Hợp Đồng Bao Dưỡng

Chương 36: Chủ nhân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

14595690_1069129959871931_7825053277931740862_n

Sau khi im lặng ngồi nửa ngày cậu mới nằm vật xuống ghế sopha, hơi cuộn tròn người lại gối đầu lên đệm dựa, vùi mình thật sâu vào chăn.



Hội trường diễn ra buổi party mặt nạ lần này là hội quán tư nhân ẩn danh tốt nhất trong thành phố, ông chủ nơi đó là anh họ của Chu Hành – chủ nhân bữa tiệc, trước đây Lục Nghiễn Chi cũng có tới mấy lần.

Vì bữa tiệc lần này anh họ của Chu Hành đã cấp cho em mình đầy đủ mặt mũi, đã cho hắn mượn hội trường tùy ý chơi đùa, lại còn được phép cải tạo vài thứ đơn giản bên trong. Lục Nghiễn Chi cảm thấy nếu Chu Hành có thể dùng tâm tư này vào chính sự thì cha hắn cũng không đến nỗi thường xuyên tức giận đến tăng huyết áp.

Có điều sau khi cải tạo, sự riêng tư của người tham gia ngược lại quả thực nghiêm ngặt hơn trước nhiều. Lúc lái vào hầm giữ xe, mỗi chiếc xe đều sẽ chạy từ một lối khác nhau vào ga ra đơn, thang máy trong ga ra chạy thẳng đến phòng thay đồ chuyên dụng, sau đó mọi người thay quần áo ở nơi này rồi đeo mặt nạ lên, lúc bước vào hội trường căn bản không tài nào đoán ra người khác là ai.

Lục Nghiễn Chi gõ một ngón tay lên vô-lăng, dừng ngay trước lối vào chờ đến lượt mình lái tới ga ra riêng. Hắn nhận ra chiếc xe phía trước là của Louis, đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, còn đưa bàn tay ra cửa vẫy vẫy.

Lục Nghiễn Chi chớp đèn xe xem như đáp lời, mắt híp lại cố ý liếc sang vị trí phó lái cạnh anh ta, mơ hồ có thể nhìn thấy người ngồi đó là một thằng nhóc mảnh khảnh, thoạt nhìn giống như vừa mới thành niên.

Trong lòng hắn âm thầm quyết định, phải bảo Phương Hàm sau này cách xa Louis ra một chút.

Nhanh chóng đã tới phiên hắn chạy vào bãi đậu, Lục Nghiễn Chi lái theo mũi tên chỉ đường tới ga ra riêng của mình, sau khi cửa ga ra chậm rãi đóng lại, đèn lớn bên trong mới đột nhiên sáng lên.

Hắn tắt máy tháo dây an toàn, trước khi mở cửa mới quay đầu liếc mắt nhìn Mục Đông một cái, chàng trai luôn im lặng từ lúc xe chạy ra khỏi nội thành vẫn im lặng như trước. Sắc mặt cậu có hơi trắng bệch, tay phải còn đang siết chặt lấy dây an toàn, chẳng hề có ý muốn nhúc nhích.

Lục Nghiễn Chi thở dài, cúi lại gần tháo dây an toàn của đối phương ra, ôm chầm lấy người còn đang cứng ngắc kia vào lòng vỗ nhẹ.

“Được rồi, cậu xem, nơi này ngoại trừ chúng ta ra thì đâu còn ai, bắt đầu từ giờ cho đến ngày mai rời khỏi đây, cũng sẽ không có ai nhìn thấy bộ dạng của cậu.”

Mục Đông được an ủi vậy cũng không mở miệng nói chuyện, thế nhưng cậu lại dựa sát vào lồng ngực đối phương cọ cọ. Trán cậu dựa lên bả vai Lục Nghiễn Chi, thành công dụ dỗ hắn xoa xoa đầu mình.

“Thực sự là càng ngày càng khiến người ta yêu thích.” Lục Nghiễn Chi bị bộ dạng dịu ngoan vô hại của người trong lòng chọc cho cười khẽ một tiếng. Hắn nghiêng mặt hôn lên đỉnh đầu cậu, sau đó mới thả người ra, bước xuống xe.

Thang máy nằm trong góc ga ra, Lục Nghiễn Chi khóa xe xong liền đi về phía ấy ấn nút, cửa thang máy vừa mở ra đột nhiên lại cảm giác có người đụng vào tay hắn. Lục Nghiễn Chi cúi đầu liếc mắt nhìn, đúng lúc thấy Mục Đông đang nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay mình.

“… Có thể không.” Mục Đông nhìn thẳng vào hắn nhẹ giọng hỏi, dáng dấp thoạt nhìn có vẻ trấn định, nhưng lông mi vẫn luôn run rẩy liên tục.

Trong lòng Lục Nghiễn Chi đột nhiên ngứa lên, không hề trả lời đối phương mà cất bước tiến vào thang máy, sau đó mới xoay người lại kéo tay Mục Đông, túm cậu lôi vào.

“Đương nhiên có thể, nhân lúc này mà đưa ra yêu cầu với tôi đi báo nhỏ, đợi đến khi vào phòng thay đồ rồi thì cậu sẽ không còn cơ hội cự tuyệt đâu.”

Lúc hắn nói lời này, cửa thang máy sau lưng Mục Đông đã chậm rãi khép lại. Từ lòng bàn tay ẩm ướt của cậu, Lục Nghiễn Chi có thể nhận biết rõ ràng rằng đối phương rất căng thẳng, còn khắc chế không nổi mà khẽ run rẩy. Lúc thang máy bắt đầu chạy lên trên, hắn cảm giác được bàn tay nắm chặt của Mục Đông siết mạnh lấy tay mình, sau đó cậu mới nhẹ nhàng thở một hơi, ngẩng đầu rầu rĩ hỏi hắn, “Một lát nữa ra khỏi phòng thay đồ, trước khi tìm thấy căn phòng thích hợp… Có thể nắm tay tôi đừng buông ra không?”

Lục Nghiễn Chi nghe vậy liền im lặng chốc lát, dùng một bàn tay khác cọ cọ gò má Mục Đông, sau đó hơi cúi người hôn lên mi tâm cậu.

“Còn nhớ chủ đề buổi party lần này không?” Hắn nhẹ giọng hỏi, sau đó cố gắng dùng từ ngữ nhẹ nhàng nhất giải thích với cậu, tránh làm cậu càng thêm không thoải mái.

“Tôi không thể nắm tay cậu trong hội trường, tính nô không được mang mặt nạ cũng không được mặc quần áo, cho cậu khoác áo choàng che khuất mặt đã tỏ rõ rằng tôi có quyền chiếm hữu tuyệt đối với cậu. Lát nữa cậu sẽ phát hiện, dáng vẻ đó của cậu trong hội trường gây chú ý đến mức nào, đến lúc đó nếu tôi còn nắm tay cậu thì sẽ có người cố ý đến khiêu khích kiếm chuyện.”

Nói tới đây, sắc mặt Mục Đông rõ ràng đã khó coi hơn rất nhiều. Đối phương cúi đầu né tránh tầm nhìn của Lục Nghiễn Chi, thân thể lại không tự chủ được kề sát lại gần, đến hơi thở hổn hển cũng phả vào cổ hắn.

Lúc này thang máy đã chạy đến phòng thay đồ ở tầng trệt, Lục Nghiễn Chi ôm Mục Đông vào lòng một cái, sau đó kéo cánh tay cậu vô phòng. Hắn cảm giác bước đi của đối phương hơi cứng ngắc khó kiềm chế, bỗng nhiên có chút không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn cọ cọ ngón cái lên lưng cậu, sau đó buông lỏng tay ra.

Mục Đông lập tức cắn môi, nắm tay siết chặt lại theo bản năng, cố nén để khỏi đuổi theo nắm lấy cánh tay hắn không buông.

“Đừng sợ.” Lục Nghiễn Chi đặt tay lên đầu đối phương, còn dùng đầu ngón tay vuốt tóc cậu, “Tôi hứa với cậu, sẽ không rời khỏi cậu quá hai mét, được chưa?!”

Lời đảm bảo của hắn khiến Mục Đông mím chặt khóe môi khẽ gật đầu, vì vậy Lục Nghiễn Chi liền kề lại gần chạm môi lên cằm cậu, sau đó cọ thẳng một đường xuống cổ đối phương, một bên vừa liếm lên hầu kết một bên vừa cởi nút cổ áo sơ mi cậu ra.

Sau đó hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên vùng xương quai xanh lộ ra ngoài của cậu.

Mục Đông nhất thời phát ra tiếng hít khí, theo bản năng nhìn về phía cánh cửa cách đó không xa kia. Mặc dù cậu biết phòng thay đồ này được khóa từ bên trong nhưng tim vẫn đập thật nhanh một trận.

Sau khi lưu lại dấu vết nhàn nhạt trên xương qua xanh cậu, Lục Nghiễn Chi liền liếm láp một trận xuống dưới, dùng đầu lưỡi quét qua chỗ lõm xuống giữa cơ ngực Mục Đông. Sau đó hắn ngẩng đầu cong môi cười với đối phương, lui về sau một bước thả cậu ra.

“Tự mình cởi sạch sẽ, quần lót cũng phải cởi, biết chưa.” Lục Nghiễn Chi thông báo một câu xong cũng không cố ý nhìn chằm chằm động tác của cậu, quay người bước về phía tủ âm tường trước mặt mở ra, nhìn vật phẩm đầy đủ bên trong liền phát ra một tiếng cảm thán nhẹ nhàng.

Uầy, đúng là đồ sộ mà.

Hắn tùy ý quẹt ngón tay qua một loạt gậy xoa bóp to nhỏ đầy đủ trên giá, ở chính giữa là một cái thô to đến dọa người, trên cán còn nổi đầy hạt tròn không theo quy tắc nào, điều này khiến Lục Nghiễn Chi chẳng nhịn được có chút hoài nghi, vật này rốt cuộc ngoại trừ đau đớn ra thì còn có thể đem đến cảm giác gì cho người mang chứ.

Hắn không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mục Đông, lúc này thân trên cậu đã trần trụi, quần cũng cởi đến mắt cá chân, nhanh chóng bị lột ra ném lên ghế sopha nhỏ bên cạnh. Lục Nghiễn Chi nhìn thấy lúc cậu cởi quần lót có hơi do dự, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

“Lục tổng, phải mặc áo choàng… Quần lót trước tiên có thể không cởi không?”

Lục Nghiễn Chi nhìn đối phương nhẹ nhàng nhướn mày, nhếch khóe môi đáp một tiếng “Không thể”. Sau đó hắn dời tầm mắt về lại chiếc tủ trước mặt, quét mắt nhìn khắp đống đạo cụ kia từ trên xuống dưới, một bên còn thờ ơ uốn nắn đối phương.

“Đúng rồi báo nhỏ, bắt đầu từ bây giờ cậu cũng không thể gọi tôi là ‘Lục tổng’ nữa. Biết phải xưng hô thế nào chứ?”

Mục Đông vừa cởi quần lót ra một nửa, nghe thấy câu này động tác nháy mắt liền cứng đờ, nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương. Sau khi lột sạch mảnh vải cuối cùng trên người, cậu âm thầm hít sâu một hơi rồi thử thăm dò nhỏ giọng mở miệng, “… Chủ nhân.”

Hô hấp Lục Nghiễn Chi đột nhiên cứng lại.

Hắn không khỏi đưa tầm mắt sang tiếp tục nhìn Mục Đông, chỉ thấy sau khi thốt ra lời cậu liền đỏ mặt, ngực cũng nhanh chóng hồng lên một mảng. Đối phương dời mắt đi không dám nhìn thẳng vào hắn, cảm giác được hắn đang ngắm mình liền mất tự nhiên giật giật người, giống như không nhịn được muốn lấy tay che hạ thân lại.

“Đứa trẻ ngoan, kêu lại một tiếng.” Lục Nghiễn Chi nhẹ giọng nói như đang dỗ dành.

Vẻ xấu hổ trên mặt Mục Đông lập tức càng thêm rõ ràng, cậu há miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh, ánh mắt cũng có chút lơ lửng không cố định. Thế nhưng Lục Nghiễn Chi lại nhìn thẳng vào cậu rất lâu, thậm chí còn đảo mắt qua từng tấc da thịt trần trụi của cậu từ trên xuống dưới, giống như đang dùng một bàn tay vô hình nhẹ nhàng chậm chạp sờ soạng cậu.

Loại ảo giác này khiến Mục Đông tinh tế run rẩy liên tục, sâu trong lòng lại có chút hưng phấn khác thường. Cậu dùng dư quang liếc nhìn gương mặt đối phương thật nhanh, sau đó mới cúi đầu thốt ra hai chữ bị chặn trong cổ họng.

“Chủ nhân.”

Ánh mắt Lục Nghiễn Chi nhất thời nóng lên, âm tiết phát ra từ miệng đối phương sau khi lọt vào tai hắn liền nhanh chóng lan ra như dòng điện, khiến cho da đầu hắn có chút tê dại. Yết hầu hắn hơi rung lên, nhất thời cực kỳ muốn lưu lại dấu vết càng thêm rõ ràng trên người đối phương, biểu hiện quyền sở hữu của mình đối với cậu.

Lúc đang suy nghĩ như vậy, một vật trên cửa tủ hiển nhiên hấp dẫn sự chú ý của hắn. Lục Nghiễn Chi nhấc tay cầm lấy nó, móc một chiếc vòng cổ bằng da trên tay.