Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 231: Nhiệt độ cơ thể em rất bình thường




Editor: Nguyetmai

Đúng rồi, nhẫn.

Điềm Tâm vội xoay người, móc hộp đựng nhẫn trong túi xách của mình ra, nghiêng đầu đưa cho Trì Nguyên Dã, "Nè, chính là cái này, em làm mất một buổi chiều đó."

Trì Nguyên Dã nhướng mày, "Em tự làm?"

Điềm Tâm gật đầu lia lịa, thấy Trì Nguyên Dã mở hộp ra thì ánh mắt sáng lấp lánh, giống như một học sinh đang chờ thầy giáo khen ngợi.

"Đây không phải là nhẫn bình thường đâu, anh nhìn mặt trong của nó mà xem." Điềm Tâm vừa nói vừa lật chiếc nhẫn lại, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng giới thiệu, "Anh đoán xem hai chữ cái này có nghĩa là gì?"

Đôi mắt đen nhánh của Trì Nguyên Dã nhìn chăm chú hai chữ cái kia, khoé miệng bỗng cong lên thành nụ cười gian, "Con nhóc tiểu học, hoá ra em đã sớm thích anh, còn lén lút làm xong cả vật đính ước nữa?"

Toát mồ hôi…

"Đây là quà sinh nhật mà."

"Anh nói vật đính ước là vật đính ước!"

"…" Điềm Tâm bó tay.

"Đưa tay cho anh." Trì Nguyên Dã nói xong thì kéo tay Điềm Tâm, gỡ chiếc nhẫn nữ ra đeo lên ngón áp út của cô. Tự mình ngắm nghía một hồi rồi nâng mắt lên, "Anh dùng cái này trói em lại, em không chạy thoát được đâu!"

Giọng điệu nghênh ngang, khiến Điềm Tâm xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Tên ác ma này, làm gì mà bỗng tình cảm như vậy chứ!

"Đeo lên cho anh." Trì Nguyên Dã ra lệnh.

Điềm Tâm ồ một tiếng, cầm chiếc nhẫn còn lại đeo lên ngón áp út của Trì Nguyên Dã, thật là vừa vặn.

Sau khi trao đổi "tín vật đính ước", tâm trạng Trì thiếu tốt vô cùng, giơ bàn tay thon dài của mình, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay, đúng là càng xem càng thích.

Con nhóc tiểu học nhà cậu thật khéo tay, làm nhẫn còn đẹp hơn cả hàng Italy đặt làm.

Nghĩ đến đây, Trì Nguyên Dã lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Điềm Tâm.

Con nhóc tiểu học nhà cậu cũng thật xinh đẹp, dù không hề trang điểm nhưng Trì Nguyên Dã càng nhìn càng thấy thuận mắt, càng nhìn lại càng thích.

Điềm Tâm cũng cúi đầu nhìn nhẫn trên ngón tay mình, loáng thoáng cảm nhận được một ánh mắt khác. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Trì Nguyên Dã đang nhìn mình không chớp mắt.

Mắt cậu rất sâu, mang theo một tia nóng bỏng, giống như lỗ đen mênh mông trong vũ trụ, vừa nhìn vào liền làm cho người ta không kìm được mà hãm sâu vào trong đó, không có cách nào rút ra được.

Ánh mắt như vậy đúng là khiến toàn bộ phái nữ đổ gục chỉ trong tích tắc!

Điềm Tâm ngượng ngùng quay mặt đi, "Anh đừng nhìn em."

"Tại sao? Em là người phụ nữ của anh thì anh phải nhìn, anh chỉ thích nhìn em." Trì Nguyên Dã hất cằm, phụ nữ khác cầu cậu nhìn, cậu còn không thèm nhìn đâu.

Mặt Điềm Tâm càng thêm đỏ.

Móa nó, tại sao tối nay cô cứ thấy xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào Trì Nguyên Dã nhỉ?

Nhất định cô bị sốt rồi, nên mặt mới nóng bừng lên như thế.

Không sai, chính là thế!

Nghĩ đến đây, Điềm Tâm giả vờ choáng váng, nâng tay day day trán mình, mượn cái cớ này lý giải cho việc đỏ mặt, "Trì Nguyên Dã, em thấy đầu mình hơi choáng váng, mặt cũng nóng lên, hay là em bị sốt rồi?"

Vừa dứt lời, tay cô đã bị Trì Nguyên Dã bắt lấy, sau đó gương mặt tuấn tú của cậu xán lại gần, dùng trán mình chạm vào trán Điềm Tâm.

"Nhiệt độ cơ thể em rất bình thường."

Lúc này, gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã chỉ cách mặt cô cùng lắm một ngón tay mà thôi, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên, khi mở miệng, có hơi thở khẽ phả lên mặt Điềm Tâm.