Hợp Ý

Chương 15




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

fcb38b0d82be5e9615d3babf62e23eabjpg

Bầu không khí nhất thời yên lặng.

Cái tên ngái ngủ nào đó chủ động hôn Đỗ Yến Lễ xong thì cũng tỉnh táo lại đôi chút.

Đầu tiên, hắn nhìn thấy gương mặt của Đỗ Yến Lễ gần trong gang tấc. Khoảng cách giữa hai người rất nhỏ, hắn chỉ cần khẽ nghiêng đầu là có thể hôn lên chiếc cằm cong cong gọn gàng của đối phương. Tiếp đó hắn lại phát hiện tư thế của cả hai khá quái dị, dù không ngẩng đầu hôn môi thì trông cũng rất mờ ám, khiến người khác suy tưởng lung tung.

Đỗ Yến Lễ bị Đan Dẫn Sanh kéo xuống nên đang ngồi quỳ một gối. Một tay anh đưa ngang qua tai Đan Dẫn Sanh chống trên mặt giường, tay còn lại nắm lấy cái tay đang ôm mình.

Anh nhìn hắn, hỏi: “Dậy rồi?”

Đan Dẫn Sanh nhanh chóng phân tích tư thế hiện tại và biểu cảm của Đỗ Yến Lễ, cũng nhanh chóng thông não, vô cùng khéo léo rụt tay về, gật gật đầu.

Đỗ Yến Lễ đứng thẳng người, nhắc nhở đối phương: “Đồng hồ báo thức.”

Gã đàn ông bấy giờ mới phát hiện đồng hồ trong phòng đang kêu réo không ngừng. Hắn kéo đống đồng hồ qua, lần lượt tắt từng cái một rồi tắt luôn cả chuông báo trong điện thoại mình.

Xong xuôi đâu đó, Đan Dẫn Sanh cũng không khỏi lẩm bẩm: “Bốn cái đồng hồ mà không đánh thức mình nổi sao?”

Đỗ Yến Lễ chẳng buồn lên tiếng.

Buổi sáng cuối cùng cũng khôi phục sự yên bình đáng có của nó, người giúp việc vừa lúc quay lại với chiếc khăn nóng trên tay.

Nếu cậu ta đã dậy rồi thì cái khăn này coi như hết tác dụng.

Đỗ Yến Lễ cầm khăn lau lau bên má mình, thuận tiện liếc mắt nhìn giờ.

Trễ 5 phút so với bình thường.

Anh vừa bước một bước ra khỏi cửa, sau lưng lại truyền tới âm thanh của Đan Dẫn Sanh. Đối phương cố tình kéo dài giọng.

“Khoan đã Yến Lễ, ban nãy tôi buồn ngủ quá, hình như hôn nhầm ai đúng không? Hay do tôi nằm mơ nhỉ…”

Đỗ Yến Lễ nghiêng đầu liếc nhìn Đan Dẫn Sanh.

Hắn ta nhếch môi cười cợt nhả, ánh mắt đặc biệt chạy lòng vòng trên chiếc khăn anh cầm trong tay, ẩn giấu chút khiêu khích nho nhỏ.

Hư thật đấy, vẫn muốn gây hấn với mình.

Đỗ Yến Lễ nghĩ thầm, nhưng lại chợt phủ nhận.

Không, cũng không thể nói là “hư” được, ít nhất cậu ta không trực tiếp phá biên nữa mà bắt đầu thăm dò giới hạn của anh.

Đỗ Yến Lễ dùng khăn lau tay, sau đó anh đi tới trước mặt Đan Dẫn Sanh, nâng cằm hắn lên hôn, cũng để lại trên môi đối phương một dấu đỏ.

Nụ hôn kết thúc, anh nhìn hắn, vệt sáng nơi đáy mắt khẽ lay động, ánh mắt người đàn ông lạnh lùng hơn bình thường, nhưng lại càng mê hoặc hơn.

“Thế giờ đã tỉnh ngủ chưa?”

Đan Dẫn Sanh hoàn toàn ngây ngẩn.

Đỗ Yến Lễ vừa tung chiêu này ra, bữa điểm tâm đã yên tĩnh hẳn.

Đỗ Yến Lễ khá thoả mãn, sau khi cơm nước xong, anh khoác chiếc áo đã được ủi phẳng phiu, cầm cặp công văn từ tay giúp việc, nói với Đan Dẫn Sanh: “Tôi đi nhé.”

Đan Dẫn Sanh ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Đi đường cẩn thận, về nhà sớm.”

Ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, khiến người ta phải ngạc nhiên.

Đỗ Yến Lễ liếc mắt nhìn Đan Dẫn Sanh: “Mấy giờ cậu đi làm?”

Đan Dẫn Sanh: “…”

Bình thường tôi đi làm lúc 3 giờ chiều, tan ca lúc 5 giờ chiều.

Chẳng biết tại sao, bình thường hắn còn dám “cây ngay không sợ chết đứng” huỵch toẹt nói thẳng với ba hắn, nhưng trước mặt Đỗ Yến Lễ, hắn lại không mở miệng nổi.

Đan Dẫn Sanh chột dạ lấp liếm: “Tôi cũng sắp đi rồi.”

Nghe vậy, vị quản gia đứng gần đó bèn chỉ huy giúp việc đưa xe của Đan Dẫn Sanh ra.

Phía trước là chiếc limousine màu đen của Đỗ Yến Lễ, phía sau là xe thể thao màu vàng chói lóa của Đan Dẫn Sanh.

Trước sau so sánh càng thêm tương phản.

Người giúp việc mở cửa xe cho Đỗ Yến Lễ, Đỗ Yến Lễ ngồi vào trong xe. Một người khác cũng mở cửa xe cho Đan Dẫn Sanh, Đan Dẫn Sanh…

Đan Dẫn Sanh còn biết làm sao, lời nói ra như bát nước hất đổ, hắn mơ mơ hồ hồ bước lên xe, mơ mơ hồ hồ khởi động, chiếc xe thể thao cứ thế bám theo limousine. Nếu không nhờ đường xá kẹt xe, hắn cứ phải thắng gấp liên tục nên bừng tỉnh thì hắn đã đi theo Đỗ Yến Lễ đến tập đoàn Đỗ thị rồi.

May quá may quá.

Đan Dẫn Sanh hãy còn mơ màng đánh tay lái, đổi hướng chạy sang MUSES.

Lúc tới nơi mới có 7 giờ rưỡi, công ty chỉ lác đác vài nhân viên. Hứa Á cũng vừa đến, cô nàng trợn mắt há mồm nhìn hắn: “Sếp?”

Đan Dẫn Sanh: “Sao cái mặt cô như vừa gặp ma vậy?”

Hứa Á không dám tin nhìn đồng hồ: “Sao ngài lại đến đây, bây giờ mới 7 rưỡi sáng thôi mà?”

Đan Dẫn Sanh lười biếng dựa vào ghế: “Vậy thì sao? Tôi không thể đến sớm một chút hả?”

Nhưng mà bình thường ngài có thói quen này đâu!

Hứa Á thầm nghĩ, mặt trời chân lý đột nhiên chói qua tim: “Sếp này, ngài bị giám đốc Đỗ ảnh hưởng đúng không?”

Đan Dẫn Sanh: “…”

Đan Dẫn Sanh liếc Hứa Á một cái sắc lẻm, lạnh lùng nói: “Đứng trong văn phòng của tôi mà dám nhắc tới ông chủ nhà người khác, chắc cô không muốn làm việc ở đây nữa nhỉ?”

Hứa Á: “…” Tôi có nói gì đâu?

Tại tôi thấy dạo này ngài với giám đốc Đỗ thân lắm, cứ tưởng hai người đã thành bạn rồi cơ…

Tôi vô tội thật mà.

Đan Dẫn Sanh đuổi cô thư ký ra ngoài.

Lỡ tới đây rồi, phải làm việc thôi chứ biết sao giờ.

Sở dĩ Đan Dẫn Sanh không bận rộn như Đỗ Yến Lễ là do công việc của hắn khá đơn giản. Nghiệp vụ khai thác thị trường của công ty đã được ông già hắn sắp xếp cho người khác từ lâu, còn hắn chủ yếu chỉ đứng trên đỉnh cao giới thời trang, phân tích sáng tạo các xu hướng mới, xét duyệt cũng như bảo đảm các mẫu thiết kế của MUSES đều đạt thẩm mỹ.

Công việc này đòi hỏi hắn phải có “mắt nhìn”, nhưng thời gian lại linh hoạt hơn nhiều.

Hắn mở bản kế hoạch của dự án mới nhất, vừa định xem thử vài trang, đột nhiên nhìn thấy điện thoại di động đang nằm chễm chệ trên bàn.

Cái tay của gã đàn ông lại mò qua, ấn ấn màn hình, trước khi làm việc phải nhắn cho Đỗ Yến Lễ cái đã:

“Đến nơi chưa? Mai là thứ Sáu, ngay giao thừa luôn đấy, anh có sắp xếp gì không?”

Hắn gửi tin xong, chờ mãi nhưng vẫn không thấy trả lời.

Tuy đã đoán trước được, nhưng Đan Dẫn Sanh vẫn cảm thấy hơi thất vọng. Trong sự thất vọng khó hiểu đó, hắn lại không phục, nhíu nhíu mày nhủ thầm.

Mặc kệ Đỗ Yến Lễ có dự định gì, cho dù là tăng ca thì anh ta cũng phải dẫn mình theo!

Lý do là… Học sinh của kim chủ muốn “hiểu rõ” kim chủ, “đón ý nói hùa” kim chủ.

Đỗ Yến Lễ đúng là có kế hoạch cho đêm giao thừa.

Tết Nguyên đán năm nay vừa hay rơi vào thứ Sáu, Chủ nhật và thứ Hai, ba ngày, thật là một kỳ nghỉ đáng quý.

Anh dự định sẽ ngủ thẳng giấc từ tối thứ Sáu đến 8 giờ sáng hôm sau thì thức dậy, sau đó thanh thản nghỉ ngơi ở nhà một ngày, buổi tối sẽ đi xem bộ phim mình thích. Chủ nhật vẫn dậy lúc 8 giờ, đến nhà ông nội ăn tối, báo cáo chuyện công ty và chuyện của Đan Dẫn Sanh. Ngày cuối cùng thì tạm thời để đó.

Kế hoạch không tệ.

Ai dè, sáng thứ Sáu lúc 5 giờ rưỡi, trời còn chưa tỏ, Đỗ Yến Lễ đã bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.

Trong bóng tối, Đan Dẫn Sanh vừa gõ cửa vừa gọi Đỗ Yến Lễ: “Dậy đi Đỗ tiên sinh, 5 rưỡi rồi.”

Đỗ Yến Lễ: “…”

“Yến Lễ, anh còn ngủ hả? Sao bảo sáng 5 rưỡi phải dậy cơ mà?”

“…”

“Yến Yến, Lễ Lễ? Nếu anh không mở cửa thì tôi vào đấy nhé?”

“…”

Đỗ Yến Lễ do dự chưa được nửa phút đã nghe tiếng mở cửa vang lên, ngay sau đó, Đan Dẫn Sanh lủi thẳng đến bên cạnh anh.

Anh nằm trên giường, lười biếng không muốn nhúc nhích, chỉ hé mắt liếc Đan Dẫn Sanh.

Xung quanh mờ ảo, chỉ có vài tia sáng nhạt nhòa, khuôn mặt của Đỗ Yến Lễ cũng chìm trong bóng tối, không nhìn rõ nổi. Mà chẳng biết vì sao, Đan Dẫn Sanh có thể cảm giác được ánh mắt bất mãn của Đỗ Yến Lễ phóng tới.

Hình như anh ta vẫn còn buồn ngủ.

Đan Dẫn Sanh bèn cẩn thận hơn, nhỏ giọng hỏi: “Ừm… Hôm nay anh không muốn dậy sớm hả?”

Không cho cậu vào phòng sách và phòng ngủ của tôi.

Nhưng cậu cứ phạm quy.

Đỗ Yến Lễ nghĩ vậy, đáng lẽ anh phải rời giường nhắc nhở Đan Dẫn Sanh đàng hoàng.

Nhưng hôm nay là một ngày nghỉ hiếm có.

Quá buồn ngủ.

Không muốn ra khỏi chăn.

Thôi… Chờ trời sáng rồi tính tiếp.

Đỗ Yến Lễ híp mắt, cố gắng không ngáp, nhưng cơn buồn ngủ cứ trào lên khiến thanh âm của anh có chút biếng nhác: “Hôm nay 8 giờ tôi mới dậy, cậu có thể về ngủ tiếp.”

Nói xong, anh nhắm mắt lại rồi dần dần thiếp đi.

Đan Dẫn Sanh im lặng, hắn biết Đỗ Yến Lễ quả thật rất mệt.

Ngẫm lại cũng đúng, ngày nào cũng làm việc từ 7 giờ sáng đến 6 giờ tối, thỉnh thoảng cuối tuần còn tăng ca, không mệt mới là lạ.

Đan Dẫn Sanh biết mình phải đi ra ngoài, nhưng hắn cứ bồi hồi đứng đó, đoạn vòng qua phía bên kia giường, lặng lẽ ngồi cạnh.

Động tác của hắn rất khẽ, nhưng Đỗ Yến Lễ đang ngủ vẫn hơi cau mày. Hắn lập tức dừng lại, chờ đôi lông mày kia giãn ra rồi mới từ từ nằm xuống.

Khoảnh khắc đặt lưng lên tấm nệm, Đan Dẫn Sanh còn nghĩ: Giường của Đỗ Yến Lễ… có vẻ cũng không khác mấy nhỉ. Nếu anh ta chưa dậy thì mình có thể về phòng đánh thêm một giấc rồi.

Gã đàn ông nhủ thầm, sau đó quay đầu nhìn đối phương. Ngắm nghía một hồi, không biết tại sao hắn lại thấy buồn ngủ vô cùng, vừa nhắm mắt lại đã mơ màng thiếp đi.

Đúng 8 giờ sáng, Đỗ Yến Lễ mở mắt ra. Anh nhanh nhẹn đứng dậy theo thói quen, nào ngờ ngay lúc ấy, một cái tay đột ngột từ đâu vươn tới, quàng qua ngực anh kéo về giường, còn dụi dụi vào người Đỗ Yến Lễ, ôm lấy anh.

Anh quay đầu lại, trông thấy người nọ đang ngủ trên giường.

Hai mắt Đan Dẫn Sanh nhắm nghiền, gương mặt bình yên, mơ màng nói:

“Mấy giờ rồi… Đừng đi.”

“Cuối tuần mà… Ngủ thêm chút nữa…”

Đỗ Yến Lễ: “…”

Ký ức về việc bị quấy phá giấc ngủ bất chợt ùa về.

Thói quen mau chóng rời giường rèn luyện bao nhiêu năm trời, lần đầu tiên bị khiêu chiến vào sáng sớm hôm nay.