Hợp Ý

Chương 47




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

53ca1763dbdb6692502787abb89132f4

Hai người rời khỏi khu phố, quay về nhà.

Lúc này mặt trời đã dần lặn, ráng hồng dâng cao.

Đan Dẫn Sanh tựa như làm ảo thuật móc hai thỏi son trong túi áo ra, chính là “Yến Sắc” và “Sanh Sắc”. Hắn vô cùng đắc ý nói: “Qua nhìn màu của anh nè, nể tình em đã dốc sức tạo bất ngờ cho anh, anh thoa lên thử cho em xem được không?”

Đỗ Yến Lễ cầm lấy son trong tay Đan Dẫn Sanh, không chỉ màu của mình mà cả màu của hắn nữa. Anh xoay son lên ngắm kỹ, ừm… quả nhiên không dễ phân biệt, hiệu quả cụ thể vẫn phải bôi lên môi mới biết.

Đỗ Yến Lễ nghĩ đoạn, vươn tay nắm cằm Đan Dẫn Sanh.

Trước tiên là thế này.

Đan Dẫn Sanh vừa lơ là, mỏ đã bị quẹt một phát.

“???” Hắn vừa né tránh vừa kháng nghị: “Này này, em bảo anh thoa cho em xem mà.”

Đỗ Yến Lễ thành thạo đáp: “Tôi lại thấy hợp với em hơn. Môi em mang màu sắc của tôi, giống như lúc nào tôi cũng đang hôn em vậy.”

Nói đoạn, Đỗ Yến Lễ chậm rãi tán đều son.

Sắc đỏ loang ra trên môi Đan Dẫn Sanh, anh hài lòng nhìn đôi môi đối phương phô bày đủ mọi sắc thái dưới ngón tay mình, nhìn thật sự giống bị hôn đến đỏ bừng.

Sau khi hai người tách ra, màu môi dường như đã lây sang má Đan Dẫn Sanh. Đỗ Yến Lễ lại lấy cây son thứ hai, tiếp tục chuẩn bị thoa cho hắn.

Đan Dẫn Sanh kiên quyết từ chối: “Em đang dùng màu của anh, vậy anh phải dùng màu của em mới đúng!”

Từ chối không có hiệu lực.

Đỗ Yến Lễ dễ như bỡn đè con hổ con đang giãy dụa xuống, bôi thêm một lớp son, lại vươn ngón tay đè lên môi đối phương, bắt ép hắn mở miệng rồi vói vào trong, đùa bỡn đầu lưỡi hắn.

Cảm xúc mềm mại ướt át bao bọc xung quanh ngón tay Đỗ Yến Lễ.

Đan Dẫn Sanh: “A…”

Âm điệu mơ hồ hơi lên cao ở cuối, xuyên thẳng vào tim người khác.

Đỗ Yến Lễ khẽ cười: “Còn tôi chỉ muốn nhìn dáng vẻ của em sau khi bị nhuộm đủ loại màu sắc thôi.”

Sau họp báo, sản phẩm mới chính thức lên sàn.

Trong giai đoạn đầu, quảng cáo rầm rộ chạy liên tục, bao nhiêu minh tinh đích thân PR, tập đoàn Đỗ thị mệnh danh cá sấu lớn trong giới kinh doanh cũng tham dự vào hoạt động quảng bá sản phẩm mới của MUSES.

Giữa hai công ty còn có một khúc nhạc đệm nho nhỏ.

Về phía MUSES, từ khi bốn chữ “Sanh Ca Yến Vũ” debut, các nhân viên hiểu rõ tính tình Đan Dẫn Sanh lập tức phát hiện ý nghĩa sâu xa của video quảng cáo trong vòng một giây, ai cũng cảm thấy phen này sếp Đan chết chắc rồi, nhất thời nơm nớp lo sợ, chẳng thiết tha gì với cuộc đời này nữa, chỉ chờ người của tập đoàn Đỗ thị đến chất vấn.

Còn ở Đỗ thị, quản lý chi nhánh mỹ phẩm đã sớm cầm thượng phương bảo kiếm (1) đi đến tổng hành dinh của MUSES với một tâm trạng thoải mái, thậm chí trong lòng còn có cảm giác vui sướng khi biết CP đã thành chính thức. Từ đầu đến cuối mặt mày đều tươi roi rói, chỉ kém nước tặng cho bộ phận mỹ phẩm của MUSES một lá cờ thưởng, dâng thư đề “Tiếp tục cố gắng.”

Sau khi gặp mặt, nhân viên MUSES ngỡ ngàng vì sự ân cần thân thiện từ phía Đỗ thị, còn nhân viên Đỗ thị lại kinh ngạc vì MUSES muốn gì được nấy, hai bên hiểu lầm đủ chuyện, một sự hiểu lầm thú vị.

Giữa lúc ai nấy đều hoang mang, hai công ty tranh thủ thêm dầu vào mật, nắm tay sánh vai cùng nỗ lực, chỉ mất một tuần đã đưa bộ sưu tập mùa xuân lên top trend, trong đó hai màu son chủ đạo “Yến Sắc”, “Sanh Sắc” đã cháy hàng liên tục.

Dưới tình huống như thế, sản phẩm nước hoa cho nam trong bộ sưu tập “Sanh Ca Yến Vũ” vẫn chưa ra mắt – “Thịnh Yến” bỗng nhiên nổi tiếng, MUSES bèn tranh thủ tung video quảng cáo đầu tiên.

Đoạn phim lấy bối cảnh thành phố Luân Đôn trong đợt rét đậm, tuyết trắng bao phủ khắp nơi, nam chính tình cờ gặp một chiếc bóng thoáng qua ở góc phố.

Lúc đó đường xá náo nhiệt, người xung quanh ai nấy đều sinh động rõ ràng, chỉ có hình bóng nọ vẫn nhạt nhòa như sương khói.

Sau đó là tìm kiếm, gặp lại, truy đuổi, và ở bên nhau.

Nam chính ôm lấy hình bóng kia, khi anh thức dậy trên giường, ánh sáng nhạt chợt bừng lên.

Anh nhìn về phía trước, trông thấy chiếc bóng đó đứng trước cửa sổ, kéo rèm.

Tấm rèm mở ra, nắng sớm tươi tắn từ bệ cửa sổ len vào qua khe hở, chiếc bóng đang nhìn ra ngoài từ từ quay đầu lại, sáng tối đan xen, bóng hình ấy từ từ ngưng đọng. Giữa khung cảnh như thật như ảo, chiếc bóng vừa quay đầu, ánh mắt đã xuyên thẳng vào tim người khác.

Ống kính xoay một cái, căn phòng biến mất, nhân vật cũng biến mất.

Trong màn tuyết mịt mờ, một đóa hoa bung nở.

“Đây chính là một buổi yến tiệc cuối đông đầu xuân, chỉ thuộc về hai ta.”

Lúc trưởng bộ phận marketing xem quảng cáo, ánh mắt bình tĩnh dừng lại ở chiếc bóng mờ ảo không phân biệt được nam nữ nhưng chẳng hiểu sao ông luôn cảm thấy là của nam… nói đúng hơn là của giám đốc Đỗ nhà hàng xóm.

Trưởng bộ phận cảm thấy đầu sếp Đan tối ngày bị lừa đá, bây giờ rốt cục bị chập mạch luôn rồi, quảng cáo thế này làm sao cánh đàn ông thích nổi…

Nhưng may sao nước hoa bản giới hạn chỉ có 3000 sản phẩm, kiểu gì cũng bán hết, mà dù có ế đi nữa thì sếp Đan nguyện ý vung tiền như rác lấy lòng người yêu, bọn họ… bọn họ cũng không có cách nào ngăn cản hết!

Kết quả, đoạn quảng cáo lại tạo được tiếng vang tốt hơn mong đợi.

Bộ phận marketing: “???”

Chả lẽ đầu khách hàng cũng bị lừa đá chập mạch giống sếp Đan rồi sao?

Dù thế nào, thị trường quyết định tất cả.

Khi MUSES thả tin muốn tìm một phát ngôn viên trong nước cho “Thịnh Yến”, cả giới giải trí đều kinh động, sao nam sao nữ đều tranh nhau giành giật.

Mà làm sao vượt qua đối thủ, thắng được vị trí này cũng là cả một vấn đề. Giữa lúc suy tư, không ít người nhắm tới Đan Dẫn Sanh.

Quản lý công ty MUSES là một thiếu gia giàu có phong lưu…

Các nam thanh nữ tú đều che giấu tham vọng mãnh liệt của mình dưới lớp vỏ bình tĩnh, nhưng dù diễn sâu đến đâu cũng chẳng thế nào che chắn toàn bộ.

Ví dụ như, do bộ sưu tập “Sanh Ca Yến Vũ” nên Đỗ Yến Lễ lần đầu tiên để ý tin tức trong ngành giải trí, anh nghe được vài chuyện rất thú vị.

Nghe đồn giám đốc Đan mới đi ăn tối với tiểu sinh đang lên A.

Nghe đồn giám đốc Đan rất tán thưởng ảnh đế hai năm liên tiếp B.

Nghe đồn giám đốc Đan khá quý trọng người mới C.

Mấy tin như vậy được lan truyền đến mức sôi sùng sục, khiến Đỗ Yến Lễ muốn nhắm mắt làm ngơ cũng chẳng được. Vì vậy anh càng lúc càng để ý Đan Dẫn Sanh và những chuyện diễn ra xung quanh hắn.

Sau đó anh chợt phát hiện, dạo này số lượng ong bướm vo ve bên cạnh Đan Dẫn Sanh hơi vượt quá tiêu chuẩn.

Hôm nay là tiệc mừng công của MUSES, công việc quan trọng vừa qua đã hoàn thành, mọi người ai nấy đều vô cùng thoải mái. Tâm trạng Đan Dẫn Sanh rất tốt nên uống thêm vài ly, hắn cảm thấy đã ngà ngà say, vừa ngồi xuống ghế salon thì nghe điện thoại kêu “ting” một tiếng, báo có tin nhắn đến.

Hắn tiện tay mở ra xem, nhìn thấy dòng chữ lấp lóe trên màn ảnh.

“Dẫn Sanh, tối có đến đây không?”

Tin nhắn của Đỗ tiên sinh.

Đan Dẫn Sanh nâng cằm mỉm cười.

Không đến chỗ anh thì đi đâu?

Cũng không hiểu tại sao, rõ ràng gọi điện thoại sẽ dễ dàng hơn, gã đàn ông vẫn rất thích nhắn tin. Hắn trả lời đối phương: “Đương nhiên.”

Lúc gõ hai chữ này, hắn đột nhiên hơi nhớ Đỗ Yến Lễ, bắt đầu suy nghĩ xem có nên trốn về nhà không…

Điện thoại lại báo có tin nhắn mới, lần này còn ngắn hơn lúc nãy, có vẻ khó hiểu.

“Trên lầu, 3302.”

Trên lầu, 3302? Phòng số 3302 trên lầu khách sạn?

Đan Dẫn Sanh hoang mang: Không phải Đỗ Yến Lễ đang ở nhà hả? Tại sao phải nhắn tin cho hắn? Chả lẽ anh biết hắn uống nhiều, cố ý đến đón? Nhưng hắn có tài xế rồi mà…

Ồ, chắc là tình thú mới chăng.

Đan Dẫn Sanh tự thuyết phục mình, được Đỗ Yến Lễ đích thân đến đón nên hắn rất vui vẻ.

Người yêu đang ở đây chờ, Đan Dẫn Sanh càng có lý do để rời khỏi buổi tiệc này, hắn đứng dậy khỏi ghế, trực tiếp ra thang máy.

3302 là căn phòng nằm cuối hàng lang, Đan Dẫn Sanh bước đến, vừa giơ tay gõ cửa, cánh cửa khép hờ đã mở ra theo động tác của hắn.

Hắn dài giọng gọi: “Yến…”

Còn chưa dứt câu, một người đàn ông mặc áo choàng tắm đột nhiên xuất hiện giữa căn phòng mờ tối. Dây lưng buộc lỏng lẻo, cổ áo phanh rộng, có thể thấy bên dưới chẳng mặc gì cả. Anh ta cười nói: “Dẫn Sanh, anh đã đến rồi.”

Đan Dẫn Sanh: “???”

Đan Dẫn Sanh trong nháy mắt ngu người, đầu óc vốn mơ màng vì rượu cũng tỉnh táo lại, cái chân vừa bước vào đã rụt về.

Gã đàn ông đứng bên ngoài, một giây trước vui vẻ mà mở cửa bao nhiêu, một giây sau hãi hùng sập cửa bấy nhiêu.

“Rầm!” một tiếng, tim Đan Dẫn Sanh đập thình thịch, thở phào.

Bao nhiêu rượu uống vào đều biến thành mồ hôi lạnh đua nhau túa ra trên cổ và lưng, trống ngực Đan Dẫn Sanh đập dồn, thần kinh căng như dây đàn, rủa thầm.

Má nó, cái gì thế này?! Sao mình lại gặp phải chuyện này?! Nếu bị Đỗ Yến Lễ nhìn thấy, mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa oan nổi!

Vừa nghĩ xong, trong hành lang đã nghe tiếng “cộp cộp” vang lên, như tiếng khớp tay gõ vào vách tường.

Đan Dẫn Sanh: “…”

Có câu ghét của nào trời trao của nấy.

Đan Dẫn Sanh đột nhiên có linh cảm không lành, tựa mây đen nặng nề bao phủ từ đầu tới chân. Hắn có xúc động muốn bỏ chạy, nhưng đây đã là cuối hành lang, hắn có mà chạy đằng trời.

Đan Dẫn Sanh từ từ quay đầu lại, nhìn thấy cách đó vài sải chân, Đỗ Yến Lễ đang nhàn nhã dựa vào vách tường, im lặng nhìn hắn từ đằng xa.

Đan Dẫn Sanh: “Yến… Yến Lễ!”

Đỗ Yến Lễ: “Ơi.”

Đan Dẫn Sanh thảng thốt kêu to, Đỗ Yến Lễ cũng đáp lại.

Đỗ Yến Lễ thong thả đánh giá Đan Dẫn Sanh, phát hiện trong vòng một giây, gương mặt trắng nõn của đối phương như bị bảng màu đổ lên, xanh xanh đỏ đỏ vẫn chưa đủ để lột tả sự phong phú ấy.

Bầu không khí chợt lặng ngắt như tờ.

Sau đó, Đỗ Yến Lễ ngoắc ngoắc tay với Đan Dẫn Sanh.

Sau đó nữa, anh liền thấy dưới chân Đan Dẫn Sanh đột nhiên mọc ra hai cái lò xo, không hề chần chừ vèo một phát nhảy tới trước mặt anh.

Đỗ Yến Lễ cũng lấy làm ngạc nhiên trước tốc độ ánh sáng của hắn.

Đan Dẫn Sanh vội vàng lên tiếng, nhưng câu đầu tiên không phải là “Em có thể giải thích”, mà cực kỳ vui mừng nói: “Yến Lễ, may quá, anh tới rồi!”

Đỗ Yến Lễ nhướng mày. Mở bài kỳ lạ này khiến anh thấy hứng thú, vì vậy anh đẩy cửa phòng mình, dẫn Đan Dẫn Sanh vào, ngồi xuống ghế rồi mới chậm rãi hỏi: “Lúc nãy em muốn nói gì?”

Em muốn nói nhiều thứ lắm anh à!

Trong thời gian ngắn, Đan Dẫn Sanh tâm cơ đã vạch ra phương án giải thích. Hắn vô cùng thản nhiên bước tới, trực tiếp ngồi lên đùi Đỗ Yến Lễ, hai tay vòng lấy cổ anh, lại hít sâu một hơi chấn chỉnh tâm trạng, tình cảm dạt dào nói: “Yến Lễ, may mà anh đến kịp. Ban nãy có tiệc nên em uống rượu, hơi say say, muốn đi nghỉ một chút nhưng không biết sao lại mở nhầm cửa phòng. Em có lý do chính đáng để nghi rằng đây là mưu ma quỷ kế của kẻ nào đó bày ra nhằm hãm hại em, dạo này chốn showbiz thật là phức tạp, đạo đức suy đồi…”

Khi nói những lời này, ai đó đã hồn nhiên quên mất hai tháng trước mình từng lăn lông lốc trong cái chốn suy đổi ấy, hai mắt nhìn thẳng Đỗ Yến Lễ, chân thành đến độ kém nước chỉ tay lên trời thề thốt, “Yến Yến, anh phải tin em, em bị oan mà! Từ khi yêu anh, đừng nói ra ngoài chơi bời, ngày nào em cũng về biệt thự trước chờ anh tan làm! Mới cả, cái tên trong phòng kia từ gia thế đến đầu óc đều không bằng một góc của anh, đầu em đâu có bị cửa kẹp, sao em lại có quan hệ không đứng đắn với tên đó được!”

Làm cách nào để thoát khỏi mấy hiểu lầm chết người kiểu này?

Đầu tiên đương nhiên phải dựng setting để mình đứng ở vị trí bị hại, xóa bỏ sự tức giận của đối phương, tìm kiếm sự đồng cảm nơi họ!

Nói xong một tràng, Đan Dẫn Sanh thấp thỏm không thôi, sốt sắng nhìn chằm chằm Đỗ Yến Lễ, chỉ lo đối phương không mắc bẫy.

Nếu anh ấy không mắc bẫy…

Lỡ mình bị Đỗ Yến Lễ đẩy ra thì sao? Lỡ anh ấy đuổi mình ra khỏi nhà luôn thì sao?

Anh ấy có đau lòng vì chuyện này không? Lỡ tại mình mà anh ấy không bao giờ tin vào tình yêu nữa thì sao?

Tình hình thế này, mình phải làm sao mới cướp được Đỗ Yến Lễ về chớ!

Đan Dẫn Sanh siêu cấp căng thẳng.

Đỗ Yến Lễ nhìn Đan Dẫn Sanh chăm chú.

Hoạt động nội tâm của đối phương thật quá phong phú, sau khi hiểu được hắn đang nghĩ gì, anh không nhịn được phì cười.

“Ừ, tôi biết, cho nên để ngừa vạn nhất, tôi đã thuê một căn phòng bên cạnh… ” Đỗ Yến Lễ chậm rãi nói tiếp, “Cứu em ra.”

————————————————

(1) Thượng phương bảo kiếm: Bảo kiếm ngự dụng của hoàng đế, người nào được trao kiếm coi như đã được ủy thác hoàng quyền chí tôn, có thể thay hoàng đế quyết định. Ở đây ý là chị quản lý đã có sự cho phép của Đỗ tiên sinh, sang MUSES muốn làm gì thì làm =)).