tuyệt. Nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn đến thủ đoạn tàn nhẫn của hắn đối với thuộc hạ, nàng vẫn sẽ không tin người nho nhã như hắn lại chính là thổ phỉ trong thổ phỉ vương trong miệng nàng.

Thất vọng, cô đơn cùng ghét cay ghét đắng nháy mắt hóa thành nồng đậm tức giận. Nữ Quyên tháo xuống phượng điệp trâm, phẫn hận ném tới trước.

“Cây trâm này là của ngươi, trả lại cho ngươi.”

Sở Phong lấy tư thế xinh đẹp nhất thả người, ngay trước khi cây trâm rơi xuống đất liền bắt được gọn gàng. Hắn đi tới trước mặt Nữ Quyên, thưởng thức cây trâm trong tay rồi như thì thào tự nói: “Phượng điệp cùng y phục rực rỡ thường làm bạn với nhau, giai nhân cớ gì lại tàn nhẫn chia lìa? Đáng tiếc a! Đáng tiếc!”

Lời hắn nói làm Nữ Quyên nhớ tới ngày đó ở An Nam tự, lúc hắn đưa nàng cây trâm này cũng nói tương tự.

Mặt của nàng hơi đỏ lên, nhưng thủy chung vẫn là thịnh nộ. Không muốn cùng hắn liên lụy nhiều nên nàng cố ý làm như không nghe hắn nói gì mà chuyển đề tài, trực tiếp cho hắn thấy ý đồ lần này nàng đến đây: “Ta lần này tới thỉnh giáo Sở bang chủ là vì sao phải tăng thuyền phí lên gấp 3 lần?”

Sở Phong ngạo nghễ nhìn nàng, rồi sau đó cười nhạt, lấy giọng điệu lạnh lùng nói: “Nơi này không phải nơi mà ngươi nên đên.”

“Hả?” Nữ Quyên nhất thời không hiểu được vì sao hắn lại ông nói gà bà nói vịt.

“Ta nói Lang Thao bang không phải là nơi mà nữ nhân có thể đến.”

Nói gì vậy? Hắn là xem thường nữ nhân sao?

Nữ Quyên buồn bực trừng mắt hắn: “Lang Thao bang nắm trong tay thuyền vận, ta là đến đây cùng ngươi nói chuyện phí chuyên chở. Cùng là thương nhân, nam hay nữ cũng không có quan hệ.”

Sở Phong đưa tay nắm lấy cái cằm khéo léo của Nữ Quyên, buộc nàng phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: “Nữ nhân thì nên an phận thủ thường, không cần ra ngoài tranh đua cùng nam nhân, quản cái gì nam nhân sự.”

Lý chưởng quỹ mắt thấy Sở Phong đối với Nữ Quyên động thủ động cước liền kéo nàng về phía sau, đứng trước bảo hộ nàng.

“Sở bang chủ, chúng ta tới đây là muốn cùng ngươi hảo hảo nói chuyện thuyền phí chuyên chở, nhưng Nhị tiểu thư nhà ta dù sao cũng là cô nương gia chưa chồng, không thể để nam nhân động thủ động cước được.”Lý chưởng quỹ ngữ điệu khách khí nhưng vẻ mặt lại là không cho phép Sở Phong tới gần Nữ Quyên nửa bước.

“Quả là một lão nhân gia rất trung tâm (=trung thành + tận tâm) vì chủ. Nhưng như thế nào đến tuổi này rồi mà vẫn không hiểu rõ cớ sự?” – Sở Phong cười lạnh một tiếng – “Ngươi căn bản là không nên để cho chủ tử của ngươi tới đây. Nếu để cho nàng đến đây, cho dù ta nghĩ muốn làm gì nàng, một lão nhân gia như ngươi thì có thể ngăn cản sao?”

Sở Phong lời kia vừa thốt ra đã dọa Nữ Quyên chủ tớ hai người lui lại vài bước.

Nếu không phải vì kiện hàng tới kinh thành đang cần gấp, nếu không nhanh sẽ quá muộn, thì một chút tổn thất trung gian này đối với phường vải Lăng Ba chẳng là gì cả. Đây mới là nguyên nhân chính khiến Nữ Quyên nói cái gì cũng phải tới Lang Thao bang.

Nhưng hiện tại Nữ Quyên đã bắt đầu hối hận vì không nghe Lý chưởng quỹ khuyên. Theo như lời Sở Phong nói, nếu hắn thật sự tưởng đối nàng như thế nào, bằng vào chủ tớ hai người cũng chỉ có thể thất thủ chịu trói thôi.

Nàng nhìn ánh mắt lãnh liệt cứng rắn của Sở Phong, dường như nó muốn nói rằng, chỉ cần là chuyện hắn muốn thì không gì là không thể, chỉ cần là quyết định của hắn thì bất luận kẻ nào cũng đều vô lực thay đổi.

Nàng tin tưởng chính mình không thể nào thay đổi được quyết định của hắn. Sự uy hiếp trong lời nói cùng toàn thân hắn tản ra tín hiệu nguy hiểm càng làm cho nàng không còn dũng khí mà lui xuống. Nhưng nàng vẫn ra vẻ trấn định nói: “Quên đi! Gấp ba thì gấp ba. Lý chưởng quỹ chúng ta về thôi, không cần cùng loại thổ phỉ này nhiều lời nữa.”

Ngay trước khi Nữ Quyên bước ra khỏi cửa, Sở Phong ở phía sau lại thản nhiên mở miệng nói: “Sau này Lang Thao bang sẽ không giúp phường vải Lăng Ba vận chuyển hàng nữa.”

“Ngươi nói cái gì?” – Nữ Quyên ngạc nhiên quay đầu.

Sở Phong vẫn thẳng tắp đứng tại chỗ, tiếp tục thưởng thức cây phượng điệp trâm trong tây, không hề để ý tới Nữ Quyên.

Thấy hắn không phản ứng gì, Nữ Quyên ký não vừa vội: “Ngươi muốn gấp ba lần thuyền phí chúng ta cũng đã đồng ý rồi, ngươi còn muốn thế nào?”

“Ta thay đổi chủ ý” – Sở Phong đối nàng nhe răng cười – “Hiện tại cho dù là gấp mười hay gấp trăm lần thì Lang Thao bang chúng ta cũng sẽ không vì một nữ nhân mà bán mạng.”

“Ngươi …” Nữ Quyên thật sự là bị làm tức giận tới mức không nói nên lời.

Nhưng mắt thấy ngày giao hàng tới gần, trừ bỏ thủy vận thì các phương thức khác đều không kịp, tình thế so với nhân cường, Nữ Quyên đành phải cưỡng chế lửa giận trong lòng mà nghênh thị ánh mắt đắc ý của hắn.

“Nói điều kiện đi.”

“Ồ?” – Sở Phong giả bộ không hiểu.

“Tuy rằng ta không rõ vì sao Sở bang chủ cứ mãi làm khó dễ ta, nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó, ngươi cứ việc nói điều kiện của ngươi ra đi.”

“Chuyện gì cũng có giới hạn?” – Sở Phong dương dương tự đắc – “Không biết Lăng cô nương cho rằng bản thân mình trị giá bao nhiêu?”

Thục khả nhẫn, thục không khả nhẫn. Nữ Quyên giơ tay lên hướng khuốn mặt tuấn mỹ của hắn mà đánh, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì cổ tay ngọc của nàng đã bị hắn chặt chẽ nắm ở trong tay.

Sở Phong nhìn chằm chằm hai tròng mắt buồn bã của Nữ Quyên, lấy ngữ điệu lạnh như băng làm Nữ Quyên không nhịn được phải run lên mà nói: “Thử cũng đừng thử. Đại giới này ngươi gánh không nổi đâu.” (ý là một khi anh ý mà tới giới hạn thì Quyên tỷ chỉ có đường “chết” với ảnh)

Nữ Quyên vô ích tưởng rút tay về, nhưng Sở Phong ngược lại thuận tay đem nàng kéo vào trong lòng mình.

“Ngươi buông tay ra.”

Lý chưởng quỹ tiến lên muốn vì Nữ Quyên giải nguy, nhưng Sở Phong đã nhanh tay hơn, phản thủ đem Lý chưởng quỹ đẩy cái xoay người, cũng điểm vài cái huyệt đạo trên người hắn, làm hắn đối mặt với đại môn, động không thể động mà nói cũng không, càng không thể thấy Nữ Quyên bây giờ là ở trạng huống gì.

“Lý chưởng quỹ!” Nữ Quyên thấy Sở Phong điểm huyệt Lý chưởng quỹ, mà chính mình cũng bị hắn vây lại không thể động đậy, nàng vừa thẹn vừa giận, hổn hển la hét: “Ngươi là đồ mặt người dạ thú. Đến tột cùng ngươi muốn gì?”

Sở Phong nhất thường muốn đem Nữ Quyên ôn hương nhuyễn ngọc hãm sâu trong lòng. Trời mới biết hắn đã phải nhẫn nại bao lâu, ai bảo nàng ngay tại thời điểm hắn đầy một bụng dục hảo không chỗ phát tiết lại tự động dâng lên tới cửa, lại cố tình khơi mào hắn cưỡng chế dục hỏa cùng lửa giận lần nữa, hiện tại nàng còn dám hỏi hắn muốn làm thế nào sao.

Sở Phong hừ lạnh một tiếng, trong lòng dĩ nhiên đã có chủ ý nhất cử lưỡng tiện.

“Ngươi không phải muốn ta nói ra điều kiện sao?” Sở Phong đưa mặt lại gần sát cái gáy ngọc của nàng, hít sâu mùi thơm ngát của nàng.

Mỗi lần hắn nói chuyện là từng đợt nhiệt khí phun lên gáy Nữ Quyên làm nàng cảm thấy từng trận khô nóng cùng run sợ, cảm giác được chính mình như đang bị lạc. Nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Nàng hai tay đẩy mặt hắn ra xa: “Có … điều kiện gì …”

Sở Phong thoáng giãn khoảng cách của nàng cùng hắn trong lúc đó, đối với nàng nở nụ cười ta tà yếu ớt: “Ngươi, cùng phường vải Lăng Ba chính là điều kiện của ta.”

Nữ Quyên nghe vậy khuôn mặt thoáng chốc trắng xanh: “Phường vải Lăng Ba cùng ta? Ngươi đây là có ý tứ gì?”

“Ta nghĩ ta đã nói thập phần dễ hiểu rồi.” – Sở Phong lại lần nữa đem mặt tiến đến sát gần nàng – “Lần này ta muốn ngươi cùng phường vải Lăng Ba làm phí vận chuyển hàng hóa.”

“Ngươi … đừng hòng nghĩ tới chuyện đó!” Tên nam nhân này thật quá đáng, cho dù có cháy nhà mà đi hôi của cũng có giới hạn thôi chứ – Nữ Quyên tức khí.

“Ta tình nguyện không vận chuyển được hàng tới kinh thành, phường vải dù phải chịu hao tổn cỡ nào cũng tuyệt đối không chấp nhận điều kiện vớ vẩn này của ngươi.”

Sở Phòng dùng sức nắm lấy eo nhỏ của nàng, ép thân thể nàng kề sát hắn: “Là ngươi muốn ta nói ra điều kiện. Nay điều kiện ta cũng đã nói rồi, ngươi nghĩ ta sẽ tấp chận sự cự tuyệt của ngươi sao?”

Hắn mâu trung lợi hại làm Nữ Quyên biết – hắn không đùa! Lúc này nàng thực sự sợ hãi, sợ hãi nam nhân trước mặt này từ tận trong lòng.

Trốn, là ý niệm duy nhất trong đầu nàng bây giờ.

“Buông …” Nàng bắt đầu giãy dụa mãnh liệt trong lòng hắn, ý đồ muốn giãy ra khỏi sự kiềm chế chặt chẽ của hắn.

Sự giãy dụa của nàng không thể nghi ngờ là càng khơi mào thêm dục vọng đau khổ tự ức (= tự ức chế) của Sở Phong. Hô hấp của hắn cũng theo nàng giãy dụa mà trở nên thô trầm. Hắn đem nàng hãm sâu trong lòng càng nhanh, nhanh đến nỗi nàng cơ hồ không thở nổi.

“Ngươi không nên tới nơi này. Đây là kết quả mà ngươi tự tìm.” Sở Phong khàn khàn nói xong, lấy tốc độc sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.

Hắn dùng lực gần như là thô lỗ hút lấy sự mềm mại của nàng. Nếu nói Sở Phong đối với nàng là trừng phạt, không bằng nói là dục vọng của hắn phát tiết. Hắn mạnh mẽ mở ra hai hàm răng cắn chặt của nàng, bừa bãi lượn lờ trong khoang miệng đầy mật ngọt.

Tới khi Nữ Quyên cảm thấy hít thở không thông, hắn mới buông đôi môi của nàng ra, mâu trung đầy kích tình mà thâm thúy.

“Ta sẽ không công muốn ngươi (ý là ko chỉ chiếm đoạt mà ko cho tỷ ý cái gì). Ta tình nguyện cho ngươi chia xẻ dòng họ của ta.” Hắn bất động thanh sắc đem phượng điệp trâm cài lại trên búi tóc của nàng, “Cho ngươi thời gian chuẩn bị ba ngày. Tới lúc đó ta sẽ đem kiệu hoa tới tiếp ngươi và phường vải Lăng Ba.”

Đầu tiên là thất kinh, sau là khiếp sợ kinh ngạc, Nữ Quyên đã không còn biết nên xử lý cảm xúc này như thế nào.

Hắn sao có thể vô lễ như vậy cưỡng hôn nàng? Lại còn càn rõ hạ mệnh lệnh với nàng như vậy, cứ như cả nàng và phường vải Lăng Ba đều là vật sở hữu của hắn.

Nữ Quyên hổn hển la hét: “Ngươi đừng tự mình đa tình! Ta thà gả heo gả chó cũng tuyệt đối không gả cho kẻ tự cao tự đại lại là đầu lĩnh thổ phỉ không có tính người như ngươi, lại càng không đem phường vải Lăng Ba mà phụ thân đã vất vả sáng lập không công giao vào tay kẻ khác.”

“Phải không?” – Sở Phong giương lên khóe miệng, nhìn hai trong mắt chớp động lửa giận của nàng. Hắn thực thích xem bộ dáng nóng giận của nàng, nó có một loại ý vị động lòng người. (Phong ca cũng BT thật! =.=)

Hắn sẽ không cho nàng cơ hội cự tuyệt. Tạm thời không nói cưới nàng có thể làm hắn quang minh chính đại trở lại làm một nam tử hán, nàng lại còn đủ bản lĩnh khơi dậy dục vọng cùng xúc động của hắn, dù thế nào hắn sẽ bắt nàng ngoan ngoan cùng hắn bái đường.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Sở Phong đem nàng ép sát cột trụ trong nội đường, cũng chặt chẽ định trụ hai tay của nàng trên cao làm Nữ Quyên phải kêu lên sợ hãi.

Sở Phong cũng không quan tâm phản ứng của nàng, vẫn như cũ tươi cười tà mị nhìn nàng, một bàn tay đã không khách khí xoa nắn bầu ngực tròn trịa của nàng.

“Không cần … không được đụng vào ta …” Nữ Quyên vừa vội vừa tức, lại bất đắc dĩ không có nửa điểm năng lực ngăn cản hắn đối với nàng làm càn, nước mặt khuất nhục bắt đầu không nghe theo sự sai sử của nàng mà rơi xuống.

Nước mắt của nàng vẫn chưa thể làm Sở Phong dừng lại động tác, thậm chí hắn lại càng quá đáng tham nhập vào trong áo nàng, thẳng tiến chui vào trong cái yếm mà mơn trớn nụ hoa dựng đứng của nàng, làm cả người nàng không khỏi chấn động.

Hắn cuồng dã xâm hập bầu ngực no đủ làm cho nhiệt lưu nháy mắt luân chuyển khắp thân thể nàng. Vào lúc này, Nữ Quyên không khỏi nhớ đến Sở tỷ tỷ của nàng. Nàng cố hít một hơi thật sâu.

“Không cần!” – Nàng bất lực vặn vẹo thân mình.

Hắn như thế nào có thể khi dễ thân thể của nàng? Nàng tại sao lại đem hắn cùng thân ảnh của Sở tỷ tỷ liên tưởng đến nhau? Nàng muốn đẩy thân mình hắn ra, càng muốn đẩy liên tưởng hoang đường đó ra khỏi đầu. Nhưng thân thể lại phản bội nàng, không tự chủ mà ưỡn ngực đón lấy ngón tay đang đùa bỡn của hắn.

Sở Phong ý cười càng sâu. Nàng là muốn hắn, cũng giống như hắn muốn nàng bình thường.

Hắn buông tha cho nụ hoa mê người kia, lại chuyển tiến xuống làn váy, thâm nhập vào trong tiết khố của nàng, chạm đến hoa môn tư mật, vuốt ve vùng trung tâm yếu ớt của nàng.

“Không … A …!” Lý trí của Nữ Quyên nói cho nàng biết – chuyện này là không đúng! Đây là địa phương tối tư mật của nữ nhân, cho dù là Sở tỷ tỷ cũng không thể chạm vào. Hắn như thế nào có thể …. Lời kháng nghị của nàng khi ra tới miệng thế nhưng lại biến thành từng tiếng thân thâm.

Hắn đẩy nhanh động tác vuốt ve hoa môn, thân thể nàng cũng vì hắn mà đáp lại tiếng ngâm nga rên rỉ.

Cảm thụ xa lạ khác thường như một cỗ lửa nóng sóng triều thật lớn, nháy mắt đã bao phủ lý trí nàng, cũng làm nàng không thể tiếp tục tự hỏi cái gì nữa.

“A … cầu ngươi …” Hai mắt nàng giờ đã mù sương, miệng cũng vô ý thức mà lẩm bẩm. Vòng eo thon thả theo từng đợt sóng nhiệt không ngừng đánh úp lại mà đong đưa chẳng dứt.

“Cầu ta cái gì?” Hắn nhẹ nhàng phả hơi nóng vào gáy của nàng khiến cho nàng càng nhiều rung động

Nàng làm sao biết là cầu hắn cái gì? Nàng chỉ biết hắn nhất định có thể đem cảm giác vừa thống khổ lại như khát cầu (=khát khao + van cầu. E hèm! Ý của tỷ ý là … muốn “cái gì đó” ) này đuổi đi.

Đôi mắt chớp động khí trời tiễn lệ quang, nàng vô lực cầu xin: “Ta rất khó chịu! … Cầu ngươi … van cầu ngươi …”

“Nói ngươi muốn ta!” – Sở Phong ra lệnh.

Nữ Quyên hàm chứa nước mắt, cắn chặt môi dưới, liều mình lắc đầu.

“Nói ngươi muốn ta!” Sở Phong tăng thêm lực đạo trên tay, vuốt ve ngọc châu mẫn cảm của nàng, tại kia không ngừng tràn ra thứ chất lỏng ướt át như ba ba gợn sóng.

Nữ Quyên sao có thể chịu được loại kích thích mãnh liệt này? Nàng giống như đã lâm vào trong sự điên cuồng, ngay cả tia kiên trì cuối cùng cũng rời bỏ nàng, miệng theo bản năng cũng đáp ứng yêu cầu của hắn: “Ta … ta muốn ngươi … cầu ngươi …”

Mục đích cuối cùng đã đạt thành. Điều hắn muốn chính là những lời này. Sở Phong cưỡng chế đầy bụng dục hỏa, đột nhiên buông nàng ra.

Y phục rối loạn, Nữ Quyên hư nhuyễn ngã ngồi trên mặt đất. Đã không còn nhiệt độ cơ thể hắn cùng kích thích mãnh liệt, thế nhưng chẳng những không thể làm nàng cảm thấy giải thoát, trong lòng ngược lại trở nên trống rỗng mà rét lạnh.

Nàng nâng lên con ngươi vẫn như trước đầy mê say, khó hiểu nhìn đến Sở Phong đột nhiên buông tha nàng. “Vì sao?”

“Nhớ kỹ! Chờ ba ngày sau cùng ta bái đường thành thân.” Thanh âm của Sở Phong lạnh như băng, dường như vừa rồi họ chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào.

Hắn lãnh khốc đã dập tắt ngọn lửa tình dục của Nữ Quyên (bốc lên lúc nào thế Quyên tỷ? =.=), cũng làm lý trí của nàng bừng tỉnh. Thoáng chốc, xấu hổ, khuất nhục cùng oán giận hết thảy đều hiện lên trong đầu nàng.

“Ngươi đừng si tâm vọng tưởng. Ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng ngươi.” – Nữ Quyên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoan chiếu theo lời ta mà làm. Đừng quên, lúc nãy là chính miệng ngươi nói – ngươi muốn ta!” – Sở Phong ngồi trở lại trên tháp thượng, con ngươi lạnh lùng lúc này có thêm một tia đắc ý. – “Hơn nữa còn có Lý chưởng quỹ làm nhân chứng. Hắn hẳn là đã nghe nhất thanh nhị sở.” (=rõ ràng, rành mạch)

Nghe vậy, mặt Nữ Quyên lập tức xanh mét. Nàng đã quên Lý chưởng quỹ cũng ở trong sảnh đường, tuy rằng vừa rồi hắn nhìn không thấy Sở Phong làm gì nàng, nhưng là … nhớ đến vừa rồi chính mình lang thang kêu rên, nàng xấu hổ đến mức hận không thể ngay lập tức chết đi.

Sở Phong bắn ra một ngọc châu, giải huyệt đạo cho Lý chưởng quỹ. Lý chưởng quỹ tuy đã được tự do nhưng vẫn quay lưng về phía bọn họ, thân thể có chút hơi run lên.

Mới vừa rồi nghe đến đủ loại làm cho hắn không biết nên đối mặt như thế nào với Nhị tiểu thư.

Mà Nữ Quyên lại càng không biết đối mặt như thế nào với Lý chưởng quỹ đã nhìn nàng từ nhỏ lớn lên.

Nàng nhất thời xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, đứng dậy liền hướng cây cột trụ mà lao tới. Nhưng nàng còn chưa chạm đến cột trụ đã bị chưởng phong Sở Phong đánh ra làm chệch hướng. (Quyên tỷ muốn tự sát kìa =.= Haizz! Có ai hiểu nỗi khổ của người edit ta đây khi phải làm những đoạn đau lòng này)

Thấy nàng lấy thủ đoạn kịch liệt như vậy phản kháng, Sở Phong mặt nhăn mày nhíu nói: “Đừng nghĩ dùng phương thức gì để né tránh. Nếu ba ngày sau ta không thấy ngươi hảo hảo làm nương tử của ta, ta cam đoan thế nhân sẽ biết muội muội của Tiết Liệt Quận chúa, trang chủ của Lăng Ba trang viên chỉ là một nữ nhân dâm đãng. (Thề với trời đất, ta chưa bao giờ phải dùng đến những từ thô bỉ, khiếp đảm như thế này *tức hộc máu* Một đời làm văn trong sáng của ta nay còn đâu!)

Ý uy hiếp của Sở Phong đã quá rõ ràng, chỉ cần nàng dám không lấy hắn làm chồng, hắn cũng sẽ làm phường vải Lăng Ba cùng đại tỷ của nàng – Tiết Liệt quận chúa danh hào hổ thẹn.

Nói cách khác, nàng ngay cả tìm chết để có được tự do cũng không thể.

Hắn làm sao có thể như thế đoạt đi ý chí tự do của nàng, biến nàng thành một con búp bê bằng vải bố? Mà vì sao nàng lại hoàn toàn vô lực phản kháng.

Đúng như lời hắn đã nói, nàng thực sự không nên tới đây. Nữ Quyên trong lòng chua xót nan ức, nước măt vỡ đề cuồn cuồn tuôn rơi.

Nhìn tới hàng lệ như tuyết trân châu bị đứt không ngừng rơi xuống của nàng, tâm Sở Phong co rút đau đớn từng cơn, hắn không tự chủ được mà hướng nàng tiến đến, muốn đem nàng ôm vào trong ngực mà an ủi. Nhưng Nữ Quyên quả quyết ly khai vòng tay hắn, lồng lộng chiến chiến đứng lên. (=dáng vẻ rất hùng dũng, kiên cường)

“Sở Phong!” Nàng hàm chưa lệ, lấy ngữ khí lãnh tuyệt (=lãnh khốc + tuyệt tình) mà kêu tên hắn. “Ta hận ngươi! Ngươi nếu đã cố ý lấy ta làm vợ, ta thề, ta – Lăng Nữ Quyên sẽ dùng hận thù cả đời này mà báo đáp ngươi.”

Nhìn Nữ Quyên cùng Lý chưởng quỹ rời đi, Sở Phong ngạc nhiên phát hiện ngực mình như bị phá thành một khoảng trống rộng lớn.

Nàng sẽ dùng cả đời này để hận hắn? Hắn – Thượng Quang Sở Phong muốn kết hôn với một nữ nhân sẽ dùng cả đời này hận hắn.

Hắn không nghĩ sẽ bức ép nàng như vậy, nhưng lửa giận cùng dục niệm đã che dấu lý trí của hắn, mới có thể làm cho sự tình diễn biến thành tình thế như bây giờ. Hắn đến tột cùng là làm cái gì, vẫn là làm sai.

Không, hắn làm vậy là đúng! Hắn lắc đầu tự nói với chính mình, nàng chính là công cụ giúp hắn hồi phục thân nam nhi, chỉ cần mục đích đạt thành, hắn sẽ không quan tâm bất kể là nàng có hận hắn hay không. (Có chắc không Phong ca? *nhướn mắt nghi ngờ* Tới nước này rồi mà còn nói vậy thì em cũng bó tay rồi, chả biết làm gì với ca nữa.)

Hắn không nên có tình cảm với nàng, cũng sẽ không có tình cảm với nàng. Nàng chính là một nữ nhân, cùng với nữ nhân khác đều giống nhau.

Nhưng, vì sao tận sâu nơi đáy lòng, có thanh âm nói cho hắn biết – Thượng Quan Sở Phong, ngươi mười phần đã làm sai rồi.

***

“Nhị tiểu thư, ta … cái gì cũng chưa nghe được, cái gì cũng chưa nhìn thấy, … cũng sẽ không nói cái gì cả.” Ngồi trên mã xa trở về, Lý chưởng quỹ đột nhiên đánh vỡ trầm mặc của chủ tớ hai người họ.

Nữ Quyên nghe Lý chưởng quỹ nói xong, che mặt khóc rống lên.

“Nhị tiểu thư, ngươi đừng khóc …”

Lý chưởng quỹ càng an ủi, Nữ Quyên lại càng khóc thương tâm hơn. Lão nhân gia hắn nhìn đến mà đau lòng, nhất thời tức giận đứng lên nói: “Ta quay lại cùng họ Sở súc sinh kia nói cho rõ ràng.”

Nữ Quyên giữ chặt Lỹ chưởng quỹ: “Không cần! Ngươi không làm gì được hắn đâu.”

“Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Nhị tiểu thư bị khi dễ như vậy.”

“Những khuất nhục ta chịu hôm nay, ta sẽ từng chút từng chút một đòi lại trên người hắn.” Nữ Quyên ngữ khí kiên nghị, trong mắt tràn ngập thống hận.

“Nhị tiểu thư … thật sự phải gả cho hắn sao?”

Nữ Quyên thống khổ gật đầu: “Chỉ có gả cho hắn mới có thể bảo đảm việc này không truyền ra ngoài. Ta tuyệt đối không thể để cho thanh danh của phường vải Lăng Ba và đại tỷ phải chịu hổ thẹn.”

Nàng ảm đạm cúi đầu, cười khổ nói: “Hắn chắc là không đến mức hướng chung quanh mà tuyên dương thê tử hắn là nữ nhân dâm đãng.” (Ta hận thằng cha nào phát ngôn ra cái từ thô bỉ, trần tục này đầu tiên! *đập bàn đập ghế* Đời này ta chưa bao giờ phải dùng đến những từ ngữ đáng khinh bỉ đến như vậy, ngay cả tả Kiều trong lầu xanh cũng chưa bao giờ dùng đến. Hừ hừ! Tức quá!)

“Nhưng là …”

“Ta đã nghĩ rồi. Ta có thể cho hắn thân thể của ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để hắn nắm trong tay phường vải Lăng Ba.” – Nữ Quyên lộ ra một cái cười lạnh tràn ngập hận ý.

“Chỉ cần phường vải trên dưới đều nghe hiệu lệnh của ta, hắn có năng lực làm khó dễ ta sao? Hơn nữa, chúng ta tương đối được miễn phí thuyền vận, chuyện này cũng không hẳn là không tốt.”

“Điều này cũng đúng …” Lý chưởng quỹ đồng ý, chỉ cần Nhị tiểu thư xua đuổi khỏi ý nghĩ, chuyện hôn nhân này đối với phường vải Lăng Ba cũng không phải là không có lợi. Chỉ là, đối với nàng thì sao?

Nữ Quyên giờ phút này chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu – Sở Phong, ta sẽ cho ngươi phải hối hận vì đã muốn có được ta. ………

P/S: Không biết là do chap này có độ H nhẹ hay gì mà ta edit tới đoạn “cao trào” ấy, mặt không đỏ, tim cũng không đập nhanh. Ta nghĩ, có lẽ mình bệnh rồi! =.= Hoặc nếu không thì là … Chúa! Hãy tha thứ cho con vì con quá BT. A men!