Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 10: Em về rồi.




Có một câu nói thế này, tình trường thất ý, công việc đắc ý*.

* Ý muốn nói là về tình yêu thì thất bại, nhưng sự nghiệp lại thăng tiến.

Khương Khả Vọng ở bên này ghi hình cho “Mối tình đầu của chúng ta”, thì bộ truyền hình thực tế “Hoa ăn thiếu niên kia” của cô cũng lặng lẽ giành được vị trí quán quân về lượng người xem.

Nói đến đây, vẫn phải nhắc đến công lao của đội khách mời, vừa có nữ thần Hồng Kông, vừa có nữ đạo diễn tài năng, còn có một Tiểu hoa tuyến một thể chất tinh phong huyết vũ*, thu hút đủ các loại người xem.

*Tinh hoa huyết vũ: trong gió có mùi tanh, hạt mưa mang theo máu tươi, hình dung một bầu không khí hoặc hoàn cảnh đầy điên cuồng giết chóc, hung hiểm. Ở đây hiểu nôm na thì là cô tiểu hoa đán này rất mạnh mẽ, rất”tanh tưởi”, kiểu vậy đó ~

Khương Khả Vọng cứ nhỏ bé như thế trong suốt chuyến đi đúng là chiếm tiện nghi, cô không hề tham dự chút nào vào mấy chuyện dồn ép kia, cứ luôn nhàn nhạt hòa nhã. Sau mấy tập của chương trình được tung ra, cô thành công nhận được vô vàn thiện cảm của người xem.

Máy bay trở về Bắc Kinh vẫn còn chưa cất cánh, Comilla nhận được hết lời mời này đến lời mời hợp tác nọ. Tay còn chưa gõ chữ xong thì đã có điện thoại gọi đến, hỏi Khương Khả Vọng gần đây có lịch trình gì hay không.

Ban đầu vốn định thừa dịp chương trình truyền hình thực tế quay xong, quay về nghỉ ngơi lấy vài ngày. Thế mà giờ ghế ở sân bay ngồi còn chưa nóng, Comilla đã đổi vé máy bay khác, đem Khương Khả Vọng bắt đầu bôn ba đủ nơi.

Chờ đến khi Khương Khả Vọng gấp rút biến hóa khôn lường, kết thúc đủ loại thông cáo, trạm dừng thứ hai của “Mối tình đầu của chúng ta” đã bắt đầu ghi hình. Bọn cô chỉ có thể ngựa không ngừng vó câu* mà bay đến Vân Nam, ở trong một cái ngôi làng nhỏ vắng vẻ quay cả một tuần, lúc này mới có thể nghỉ miệng được.

“Vất vả vất vả, vất vả là tốt rồi, hiểu chưa?” Comilla cười trấn an cô, “Đây chính là cảm giác phất lên mà.”

Comilla trước kia cũng từng dẫn dắt nghệ sĩ thành công rồi, bởi vì cô nghệ sĩ kia vì sinh con mà lui về ở ẩn nên mới quay qua dẫn dắt Khương Khả Vọng. Đường đi của Khương Khả Vọng trong giới giải trí vẫn luôn cứ thẳng tưng giống như một hệ thống vậy. Có triển vọng là quay, quay xong thì nghỉ ngơi một chút, nhìn nhìn xem còn có bộ nào khác để quay hay không. Mà trước kia có Bùi Úc chiếu cố, cô không cần tranh cũng không cần đoạt. Xưa nay cũng không cảm thấy có gì cấp bách, Comilla làm việc cho cô, luôn có cảm giác như mình đang chăm sóc người già vậy.

Bây giờ không còn Bùi Úc nữa, hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân bọn họ. Cũng là do vận khí của Khương Khả Vọng tốt, nhiều cơ hội tốt như vậy cứ ào ào đưa tới cửa.

Trở về Bắc Kinh rồi mà vẫn chưa xong, đồng thời chương trình “Hoa ăn thiếu niên kia” cuối cùng cũng chiếu xong, đạt được một vụ mùa bội thu. Tổ Chương trình đặc biệt tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, mời mấy vị khách quý bọn cô đến cùng, ôn lại chuyện cũ.

Khương Khả Vọng ở trên máy bay trang điểm tỉ mỉ, vừa xuống máy bay đã lập tức đi dự tiệc.

“Khả Vọng đến rồi này!” Mọi người nhìn thấy cô đều tỏ ra rất thân thiết, bởi vì lúc ghi hình cho chương trình, cô là người có tính tình tốt nhất, chưa bao giờ phàn nàn một câu, luôn đặc biệt chú ý đến cảm xúc của đồng đội. Bọn họ cũng biết xu thế gần đây của cô không tệ, nhao nhao đến chúc mừng cô. Vừa đúng lúc chính là, TV trong phòng đang chiếu chương trình của cô.

“Đây không phải là Khả Vọng sao? Oa, là “Mỗi tình đầu của chúng ta” này, công chiếu lúc nào thế?”

“Chắc là vừa mới bắt đầu thôi, đây là tập thứ nhất thì phải. Hình như hôm nay là ngày đầu tiên phát sóng.”

Một đám người anh tôi mỗi người một câu thảo luận, Khương Khả Vọng mới gãi gãi đầu. Mấy ngày qua cô mệt muốn chết luôn rồi, làm cô quên mất rằng hôm nay là ngày đầu tiên phát sóng: “A đúng, đầu tháng này là bắt đầu chiếu.”

Lúc đầu cô cứ tưởng là chỉ nói qua vài câu rồi thôi, thế mà những người này còn có hứng thú xem một lúc. Chính Khương Khả Vọng cũng chưa từng xem qua biên tập thành tập, cùng nhiều người thế này xem mình yêu đương, cảm giác cứ có chỗ nào quái quái.

“Òa, ngọt thế…” Trên màn hình chiếu đến cảnh Hứa Hạo Trăn đội nón bảo hiểm cho cô, mọi người đều khen ngợi một hồi. Đến lúc hình ảnh chiếu sang cặp CP khác, bọn họ lại thất vọng than thở, “Cái này chẳng ngọt gì cả.” Quả đúng là muốn cho Khương Khả Vọng đủ mặt mũi.

Cô tranh thủ thời gian, thuận thế nâng ly lên: “Mọi người đừng chỉ nhìn không như thế, uống rượu đi.”

Trên bàn ăn uống linh đình, Khương Khả Vọng lén đổi sang kênh khác. Cũng may cô xưa nay cũng không phải là người nóng bỏng gì cả, mọi người quan tâm đến cô không bao lâu cũng đặt sự chú ý lên mấy thành viên tích cực có mặt khác.

“Khả Vọng này.” Lúc Khương Khả Vọng đang ăn trái cây, Nguyễn Đường ngồi bên cạnh cô bỗng lắc lắc cánh tay cô.

Cô quay đầu: “Ừm?”

Nguyễn Đường là bạn cùng phòng trong lúc quay “Hoa ăn thiếu niên kia” với cô. Ở Bắc Âu, hai người ở cùng nhau một tháng, sống chung với nhau cũng khá tốt. Khương Khả Vọng ấn tượng sâu đậm với cô ấy nhất chính là cô gái này lúc nửa đêm luôn chuồn đi, được bạn trai vụng trộm đến đón.

Khi đó Khương Khả Vọng cảm thấy rất mới lạ. Lần đầu tiên cô biết được rằng hóa ra kiểu yêu ngầm cũng có thể làm như thế. Sau một vài lần cảm thấy thật mới lạ, thay vào đó cô bắt đầu cảm thấy thật hâm mộ biết bao. Thì ra Bùi Úc không gọi điện cho cô, không đến thăm cô, không phải là lo rằng sẽ bị phát hiện, cũng không phải câu nệ quy định của chương trình, mà đơn giản chỉ là vì anh không nguyện ý mà thôi.

Nguyễn Đường ghé sát tai cô, lặng lẽ hỏi: “Tôi nhớ là cô có bạn trai mà, anh ta có thể đồng ý cho cô quay kiểu chương trình thế này à?”

Dưới tình huống của Nguyễn Đường, sự tồn tại của Bùi Úc là một loại đè nén khó chịu của Khương Khả Vọng. Trong khoảng thời gian đó cô đã suy nghĩ, rằng giữa cô và Bùi Úc, không cần thiết phải tiếp tục nữa. Nhất là sau khi đã có sẵn một tài liệu đã tham khảo như thế, cô ngày càng muốn tìm cho mình một lối thoát.

Cô lắc đầu, rồi lại lắc lắc, sau đó nói: “Chia tay rồi.”

“Hả?” Nguyễn Đường giật mình, “Vì sao thế?”

Khương Khả Vọng ôm lấy bả vai Nguyễn Đường, dựa vào người cô ấy: “Không nói đến nữa.”

Có lẽ, nếu cứ tiếp tục lừa dối bản thân, có thể hiện tại Khương Khả Vọng vẫn còn ở bên Bùi Úc một cách tốt đẹp.

Khương Khả Vọng đã tự lừa dối mình quá lâu rồi. Lúc đầu kí hợp đồng với Bùi Úc, cô còn muốn yêu đương nghiêm chỉnh với anh. Thật ra, anh bắt đầu với cô chẳng qua là vì một sự áy náy nho nhỏ mà thôi.

Lần thứ hai gặp lại là vào hai tháng sau khi cô bồi thường phí sửa chữa cho anh. Đêm hôm đó là lần đầu tiên trong đời Khương Khả Vọng đi hộp đêm chơi bời.

Bạn học nữ xung phong nhận việc trang điểm cho cô, xuống tay cực kì nặng, không có trình tự quy tắc gì cả. Dán cho cô lông mi giả trông cực kì khoa trương, lại còn cho cô mặc một cái váy vô cùng tục diễm, làm cho cô lúc vào nhà vệ sinh một mình, bị một con ma men đòi mướn phòng, dây dưa một lúc lâu.

“Là cô à.” Bùi Úc giúp cô đuổi con ma men kia đi, nhận ra gương mặt cô dưới lớp trang điểm thảm không nỡ nhìn, hơi kinh ngạc.

Khương Khả Vọng cũng rất ngạc nhiên, ngây như phỗng đứng đó, dò xét anh từ trên xuống dưới.

“Công việc của cô ở chỗ này sao?”

Khương Khả Vọng lắc đầu. Anh không tin, hình như có hơi suy tư, hỏi cô: “Không phải là vì bồi thường tiền xe chứ?”

Cô hơi giật mình, biết là anh hiểu lầm. Giật mình xong, cô lại cười rộ lên vì ý nghĩ hết sức đơn thuần kia của anh. Một cô gái tươi như hoa vô ý đụng phải một chiếc xe sang trọng, vì muốn bồi thường tiền nợ mà phải làm công ở hộp đêm, đúng là một tin tức xã hội tốt đấy chứ. Cô lại cười kịch liệt hơn nữa.

Bùi Úc cau mày, đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Nếu có gì khó khăn, cô có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Tấm danh thiếp đó, cô nhận lấy giấu thật kĩ trong ví tiền.

Lúc lên lớp thấy quá nhàm chán, cô lật ra xem thử, dùng ngòn tay sờ lên dòng chữ mạ vàng phía trên danh thiếp. Hóa ra tên anh là như thế này.

Chị em tốt biết tâm tư của cô, rất không để ý nói: “Thôi đi, cho mày danh thiếp rồi, mày còn ngồi ở đây ngây ngốc mà chờ đợi, không mau chớp lấy thời cơ đi à?”

“Chớp lấy thời cơ thế nào cơ?”

“Nhìn tao đây này.” Chị em tốt lấy điện thoại di động của cô, nhanh chóng nhập số điện thoại trên danh thiếp của anh, soạn một cái tin nhắn ngắn: “Tiên sinh, anh cần phục vụ trọn gói sao?”

“Á! Mày làm gì thế?” Khương Khả Vọng vội vàng muốn dừng cô ấy lại, nhưng mà cô ấy đã mau lẹ gửi đi rồi.

Trên màn hình hiện lên biểu tượng gửi đi thành công.

“Mày muốn chết hay gì.” Khương Khả Vọng dở khóc dở cười, thật muốn đánh người mà. Mà hành động của bọn cô lại làm quấy rầy đến giáo sư ở trên bục.

“Hai nữ sinh ngồi ở đằng sau kia, mời hai cô ra ngoài!”

Bọn cô đành hậm hực dời chỗ ngồi, đi ra ngoài cửa, hai đứa đứng ở cửa nhìn nhau.

Bị đuổi ra khỏi lớp cũng không làm Khương Khả Vọng cảm thấy khốn cùng, cô cúi đầu nhìn điện thoại, vô cùng lo lắng tìm cách rút tin nhắn về.

Nhưng mà quá muộn rồi.

Trên màn hình hiện lên thông báo cuộc gọi đến từ Bùi Úc, dọa cô xém nữa ném luôn điện thoại di động rồi.

“Mau tiếp mau tiếp đi.” Cô chị em còn gấp gáp hơn cả cô nữa. Các cô “cộp cộp cộp” chạy lên trên lầu, phòng học ở tầng cao nhất không có người lên lớp. Cô run rẩy nhận điện thoại: “…Alo?”

Bùi Úc nói: “Khương Khả Vọng, là cô.”

“Không không, không phải tôi.” Khương Khả Vọng vội vàng phủ nhận, “Không phải tôi đâu…” Bỗng nhiên nhận ra là anh đang xác nhận xem cô là ai, “À, là tôi.”

Bùi Úc nghe không hiểu đầu đuôi tai nheo gì: “Cô đang nói cái gì thế?”

“Tin nhắn không phải là tôi gửi đâu… Là bạn của tôi đùa giỡn chút thôi.”

“Cô đang ở đâu?”

Bùi Úc đến đón Khương Khả Vọng, anh đổi xe sang một chiếc Maybach màu trắng, nhìn rất đẹp. Cô ngồi sóng vai với anh ở phía sau xe, trên đường đi, căng thẳng đến mức lòng bàn đều toát ra mồ hôi.

Anh vẫn còn hiểu lầm: “Trợ lí của tôi nói, chiếc xe kia của cô không có bảo hiểm, phí bồi thưởng tổn hại tất cả đều phải tự gánh cả.”

“Tôi có tiền, là bố tôi đưa tiền cho.” Cô nhỏ giọng giải thích.

Anh giống như là không nghe thấy vậy, hỏi cô: “Tin nhắn cô gửi cho tôi, là có ý gì?”

“Là nói đùa thôi…” Cô sờ sợ phủ nhận.

Rất rõ ràng là Bùi Úc không hài lòng với câu trả lời này của cô. Anh từ xa đến đây đón cô, cũng không phải là nhàn hạ thoải mái.

Anh nhíu chặt lông mày: “Vậy bây giờ cô đang làm gì?”

Khương Khả Vọng nghẹn lời, địa chỉ của cô là cô nói cho anh biết, xe này cũng là do cô.

Im lặng qua đi, Bùi Úc hỏi cô: “Còn làm tại hộp đêm kia à?”

“Không có mà.” Khương Khả Vọng dùng sức lắc đầu, không biết phải làm thế nào anh mới tin, “Thật, thật sự không có.”

“Sau này đừng có đi nữa.” Anh nói.

“Anh không tin tôi à?” Khương Khả Vọng phiền muộn ngẩng đầu lên, cô thực sự không thể nói rõ ra được nổi. Trong lúc đang rầu rĩ không biết nên giải thích thế nào, trong đầu đột nhiên thông suốt.

Cô ghé đầu tiến đến trước mặt Bùi Úc: “Lời nói vừa rồi của anh là có ý gì cơ?”

Bùi Úc nhìn đôi mắt cô, lơ đãng cười cười.

Thế là, bọn họ kí hợp đồng.

Khương Khả Vọng uống ít rượu, nhưng cũng không khỏi nhớ đến chút chuyện cũ. Nhất là một màn này, đã khắc thật sâu trong tâm trí cô rồi, làm thế nào cũng không thể bỏ ra được.

Không biết để quên được Bùi Úc phải mất bao lâu nữa. Cô bỗng dưng cảm thấy thật mong manh, lo lắng cả đời này cũng không có hi vọng nào mất.

Tiệc ăn mừng tổ chức đến khuya, độ nhiệt tình của mọi người tăng vọt, uống xong lại lên trên lầu chiến KTV*, náo loạn đến nửa đêm mới thôi. Khương Khả Vọng được lái xe đưa về nhà, theo cầu thang tối đen như mực đi lên. Giày cao gói nhẹ nhàng dẫm vào bậc thang, đèn điều khiển bằng âm thanh từng cái từng cái sáng lên.

*KTV: karaoke.

Cô đi đến trước cửa nhà, lấy chìa khóa ở trong túi ra. Không để ý dưới khe cửa lộ ra ánh sáng, mở cửa ra mới phát hiện cả căn phòng đều đang bật đèn sáng sủa.

Khương Khả Vọng đi về phía trước mấy bước, từ cửa nhà đi vào phòng khách, sau đó nhắm mắt một cái. Cô nhớ là mình uống không nhiều mà, chỉ hơi say rượu một chút thôi mà, cũng không đến nỗi xuất hiện ảo giác chứ.

Mà sau khi mở mắt ra lần nữa, người kia vẫn còn nguyên y sì ngồi im ở đó, yên lặng nhìn cô.

“Em về rồi.”