Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 144: Chắc chắn muốn nàng




Editor: Thiên Y

"Ôm em một chút...." Nhìn dáng vẻ Mạc Lãnh Tiêu cẩn thận, không dám nhích lại gần mình, trái tim của Thanh Thần đau xót. Mạc Lãnh Tiêu vụng về như vậy làm cho cô rất cảm động, lời yêu cầu cũng liền tự nhiên bật thốt lên như vậy.

"Bé con." Mạc Lãnh Tiêu không đến gần cô, chỉ lẳng lặng đứng nhìn rồi gọi cô.

"Ôm em." Thanh Thần ngước mắt lên, rốt cuộc lại để mặc nước mắt rơi trên gương mặt một lần nữa: "Em không muốn ngay cả anh cũng sợ."

Từ nay về sau cô không muốn sợ người đàn ông này nữa. Quan trọng nhất là, cô không muốn ngay cả sự đụng chạm của anh cũng mất đi!

Mới vừa rồi khi anh chạm vào tóc của cô, hình như cô có thể cảm giác được độ ấm trên ngón tay của anh, cũng cảm thấy anh dịu dàng với mình. Mà sự dịu dàng này không phải là thứ cô khổ sở hi vọng suốt một năm qua sao?

Hôm nay, thật vất vả cô mới thấy được, chờ được trái tim của anh tan chảy. Cô không muốn, không muốn quan hệ của bọn họ vừa bắt đầu lại trở về điểm xuất phát như vậy.

Cô không muốn mất đi sự ấm áp trong ngực, không muốn mất đi cái ôm ấm áp trong ngược của an, không muốn mất đi sự dịu dàng của anh!

ThiênY_DĐLQĐ

"Bé con." Trong lòng chợt đau đớn, ánh mắt của Thanh Thần khiến lần đầu tiên Mạc Lãnh Tiêu cảm nhận cảm giác đau lòng đến cực điểm: "Sẽ không."

"Anh.... Có phải không cần em nữa hay không?" Nghe lời nói của Mạc Lãnh Tiêu, hai mắt của Thanh Thần hạ xuống, nét mặt cô đơn đều khiến cho người ta có cảm giác thương tiếc.

"Em nói bậy cái gì vậy!" Lời nói của Thanh Thần khiến ánh mắt Mạc Lãnh Tiêu chìm xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô: "Bé con! Không cho phép nói bậy nữa!"

Anh chắc chắn muốn cô. Cả đời này, cô cũng chỉ có thể thuộc về một mình anh.

"Có thật không?" Thanh Thần nhẹ nhàng ngước lên đôi mắt đã đẫm lệ, sâu kín nói: "Anh không có lừa gạt em, có đúng không...." Trong tiếng nói, rõ ràng lộ ra sự không xác định.

ThiênY_DĐLQĐ

Nhẹ nhàng ôm lấy Thanh Thần, ôm lấy người con gái anh muốn bảo vệ nhất vào giờ phút này, nhưng lại suýt nữa khiến cô bị tổn thương: "Thật."

Anh không hứa hẹn nhiều, cũng không muốn nói quá nhiều những lời không có bằng chứng, anh sẽ dùng hành động của mình, từ từ xóa đi lo lắng ở trong lòng cô.

Anh biết cô không tự tin, cô không có cảm giác an toàn cũng là bởi vì chính mình mới sinh ra. Tất cả điều này, anh cũng sẽ từ từ, từ từ xoá đi cho cô.

Cũng chính bởi vì như vậy, anh sẽ không chạm vào cô lúc này.

Mặc dù Mạc Lãnh Tiêu anh không tính là quân tử đến mức cô ngồi ở trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng anh cũng sẽ không nhân lúc cô yếu ớt như vậy, cần người quan tâm như thế mà hèn hạ lợi dụng sự yếu ớt của cô.

d.d.l.q.d

Thanh Thần dựa nhẹ vào trong lồng ngực ấm áp của Mạc Lãnh Tiêu, chỉ có cảm giác giống như mình được một người bảo hộ ở một chỗ an toàn.

Đó là một cảm giác không thể nói thành lời. Dường như ở trong lồng ngực này, cô không cần sợ hãi bất cứ chuyện gì, không phải e ngại bất luận kẻ nào! 

Khi cô nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà ổn định của anh thì ngực cô thấy vừa đau lại vừa ngọt, vừa hạnh phúc lại vừa khổ sở....d.d.l.q.d

Rất muốn tựa vào trong lồng ngực vừa ấm áp lại vừa to lớn này, mãi mãi không rời đi. Nhưng vì sao dường như anh không muốn ôm cô như vậy?

Vì sao ánh mắt của anh cũng không nhìn cô một lần, vẻ mặt lại chán nản như vậy?

Bả vai của Thanh Thần hơi run rẩy, cô giơ tay lên nhẹ nhàng cởi ra cúc áo trên bộ quần áo ngủ của mình.

Cô biết hành động của mình có bao nhiêu không thích hợp, cũng biết hành động này trước mặt của  Mạc Lãnh Tiêu mà nói, có bao nhiêu.... Nhưng cô không thể suy nghĩ nhiều nữa!

Giờ phút này, cô chỉ muốn tan vào trong ngực của anh, chỉ muốn đôi mắt mất đen láy kia chuyên chú ngắm nhìn cô....

Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi môi lạnh lẽo phấn hồng của Thanh Thần nhẹ in lên cánh môi ấm áp của Mạc Lãnh Tiêu, sau đó vươn tay ra nắm lấy bàn tay của anh, chậm rãi giơ lên áp trên bầu ngực mềm mại của mình....

"Bé con...." Cơ thể của Mạc Lãnh Tiêu căng thẳng, cả người cũng hoảng hốt.

"Muốn em.... Lãnh...." Thanh Thần dán vào lồng ngực rộng lớn của Mạc Lãnh Tiêu, giọng nói ôn nhu cầu khẩn.

"Không được." Gần như là bối rối, Mạc Lãnh Tiêu rút tay lại, mặc dù anh vẫn lưu luyến cảm giác tươi đẹp ở bên cạnh cô.

Nhưng.... Không phải là vào lúc này.... Dưới tình huống đối mặt với cô....

"Nhưng mà, người kia.... Chạm vào em.... Em không muốn...." Cúi đầu, Thanh Thần nhìn bàn tay dừng lại ở trong không khí của Mạc Lãnh Tiêu, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

d.d.l.q.d

"Đáng chết!" Rốt cuộc khi nghe cô nhắc đến chuyện xảy ra đêm đó, ánh mắt của Mạc Lãnh Tiêu trở nên lạnh lẽo, bàn tay bất tri bất giác nắm chặt thành quyền.

Nếu như có thể, thật sự anh rất muốn kéo hết đám đàn ông kia ra phế một lần. Shit! Làm sao anh có thể để cô bị vùi lấp ở trong khủng hoảng đó?

"Anh...." Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Lãnh Tiêu, trái tim của Thanh Thần co rút đau đớn, cô quay đầu sang chỗ khác: "Em hiểu rõ, em mở miệng như vậy, chủ động như vậy, tựa như một người phụ nữ không biết liêm sỉ.... Nhưng...."

Mặc dù trái tim cảm thấy rất đau, rất đau nhưng Thanh Thần vẫn cố gắng để cho mình nói hết ra những gì mình nghĩ: "Lãnh.... Thật xin lỗi! Là em không tốt, không nên.... Anh đi đi!"

Biết cô hiểu lầm cơn giận của mình, Mạc Lãnh Tiêu không có bất kỳ giải thích nào, chỉ dang hai tay của mình, ôm thật chặt lấy cô vào trong lòng.

"Lãnh...." Tiếng khóc nhỏ ở bên trong, đột nhiên Thanh Thần có cảm giác cánh môi áp cánh môi hôn đi tất cả nước mắt của cô, cuối cùng thì che cả đôi môi anh đào của cô!

Môi của anh mang theo sự bà đạo mút lấy đôi môi đang run rẩy của cô.d.d.l.q.d

Mạc Lãnh Tiêu thoáng dịu dàng hôn làm cô từ từ thấy yên lòng, cho đến khi nước mắt của cô hoàn toàn dừng lại, cho đến khi hơi thở của anh trở nên dồn dập.

Nhìn Thanh Thần nhu thuận tựa trong ngực mình, Mạc Lãnh Tiêu nhẹ nâng cằm của cô, cúi người xuống hôn lên môi của cô lần nữa.

Bàn tay không suy nghĩ chút nào liền phủ lên nơi mềm mại mê người của cô.

"Lãnh......" Cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ trong lòng bàn tay của Mạc Lãnh Tiêu, cảm thụ cảm giác được quý trọng, nâng niu, Thanh Thần thì thầm gọi tên của anh.

Vừa mới bắt đầu, cô vẫn còn rất sợ, sợ bây giờ Mạc Lãnh Tiêu chạm vào sẽ khiến cho cô nghĩ tới bàn tay dơ bẩn của những người đàn ông kia. Nhưng không giống, thật sự không giống nhau!

Bởi vì anh an ủi dịu dàng như thế, cẩn thận như thế, chân thành như thế, khiến cho người ta yên tâm như thế....

"Bé con." Nghe âm thanh kia như tiếng nức nở, Mạc Lãnh Tiêu cũng say mê. Anh nhẹ nhàng xoa bóp nơi đẫy đà tốt đẹp kia: "Sợ sao?"

"Không, không sợ...." Thanh Thần lẩm bẩm nói xong, nụ hoa của cô như được lông vũ lướt qua, cô liền ngẩng đầu lên.

"Thế nào?" Nhìn hai gò má của Thanh Thần đỏ bừng và ánh mắt mông lung, Mạc Lãnh Tiêu hôn nhẹ lên đường cong duyên dáng trên cổ cô.