Hotgirls Siêu Quậy

Chương 119




Chính nhờ vụ tai nạn đó, nó đã đến với D.E.A.T.H. Người mà Ropez nhắc đến chính là thầy bọn nó hiện tại, cũng chính là người cha nuôi của mình.

May mắn, một tháng sau, nó đã tỉnh lại. Tuy nhiên, tất cả mọi chuyện, nó đều nhớ. Tất cả mọi người, mọi kỉ niệm, mọi buồn vui, nó đều không quên. Nhưng cậu bé ngày xưa ấy, chẳng hề tồn tại trong trí nhớ nó nữa. Phần kí ức đẹp nhất của tuổi thơ đ...ã bị nó lãng quên do vụ tai nạn cho đến tận bây giờ.



Lắc nhẹ đầu, nó quay lại với hiện tại. Sau khi không thể nào tập trung vào công việc, nó quyết định lái xe về thành phố. Qua một đêm không ngủ thì hiện tại nó đã đứng trước bar Vegas.

Xô nhẹ cánh cửa, nó bước vào, to tiếng hỏi:

- Thằng Zun đâu?

- Cô em là ai mà ngon quá? Gọi cả quản lí bằng cái giọng đó cơ à? Anh sẽ gọi quản lí ra giúp em nếu em chịu đi với anh! – Có một thằng giọng bỡn cợt nói, nhẹ luồng tay qua eo nó.

Nó trừng mắt lên, hai tay linh hoạt khoá tay tên xấu số ấy rối dúi thẳng về phía trước. Hắn ta mất đà nên té nhào xuống đất, mặt chà sát xuống nền gạch nến nỗi chảy cả máu mũi.

Hắn ta loạng choạng đứng dậy rồi tiếp tục nhào vô nhưng không may lại bị ăn thêm một cú đấm của nó, một cú đá xoay người cực đẹp mắt và một đòn lên gối siêu đỉnh khiến hắn ta bất tỉnh.

- Còn thằng nào muốn bị như thế thì cứ nhào vô! – Nó quát.

Nguyên cả bar im phăng phắc không tiếng động. Nhiều tiếng xì xầm ban đầu cũng im bặt. Trong đâu họ đều dấy lên một câu hỏi: “Cô ta là ai?”

- Tao bảo gọi thằng Zun ra đây! – Nó nhắc lại vấn đề.

- Nhưng…quản lí không muốn gặp ai… - Một tên mạnh bạo trả lời.

- Cứ vào mà gọi! Bảo chị nó muốn gặp! – Nó gắt.

Tên đó nghe xong thì cắp đuôi chạy như ma đuổi vào trong. Đứng đó mà cãi nó thì hậu quả chắc…cũng không hơn gì tên đang nằm sãi lai dưới đất kia đâu!?!

Chốc sau…

Zun cùng tên vừa rồi hớt hải chạy ra. Cậu nhóc thấy mặt nó hằm hằm thì khẽ nuốt nước bọt. Cái lỗ tai lại sắp khổ rồi đây!

- Nhanh nhỉ? – Nó khẽ cười, một nụ cười khiến người đối diện lạnh sống lưng.

- Ơ…dạ… - Câu nhóc gãi đầu.

- Người đó về rồi? Chắc chứ? – Nó hỏi.

- Vâng…chắc ạ! Người ấy đã ghé đây chiều hôm qua. – Zun thành thật trả lời.

- Vậy hiện tại đang ở đâu? – Nó lại hỏi.

- Khách sạn Sheraton. – Cậu đáp.

- Ừ… - Nó gật đầu rồi nhanh chóng quay lưng ra cửa nhưng hình như nó chợt nhớ điều gì đó nên dừng lại, nói, mặc dù không thèm ngoảnh mặt:

- À…mà khoang đã! Đem thằng đang nằm kia xuống hầm cho chị! Chặt hai cánh tay của nó rồi may cái miệng *** ấy lại đi!! Mai chị sẽ ghé kiểm tra.

- Dạ! – Zun ngoan ngoãn.

- Tốt! – Nó gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi bước ra cửa.