Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 231: Bí mật bị che giấu




Đối với sự việc Đường Nhã Đình đến nơi này, Diệu Tinh có chút tràn đầy ngoài ý muốn.

"Tại sao cô lại đến nơi này!" Diệu Tinh đứng dậy, lau khô nước mắt! Cô không muốn để cho Đường Nhã Đình nhìn thấy bộ dạng chật vật này của cô.

"Tại sao tôi lại không thể đến nơi này chứ?" Đường Nhã Đình hỏi. "Chớ quên, lợi thế của cô đã không còn nặng như trước nữa rồi!" Đường Nhã Đình nói đầy vẻ đắc ý, bình thản vuốt ve cái bụng.

Chậc chậc chậc..."Cô không biết lúc trước khi nhìn thấy bụng của cô, tôi đã có bao nhiêu đố kỵ đâu, nhưng mà bây giờ... Rốt cục thì ông trời cũng đã không tuyệt đường người ta. Tôi cũng đã có thai rồi, cuối cùng thì tôi cũng không cần phải nuối con giúp cho người khác nữa rồi!"

"Cô câm miệng!" Diệu Tinh hô to.

"Thế nào mà giọng nói của cô lại trở thành khàn đặc ra như vậy?" Đường Nhã Đình hỏi. "A! @MeBau*diendan@leequyddonn@  Do Lăng Phong hoài nghi thân phận của đứa bé này. Ha ha... Đàn ông ấy à, phần lớn đều có tính đa nghi như vậy đấy!" Cô ta tiến lên sờ sờ bụng Diệu Tinh, "Chắc khoảng sáu tháng rồi! Đường Nhã Đình nhíu mi lại. Thật ra thì, tôi tuyệt không hoài nghi đứa bé này. Tôi tin tưởng đứa nhỏ này là con của Lăng Phong! Có phải là cô nghĩ muốn chờ đến khi đứa trẻ ra đời sẽ hướng anh ấy để chứng minh thân phận của đứa trẻ hay không?" Cô ta lại nhíu mi. "Đừng ngu ngốc thế! Cô chứng minh thân phận của đứa trẻ, cũng chỉ có thể khiến cho Lăng Phong cướp đứa bé này đi mà thôi!" Đường Nhã Đình nói xong liền ngồi xuống. "Cô có biết là nếu đứa trẻ đi theo bên người ba ba, thì vĩnh viễn cũng không thể bằng ở bên cạnh người mẹ đẻ ra nó được! Có câu nói thế này… A, có mẹ kế thì sẽ có cha ghẻ, ba ba cũng sẽ không yêu thương đứa trẻ không có mẹ lắm đâu. Ha ha... Tôi lại một người phụ nữ ác độc, cô tuyệt không cần phải hoài nghi đâu! Tôi thật sự sợ rằng, cuộc sống về sau này của đứa con của cô ở cùng với tôi, không biết là nó có thể bình an lớn lên được hay không!"

"Cô không được đụng đến nó!" die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Diệu Tinh kích động vẹt tay của Đường Nhã Đình ra: "Đường Nhã Đình nếu như cô dám đụng đến đứa trẻ, tôi liền giết cô!" Diệu Tinh cắn răng, trong đôi mắt dần dần lộ ra sự uy hiếp tràn ngập.

"Thật là kỳ diệu! Thì ra là, tình thương của người mẹ còn có thể biến tiểu Bạch Thỏ thiện lương trở thành Sói xám to lớn kia đấy!" Đường Nhã Đình đứng dậy. "Thật ra thì... Tôi đã sớm nói, Lăng Phong đối xử với cô tốt như vậy không phải là bởi vì anh ấy yêu cô. Có một chút chuyện này tôi không thể không nói qua với cô!" Cô ta xoay mặt lại: "Anh ấy đối xử tốt với cô như vậy, trừ bỏ vì đứa trẻ ra, thì ngoài ra còn chính là vì sự áy náy..."

Cảm giác được Đình trong lời nói của Đường Nhã có ý gì khác, Diệu Tinh liền nhìn về phía cô ta.

"Đến bên cạnh Mộ Sở đi! Dù sao anh ta cũng là em trai của Mộ Thần. Thật ra thì... tôi cũng có thể được coi là đã thiếu nợ các người."

"Rốt cuộc cô muốn nói điều gì đây?" Diệu Tinh rống to.

"Lăng Phong cũng chưa nói gì sao? Anh ấy chưa từng nói với, thật ra thì tai nạn xe cộ năm đó, căn bản là do tôi đã giá họa cho các người!"

Ầm một tiếng, một tiếng nổ lớn giống như là tiếng sấm sét nổ vang trên đỉnh đầu. Diệu Tinh nhìn Đường Nhã Đình vẻ không tin.

"Năm đó do tôi nhất thời hồ đồ, cho nên đã mang thai đứa con của Hạ Cẩm Trình. Nhưng mà Lăng Phong lại cảm thấy đấy chính là đứa con của anh ấy. Mà tôi thì lại không có cách nào để làm cho đứa bé bị sa sảy theo cách bình thường được. Cho nên tôi liền bày ra trận tai nạn xe cộ này. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Thật ra thì, chính các người  mới chính là người bị hại!"

Những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từ trong tròng mắt Diệu Tinh rơi xuống. Hô hấp của Diệu Tinh càng thêm dồn dập. Mộ Thần, Mộ Thần! Diệu Tinh đè ép ngực thật chặc.

"Cô, cô nói bậy!" Diệu Tinh lắc đầu.

"Có phải là tôi nói bậy hay không, cô có thể đi hỏi Lăng Phong. Anh ấy cũng đã sớm biết." Đường Nhã Đình hài lòng nhìn chuyện mình nói ra đã đạt tới hiệu quả. Cô ta khẽ cười. "Lăng Phong cũng thiệt là, đã biết rất rõ ràng cô là người vô tội, nhưng mà lại vẫn làm ra những chuyện tàn nhẫn này đối với các người.  

Con người cũng thật kỳ lạ. Chuyện tàn nhẫn như vậy mà cũng làm được! Diệu Tinh, cô thật đáng thương! Chẳng những bạn trai yêu quý của mình bị chết, mà lại còn bị đùa bỡn vô ích lâu như vậy..."

"Cô đừng nói nữa, đừng nói nữa!" Diệu Tinh mất khống chế kêu lên thật to. Cô gạt người, cô gạt người!" Diệu Tinh kêu lên giống như bị nổi điên. 

"Phải làm thế nào thì cô mới nguyện ý đối mặt với thực tế đây?" Đường Nhã Đình không chút tức giận. "Thật ra thì... Cô cũng không phải là người đáng thương nhất, bởi vì cô vẫn còn sống. Nhưng con Mộ Thần thì sao đây? Anh ấy đã chết, nếu như anh ấy ở trên trời có linh thiêng thì có thể nói..., lại còn phải nhìn thấy cảnh cô gái mà mình mến yêu kia đang bị đùa bỡn mà vẫn còn đần độn, đã không phát giác ra mà còn tự cho là mình đang hạnh phúc!"

"Tôi muốn cô câm miệng!" Diệu Tinh đẩy Đường Nhã Đình ra. Đường Nhã Đình cấp tốc lui về phía sau mấy bước, phải vịn vào cái bàn mới coi như đứng vững được. Nhưng mà lúc này, cô ta nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách truyền tới, sau đó túm lấy cơ hội, thoáng cười một chút, tiếp tục lùi về sau một bước, ngã xuống trên mặt đất.

"A!" Cô ta kêu lên một tiếng.

Tiêu Lăng Phong mới vừa để cái chìa khóa xuống, nghe thấy tiếng hét, trong lòng của anh liền cả kinh, "Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong vừa gọi vừa chạy vào. Anh cho là Diệu Tinh đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi nhìn thấy ngì ngã trên đất chính là Đường Nhã Đình thì anh chợt ngây người.

Đường Nhã Đình ngồi dưới đất, vặn vẹo cặp lông mày vẻ đầy thống khổ. Diệu Tinh thì đang đứng ở một bên, cặp mắt đỏ bừng đang mắng nhiếc. Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy Diệu Tinh có bộ dạng đáng sợ như vậy.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi một câu.

"Lăng Phong, hu hu, em, đau bụng!" Đường Nhã Đình nức nở vẻ đầy uất ức. "Cứu em, cứu em..." Cô ta đang nói, đột nhiên kêu thành tiếng bén nhọn. "Lăng Phong!" Dưới thân thể của cô ta thậm chí đã có máu chảy ra.

"Trình Diệu Tinh, cô điên rồi có phải hay không?" Nhìn thấy Đường Nhã Đình chảy máu, Tiêu Lăng Phong cũng bị hù dọa.

Nghe thấy tiếng la của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh giật mình. Cô run run người một chút, sau đó nhìn lên hai tay của mình một chút. "Em không có làm!" Cô lắc lắc đầu.

"Tôi cũng đã nhìn thấy, vậy mà cô còn nói sạo!" Tiêu Lăng Phong giận dữ. "Làm sao mà cô lại biến thành như vậy." Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh vẻ đầy thất vọng! "Nhã Đình, đừng sợ! Tôi dẫn cô đi bệnh viện!"

"Lăng Phong, em không thể tiếp nhận việc con của em có chuyện! Đường Nhã Đình dùng sức lắc đầu. "Đây là cơ hội cuối cùng của em rồi! Lăng Phong, em không thể không có đứa bé này!" 

"Được, chúng ta đi bệnh viện, đứa bé sẽ không có việc gì, sẽ không đâu!" Tiêu Lăng Phong bảo đảm, ôm lấy Nhã Đình cất bước chạy ra ngoài.

Rầm. Tiếng đóng cửa đã dọa Diệu Tinh giật mình. Cô giống như phục hồi lại tinh thần. Diệu Tinh nhìn vết máu trên mặt đất, lại nhìn lại tay của mình một chút. Đến tột cùng thì cô đã làm cái gì vậy? Cô thế nhưng lại đẩy Đường Nhã Đình như vậy.

Nhưng mà... Không phải là cô cố ý, rõ ràng là tự Đường Nhã Đình đã cố ý ngã xuống.

Đường Nhã Đình, vì muốn hủy diệt tôi, cô đã không tiếc lợi dụng cả đứa con của mình hay sao? Diệu Tinh nỉ non, cười ra thành tiếng khanh khách: "Tiêu Lăng Phong, anh vĩnh viễn đều có thể tin tưởng bất luận một người nào, từ đó lại không chút do dự mà hoài nghi em, em sẽ không chịu bị oan uổng một cách vô ích như vậy. Tuyệt đối sẽ không!" Diệu Tinh kêu lên, bước nhanh đi ra ngoài. Cô muốn giáp mặt nói cho rõ ràng, phải giáp mặt để nói rõ ràng...

Bệnh viện.

Diệu Tinh nâng cao bụng bự đi vào bệnh viện cũng chính là thời điểm Tiêu Lăng Phong đang lo lắng bồn chồn. Chiếc áo sơ mi màu trắng còn dính nhuộm vết máu. Một màn như vậy quen thuộc đến mức nào. Năm đó cũng như vậy, cũng là Đường Nhã Đình sanh non như thế, cũng là bị hãm hại...

"Sao cô lại tới đây." Nhìn bộ dạng sắc mặt tái nhợt của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong hỏi.

"Chuyện không phải giống như anh đã nhìn thấy đâu!" Diệu Tinh giống như cố bình tĩnh để giải thích, trong đó vẫn mang theo vẻ thất vọng.

"Vậy thì chuyện như thế nào?  Trình Diệu Tinh, cô nói cho tôi biết, vậy rốt cuộc chuyện là như thế nào?" Tiêu Lăng Phong nắm lấy bả vai Diệu Tinh. Anh không hiểu làm sao Diệu Tinh sẽ biến thành như vậy.

"Giống như ba năm trước đây vậy!" Diệu Tinh bình tĩnh nói ra. Thân thể Tiêu Lăng Phong chấn động. "Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?" Diệu Tinh chất vấn: "Tiêu Lăng Phong, đến tột cùng tôi thiếu anh cái gì? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy!" Diệu Tinh gầm lên. Nước mắt từ trong đôi mắt đỏ bừng của cô lăn xuống.

"Cô đang nổi điên cái gì!" Tiêu Lăng Phong cau mày. 

"Vâng, tôi là kẻ điên!” Diệu Tinh gật đầu." Tiêu Lăng Phong tôi đã điên rồi, cho nên mới đi tin tưởng vào cái chuyện ma quỷ của anh..."