Hợp Hoan - Bán Duyến Phi Điểu Bán Duyên Quân

Chương 10




Sát thủ Bạch bị những lời này dọa sợ, muốn phản bác, lại không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, thanh âm của Tần Hợp Hoan rất thấp, mang theo chút ngữ điệu lười biếng, "Cô đáp ứng cùng tôi ở một chỗ, có phải muốn làm chuyện gì đó với tôi không?"

Cô đột nhiên cho sát thủ Bạch đội cái mũ có mưu đồ gây rối, trời đất chứng giám, sát thủ Bạch tuy rằng có suy nghĩ đó nhưng nàng chỉ có sắc tâm mà không có sắc đảm. Nàng cảm thấy bản thân không hoàn chỉnh, nàng không sống trong thế giới ABO, ở nơi này, nàng chỉ là một quái vật.

"Tôi...."

"Được rồi, không đùa với cô nữa, có điều nói thật, nếu cô tìm tiểu thư, vì sao lại không giải tỏa?" Tần Hợp Hoan cười xua tay, như biết được sát thủ Bạch có lý do khó nói.

"Tôi đối với họ không có cảm giác." Sát thủ Bạch lắc đầu, này cũng được tính là không nói dối.


Tần Hợp Hoan là nữ nhân đầu tiên khiến nàng nổi lên du͙ƈ vọиɠ, nàng cảm thấy hương thơm trên cơ thể cô khiến nàng muốn phạm tội. Kể cả vậy, những lời này nàng chỉ có thể nói trong lòng. Tần Hợp Hoan trước mắt này là một ác ma, nếu bị cô phát hiện suy nghĩ của mình, cô chắc chắn sẽ khi dễ mình còn quá phận hơn hiện tại.

"Cô bé ngoan như vậy, chưa từng yêu ai sao?" Tần Hợp Hoan lại hỏi, cô đang thử tìm hiểu sát thủ Bạch, tuy rằng, kỳ thật có hiểu biết hay không đối với quan hệ ở chung như hiện tại của hai người cũng không phải việc tất yếu.

Sát thủ Bạch nghĩ đến những thành tích vĩ đại của mình bên ngoài, muốn nói vài chuyện cho Tần Hợp Hoan biết sự lợi hại của mình, nhưng nghĩ đến kết cục đều là chết, nàng ngược lại sợ Tần Hợp Hoan chán ghét mình. Nàng hít một hơi sâu, rất ủy khuất nói: "Không ai thích tôi, tôi là quái vật."


"Quái vật?" Tần Hợp Hoan lặp lại.

"Ân, lúc mẹ tôi còn sống đều kêu tôi như vậy, tôi cùng với người khác bất đồng nhưng tôi tuyệt đối là nữ hài tử."

"Có nghĩa là sao?" Tần Hợp Hoan không rõ hỏi, có chút không hiểu lời của sát thủ Bạch.

Sát thủ Bạch cũng không biết nên trả lời thế nào, vì thế nói: "Cô biết ABO là gì không?"

"Không biết, đó là gì?"

"Cái này.... nói như thế nào đây, tôi nhắc cô trước, tôi hiện tại dùng tay cô chạm vào chỗ tôi cùng người khác bất đồng." Sát thủ Bạch nhìn tay Tần Hợp hoan, tuy rằng muốn trực tiếp nắm lấy, nhưng cự vật của nàng quá mẫn cảm, nếu vì Tần Hợp Hoan chạm vào cự vật của mình mà kinh hách, sát thủ Bạch tất nhiên cũng sẽ bị thương.

"Được." Tần Hợp Hoan cũng bắt đầu tò mò, cô rất muốn biết nguyên nhân gì dẫn đến tiểu tặc trước mặt mình lại cấm dục mãnh liệt đến vậy, cho dù là an ủi mình, nàng tựa hồ cũng chưa làm qua.


Vì thế, cô cảm giác được tay của sát thủ Bạch, cùng tưởng tượng của nàng giống nhau tinh tế mềm mại, mang theo chút mồ hôi, nàng tựa hồ rất khẩn trương, như đối với nàng mà nói chuyện này trước đây chưa từng nghĩ đến.

Tay nàng có chút thô ráp nhưng lại ở vị trí rất riêng, trong lúc nhất thời Tần Hợp Hoan không phân tích được là nghề nào mới có thể hình thành vết chai như vậy, nhưng trước mắt, tay cô đã tiến gần đến nơi mà sát thủ Bạch gọi là khác biệt.

Hô hấp sát thủ Bạch trở nên càng lúc càng dồn dập, mặc kệ là từ góc độ nào thì hành động của nàng đối với người mù là vô cùng khiếm nhã. Cự vật dần cảm nhận được sự chủ động của chủ nhân, bắt đầu chậm rãi kiêu ngạo ngẩng đầu trong quần.

Rốt cuộc, tay Tần Hợp Hoan dừng trên cự vật, chỉ là cự vật bị đôi tay kia chạm vào như có một dòng điện xuyên từ cự vật lan đến toàn thân, khiến nàng toàn quân tan rã.
Tần Hợp Hoan cũng cảm giác được vật thể ấm áp này cùng loại với cự vật, không khỏi nghĩ đến cự vật của các thi thể nam mà cô nhìn thấy. Cô xác định tiểu tặc trước mặt là nữ nhân, cũng tin tưởng sự mềm mại trước ngực nàng hoàn toàn chân thật, nhưng vì sao nàng lại có thứ này.

"Đây là nguyên nhân, cho nên dù tôi có du͙ƈ vọиɠ, cũng sẽ không thể giải quyết." Sát thủ Bạch rất nhanh đã dời tay Tần Hợp Hoan ra, nói ra bí mật nàng nghẹn trong lòng nhiều năm. Có lẽ bởi vì người trước mặt là người mù, nàng mới có thể dễ dàng nói ra như vậy.

"Thân thể cô thật kỳ diệu." Tần Hợp Hoan tò mò, lại sờ cự vật của sát thủ Bạch.

"Người mù, đừng đùa, đợi lát nữa phát hỏa, cô cũng biết, tôi vì thứ này nên phải cấm dục." Sát thủ Bạch cắn môi, nàng rất sợ người trước mặt nghe được tiếng rên trong miệng nàng vì thoải mái.
Tần Hợp Hoan dừng một chút, lòng hiếu kỳ vẫn lớn hơn cảm giác nguy cơ, cô cách quần áo sờ cự vật hơi đứng, cảm thấy cùng tưởng tượng của mình bất đồng. Cái này so với của nam nhân, hình dạng nhu hòa hơn, cô nhẹ nhàng ép xuống cảm giác được cự vật càng cương hơn.

Nàng lần theo cự vật mà sờ xuống phía dưới, cảm giác ngày càng khó tin.

Này là nằm phía trên hai cánh hoa, phía dưới còn có hai cánh hoa rắn chắc, sau khi tiếp nhận kíƈɦ ŧɦíƈɦ, động mạch nhỏ bắt đầu khuếch trương, huyết lưu gia tăng, mà tĩnh mạch có van, máu chảy trở về giảm bớt, cự vật này giống như là âm đế dạng lớn, cương cứng.

Sự tò mò về thân thể con người khiến cho Tần Hợp Hoan thăm dò cũng trở nên tích cực, dù tiết tấu hô hấp của sát thủ Bạch bên tai thay đổi, nhưng cô vẫn không chút để ý, trong nhận thức của cô, cô cảm thấy tiểu tặc trước mặt chẳng qua như chó hoang bị mình thuần phục.
"Không muốn.... Người mù, đừng sờ, chịu không nổi...." Sát thủ Bạch thở hổn hển, nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ rên thành như vậy, cũng không muốn rên lên nhưng nàng phát hiện mình căn bản không khống chế được, đại não vì Tần Hợp Hoan vuốt ve mà trống rỗng.

Người nàng mềm như bông nhưng trong đầu có âm thanh nhắc nhở nàng về tình hình hiện tại.

Áp đảo người mù, xé rách quần áo của cô, tách hai chân cô ra, chiếm lấy cô, thao chết cô.....

Tần Hợp Hoan cuối cùng cũng ý thức được chỗ cô vuốt ve đã hơi ướt, hiển nhiên tay cô đã khơi dậy tính dục của nàng. Nhưng âm đế biến thành như vậy vẫn là lần đầu Tần Hợp Hoan nhìn thấy, cô thật sự rất tò mò, muốn hiểu cấu tạo của nó.

Cho nên cô dùng ngữ khí của nữ vương từ trên cao nhìn xuống nói: "Nhịn xuống, tôi chỉ muốn biết một chút về cấu tạo thân thể của cô."
Sát thủ Bạch phát ra thanh âm kháng nghị, trên trán đã bắt đầu hơi có mồ hôi, nàng bắt được khăn trải giường, tận lực khiến mình như một tiểu cẩu ngoan ngoãn nghe lời. Nàng hiểu, nếu nàng thật sự làm như vậy, người duy nhất trên đời hiểu nàng cũng sẽ chán ghét nàng.

Chỉ có Tần Hợp Hoan, sát thủ Bạch không muốn bị cô chán ghét.

"Cô nhanh một chút, tôi đại khái có thể nhịn mười phút." Hô hấp của nàng cực nóng, khiến da thịt của Tần Hợp Hoan ngứa lên, cô có chút chán ghét hơi thở cực nóng này, suy nghĩ một chút, tay phải cô sờ bên cạnh, rất nhanh đã chạm phải một vật.

"Cắn nó, không được phát ra bất kỳ âm thanh kỳ quái nào." Tần Hợp Hoan tiếp tục dùng phương thức thuần phục chó hoang của mình.

Sát thủ Bạch ngây dại, dù Tần Hợp Hoan là người mù nhưng nàng không phải, nàng có thể nhìn thấy vật trong tay cô không phải khăn lông cũng không phải thú bông mà một qυầи ɭóŧ ren.
Tựa như cảm thấy sát thủ Bạch phản ứng quá chậm, Tần Hợp Hoan đem qυầи ɭóŧ cuốn lên, còn nói thêm: "Này là đồ sạch, yên tâm cắn đi." Sát thủ Bạch cảm thấy mình không thể tiếp thu, dù là qυầи ɭóŧ sạch nhưng vẫn là qυầи ɭóŧ.

"Cắn hay không? Bộ dáng này của cô có thể kiềm được xúc động sao?" Tần Hợp Hoan lại nói, tay cô chạm vào đầu cự vật, cảm thấy nơi này của sát thủ Bạch cùng nam nhân khác bất đồng.

Sát thủ Bạch đã không chịu nổi, đại não đã bị kɦoáı ƈảʍ xâm nhập, tay nàng run rẩy bắt qυầи ɭóŧ, cuối cùng miệng hơi mở một chút cắn vào qυầи ɭóŧ. Chỉ là có thể ngăn được tiếng thở dốc nhưng tiết tấu hô hấp của nàng vẫn hỗn loạn như cũ.

Qυầи ɭóŧ bắt đầu bó sát khiến cự vật khó chịu, tìm kiếm sự giải thoát lại như càng căng đến lợi hại. Mà Tần Hợp Hoan tựa như cảm thấy loại tiếp xúc này khiến cô khó chịu, cô dứt khoát vươn tay trực tiếp vuốt ve cự vật, tay Tần Hợp Hoan ấm áp như thôi tình dược tốt nhất, nàng liều mạng cắn qυầи ɭóŧ, toàn thân run rẩy đến lợi hại.
Nàng mất đi quyền chủ động hoàn toàn, cả người chật vật ngã về phía sau, cho dù đụng phải mặt tường, cảm giác đau đớn đã sớm bị tính dục che dấu, thậm chí biến thành kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt. Nàng chịu không được nữa, bắt đầu vặn vẹo vòng eo, muốn tay Tần Hợp Hoan giải quyết loại chật vật này.

"Đừng nhúc nhích!" Tần Hợp Hoan ra lệnh nói, cô không nhìn thấy trạng thái của sát thủ Bạch, nhưng cô tin người này vô hại, lại không biết tính dục tra tấn có thể khiến cho người thường trở thành kẻ điên đáng sợ nhất thế giới. Mà sát thủ Bạch vốn dĩ là một bệnh nhân tâm thần, mặc dù trong lòng lặp đi lặp lại rằng chính mình không thể làm vậy.

Nhưng nàng căn bản không khống chế được.

"Nghe lời, chỉ khi tôi hiểu rõ, mới biết nên giúp cô như thế nào." Ngữ khí của Tần Hợp Hoan vẫn cường thế như vậy, chỉ là nội dung đã nhu hòa không ít, cô cho rằng sát thủ Bạch có thể khống chế được. Bởi vì cô không hiểu được việc này, cô cho rằng tất cả mọi người cũng giống như mình đều có thể kiềm chế được.
Nhưng tự tin của Tần Hợp Hoan rất nhanh bị phản đối, sát thủ Bạch tựa như dã thú than khóc, nàng cuối cùng chịu không nổi nữa, đem Tần Hợp Hoan trước mặt đẩy lên giường.

Qυầи ɭóŧ trong miệng bị phun ra, sát thủ Bạch cầu xin nói: "Không được, tôi chịu không nổi."

Tần Hợp Hoan bình tĩnh cự tuyệt, "Vậy tắm đi, không được động dục với tôi!"

Sát thủ Bạch gắt gao cắn môi dưới, chỉ là vài giây, Tần Hợp Hoan có thể ngửi được ngoài hương vị động dục còn có một hương vị khác, đó là hương vị khi Tần Hợp Hoan còn làm pháp y quen thuộc nhất.

Nàng tựa hồ đã vô cùng khó chịu cùng đau đớn nhưng vẫn cố gắng duy trì tia bình tĩnh cuối cùng của mình, nhìn Tần Hợp Hoan trước mặt không có cảm xúc đặc biệt nào, nàng mở miệng thở phì phò, có chút gian nan hỏi: "Tôi có phải quái vật không?"
Tần Hợp Hoan lắc đầu, vuốt ve gương mặt đáng thương của cô nương này, lần đầu tiên ôn nhu nói, "Không phải, chỉ là kết cấu thân thể cô có chút đặc biệt."

Thống khổ của sát thủ Bạch bởi vì câu nói của Tần Hợp Hoan mà biến mất, câu nói của cô khiến nàng rất vui, nàng hít sâu một hơi nói, "Tôi đi tắm." Nàng nghĩ, chỉ cần tắm, mình có thể sẽ trở lại bình thường.

Nhưng......

"Xem ra cự vật của cô so với cô dũng cảm hơn." Khi sát thủ Bạch tắm xong, Tần Hợp Hoan tiếp tục thí nghiệm, lại phát hiện cự vật kia căn bản không mềm xuống.

"Này, làʍ ŧìиɦ đi."

"Tôi muốn ngủ." Sát thủ Bạch nghĩ Tần Hợp Hoan lại lừa mình.

Nhưng lúc này, Tần Hợp Hoan chủ động ngồi lên người sát thủ Bạch, lắc đầu nói: "Thật không biết đầu cô có phải chỉ dùng để trộm đồ không?"

Sát thủ Bạch ngửi thấy mùi hương kia, ở góc độ này nàng nhìn thấy qυầи ɭóŧ gợi cảm của Tần Hợp Hoan có chút ướt. Gương mặt của Tần Hợp Hoan cũng bắt đầu hơi phiếm hồng, hô hấp cũng trở nên nặng hơn, sát thủ Bạch vẫn luôn bị mùi hương này hấp dẫn nhưng bởi vì lý trí mà nhẫn nại.
Trên mặt nàng bởi vì Tần Hợp Hoan tích cực mà trở nên biểu lộ sự suиɠ sướиɠ, nàng bỗng nhiên ý thức được, có lẽ dù không ở thế giới ABO, cũng sẽ có vài người, trời sinh chú định sẽ hấp dẫn lẫn nhau.