HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 4: Cuối kỳ – Nghỉ hè




Kỳ thi cuối năm đến rất nhanh, Harry đối với cuộc thi đã từng trải qua một lần trước đây mà nói, hắn chỉ cần phát huy thực lực, chương trình học của năm thứ nhất dễ như chơi. Vài ngày sau, kết quả được công bố, Hermione vẫn như trước đứng thứ nhất, Harry đứng vị trí thứ hai, vì môn Biến hình kém hơn một chút. Đáng được nói đến nhất chính là, thành tích Ma Dược học của hắn cư nhiên được điểm E. Có trời mới biết trong giờ thi Snape châm chọc khiêu khích như thế nào, cư nhiên lại… buông tha cho mình.

Rất nhanh, hành lý của bọn họ được đóng gói hảo, phiếu điểm được phát đến tận tay học trò, ngày nghỉ sắp đến gần.

Chạng vạng, trong phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, Harry và Ron đang chơi cờ pháp thuật, Hermione ngồi bên cạnh mà nhìn. Ngày mai bọn họ sẽ lên xe lửa quay về nhà. Năm nay, cúp học viện như trước được ban cho Slytherin. Thiếu ‘tiết mục’ dũng cảm bảo vệ Ma Pháp thạch của Harry, Dumbledore rốt cuộc tìm không ra lý do đặng cho Gryffindor thêm điểm. Tuy nói có một chút tiếc nuối, nhưng Harry vẫn rất cao hứng, vì mình đã trải qua một năm nhàn nhã.

“Harry, có dự định gì trong hè không?” Seamus ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Giống như trước, dọn dẹp nhà cửa Dursley, bị nhốt dưới phòng xép, một ngày hai bữa ăn đưa đến.” Harry bình thản nói, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của người bên cạnh.

“Kia… Ngươi muốn hay không tới nhà của ta?” Ron thấp giọng hỏi

“Weasley tiên sinh, chuyện Potter không có nơi để đi cũng không khiến ngươi phải lo lắng, ngươi nên suy nghĩ làm thế nào để Ma Dược của ngươi đạt điểm A thì thực tế hơn.” Một âm thanh châm chọc quen thuộc từ từ tuyền đến.

Lực uy hiếprất mạnh, Ron sợ tới mức nhảy dựng lên tức thì: “Giáo sư S… Snape.”

“Là giáo sư Snape, không phải giáo sư Ssnape, dám sửa tên giáo sư, Gryffindor trừ…” Y bỗng nhiên nhớ ra học kỳ đã chấm dứt, giáo sư không có quyền trừ điểm, không khỏi thở hổn hển giận dữ.

Snape đi đến trước mặt Hary: “Potter, người giám hộ của ngươi có chút rắc rối nho nhỏ… ngoài ý muốn, cho nên, hiệu trưởng quyết định… ngươi, nghỉ hè này sẽ do ta khán hộ…” Vài từ này cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà phun ra, “…Để bổ túc thành tích Ma Dược đáng thương củangươi! Cho nên… sáng mai, đến hầm tìm ta!” Nói xong, y lưu loát xoay người, phất trường bào thành một vòng cung duyên dáng, phía sau vẽ thành những đợt sóng cuồn cuộn, đi khỏi phòng sinh hoạt chung.

Nhìn dáng lưng y, Harry đông cứng như đá. Này lão ong mật, cư nhiên còn có chiêu này! Cùng Snape ở chung, Merlin a, hắn kiếp trước chưa từng thử qua cùng Snape ở chung một phòng. Ân… cũng chưa từng có người nào để bọn họ ở chung một phòng, giống như sợ bọn họ mà ở chung sẽ đem lẫn nhau mà giết chết, đương nhiên, Harry cho rằng, tỷ lệ Snape giết mình sẽ cao hơn một chút.

“Harry…” Ron lay người hắn, “Nghỉ hè này ngươi ở nhà của Snape, khi khai giảng ta sẽ không còn thấy ngươi nữa đi…”

“Có lẽ thế…” Harry bi ai mà nói.

Ngày hôm sau, sau khi nhìn Ron bọn họ lên xe, Harry mang theo hành lý tiến về phía hầm, chuẩn bị để Snape giết mình.

Đứng tấm thảm trước cửa hầm, Harry do dự nhìn bức hoạ Medusa trên cửa, nàng đang hướng mình uốn éo làm dáng, có phải hay không nàng đối với Snape cũng làm như vậy?

“Hắc, cậu bé dễ thương, muốn ta mở cửa sao?” Medusa ánh mắt mị hoặc hướng hắn

“Ân…” Harry đang mở miệng định nói, thì cửa mở ra thật mạnh, làm Harry hoảng sợ.

Snape âm trầm mà nhìn hắn: “Potter, ta gọi ngươi đến cũng không phải để ngươi cùng bức hoạ của ta nói chuyện phiếm.”

“Thực xin lỗi, giáo sư…” Harry khô khốc phun ra mấy chữ, ủ rũ theo Snape vào trong hầm.

Tất cả vẫn giống y như trong trí nhớ, là tổ hợp màu đen và màu xanh bạc, một bức màn nhung đen nghiêm nghiêm cẩn cẩn, trong hầm âm u giống như ban đêm. Đối diện với cửa chính, là một lò sưởi âm tường, sát bức tường gần lò sưởi là một cái bàn học thật lớn, trên mặt bàn có vài mảnh giấy nhỏ, bên trên có mấy chữ tựa hồ như đang viết thư cho người nào đó. Phía bên kia phòng là một kệ sách, một bên chứa dày đặc tàng thư. Bên kia của kệ sách đặt những chai ma dược đủ loại màu sắc. Cạnh góc tường còn có một ngăn tủ lớn, không cần nói Harry cũng biết, bên trong chứa các loại nguyên vật liệu ma dược. Mình đã lao động phục vụ xử lý không biết là bao nhiêu tài liệu đó a!

Snape nhìn lướt qua hành lý đáng thương của hắn, nói: “Potter tiên sinh, hành lý của ngươi đều đã thu thập hảo chưa? Ta cũng không muốn ngươi để quên thứ gì.”

“Đồ dùng của ta cũng không nhiều, giáo sư…” Harry không khỏi dùng ngữ khí tương tự, “Ta nghĩ trí lực ta có giảm sút cũng sẽ không để sót thứ gì.”

Snape đối với ngữ khí của hắn có chút bất mãn, trừng mắt nhìn rồi liếc hắn một cái, đi đến trước lò sưởi, dùng ma trượng gõ một cái, ngọn lửa màu vàng đỏ lập trức bùng lên bên trong lò sưởi. Snape cũng không quay đầu lại, ném một nhúm bột Floo vào, ngọn lửa lập tức biến thành màu xanh biếc: “Nhìn ta làm, đọc từng chữ rõ ràng!” Y bước vào trong ngọn lửa: “Spinner’s End.” Y tập tức không thấy tăm hơi.

Harry thở dài, đối với lần đầu tiên dùng bột Floo vào kiếp trước của hắn mà nói, bắt chước hành động của Snape kết cục không thể nghi ngờ là tự sát. Nhưng kiếp này… Được rồi, chỉ có thể nói Snape không lo lắng về vấn đề hắn là pháp sư ‘lần đầu tiên’ dùng bột Floo. Harry lắc đầu, bỏ vào một nhúm bột Floo: “Spinner’s End”. Nhất thời, trước mắt thiên toàn địa chuyển một mảnh, một phút sau, hắn từ trong lò sưởi nhà Snape mặt mày đầy tro đi ra.

“Khụ khụ…” Harry một bên ho khan, một bên nghĩ nghĩ, mới bắt đầu đã không thuận lợi như thế, kỳ nghỉ hè này của hắn nhất định thực thảm. Hắn có dự cảm, Snape nhất định sẽ hảo hảo mà ‘bồi dưỡng’ năng lực ma dược của hắn…

***************

Cuộc sống của kỳ nghỉ hè không nói là hảo, nhưng so với những ngày ở nhà Dursley hiển nhiên tốt hơn nhiều. Thực tế, Harry và Snape không quấy rầy lẫn nhau, Snape suốt ngày nhốt mình trong tầng hầm nghiên cứu ma dược của hắn, trừ bỏ lúc ăn cơm, hai người mới có thể ngẫu nhiên chạm mặt. Cho nên có thể nói là bình an vô sự.

Harry còn vì Snape mà quét dọn vệ sinh, nhà Snape và căn hầm ở trường bố trí tương tự nhau, đều là tổ hợp của màu đen và màu xanh bạc. Kiếp này, Harry cũng không thích màu vàng đỏ lắm, màu xanh bạc Slytherin ngược lại tạo cho hắn cảm giác bình tĩnh tao nhã. Có lẽ Mũ phân loại nói đúng, mình rất thích hợp với tính cách Slytherin, đặc biệt… sau khi đã trải qua cuộc chiến tranh tàn khốc kia.

Sau khi dọn dẹp xong phòng ngủ của mình, Harry chuyển mục tiêu sang tiểu hoa viên phía sau nhà, nơi đó cỏ hoang đã sớm mọc thành bụi. Mấy ngày nay, hắn nhổ cỏ dại, cũng xới đất lên, đang nghĩ hướng Snape xin mấy loại hạt giống về trồng. Đương nhiên, tất cả đều phải làm bằng tay – chưa trưởng thành thì không được sử dụng ma pháp ngoài trường học. Hắn bỗng nhiên có cảm giác mình giống như một gia tinh, đột nhiên nhớ tới Dobby, lần này hắn cũng sẽ không như trước. Mấy ngày nay, trong lúc quét dọn, Harry phát hiện không ít chuyện. Ví dụ như, Snape kia không hề nghèo, đương nhiên, thân là một Thực Tử đồ cấp cao, lại là hảo bằng hữu của tộc trưởng gia tộc Malfoy, y sao lại có thể nghèo? Chỉ vì y bình thường đều là một thân trường bào hắc sắc, làm người nghĩ hắn không có nhiều quần áo để mặc. Kỳ thật, tủ quần áo của hắn có hơn hai mươi kiện trường bào kiểu dáng giống nhau, hơn nữa đều là loại thượng hạng, cảm giác đến tuyệt vời! Harry nhịn không được mà sờ soạng vài cái. Hắn thậm chí phát hiện ngoài những kẹp cài áo bằng bảo thạch, còn có hơn mười bộ lễ phục – đương nhiên đều thuần khiết hắc sắc. Vấn đề ở chỗ, phúc lợi Voldermort cấp cũng quá tốt đi. Nếu không phải vì bộ dạng hắn quá khó coi, Harry cũng muốn gia nhập thành Thực Tử đồ (ngươi cho ta xin, đừng vì cái lợi trước mắt a). Phải biết rằng, thuộc hạ của Dumbledore cơ hồ đều thiếu tiền. Harry còn có một chút tài sản thừa kế đủ dùng, ngoài ra cả nhà Weasley, Remus… Hơn nữa, Dumbledore là lão ong mật, ngay cả căn cứ hội Phượng Hoàng cũng do Sirius cung cấp!

Sắp đến giữa trưa, Harry sửa sang lại hảo hoa viên, đi vào bếp. Hiện tại, hắn đã biết rõ khẩu vị của Snape, y thích thịt bò chín tái sáu phần, súp bắp đặc, phối hợp với loại rượu đỏ năm mươi năm, không thích đậu nành, không thích bơ, điểm tâm không được quá ngọt… Harry nhíu mày, khó trách y bị suy dinh dưỡng, kén ăn rất nghiêm trọng.

Chuẩn bị hảo bữa trưa, Harry tự giác không đi đập cửa hầm (tuy rằng hắn rất muốn làm vậy), dùng xong phần của mình trước, đem bữa trưa được làm phép giữ cho ấm nóng đặt lên bàn, trở lại phòng Snape đã chuẩn bị cho hắn. Đóng cửa phòng, uy Hedwig mấy viên thức ăn cú mèo, nhìn nàng ăn xong, trác trác ngón tay mình, biết nàng muốn bay ra ngoài. Harry mở ***g sắt, Hedwig vui vẻ kêu lên một tiếng, bay ra ngoài cửa sổ.

Harry cảm thấy có chút mệt mỏi, liền quay lại nằm lên giường, định nghỉ ngơi một chút

Snape ra khỏi hầm ngầm, đập vào mắt đầu tiên chính là bữa cơm trưa đặt trên bàn. Mấy ngày nay, tiểu tử này có thể nói hoàn toàn ẩn hình, trừ bỏ có gặp một hai lần khi ăn cơm, hắn cơ hồ không quấy rầy mình. Rất tốt, tựa như có hay không có người này vẫn giống nhau, trừ bỏ… ánh mắt Snape đảo qua chiếc bàn cùng những vật khác trong phòng đều không có một hạt bụi, một đứa nhỏ mười một tuổi có thể làm việc nhà thuần thục như thế… Ánh mắt y ảm đạm hơn chút, lập tức đi đến phòng Harry, mở cửa ra một khoảng nhỏ, nhìn vào bên trong. Ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu trên thân thể nho nhỏ, Harry co người thành một đoàn (di chứng của việc trường kỳ phải sống trong chỗ nhỏ hẹp mà thành), tóc đen rối bù xõa trên gối, vài sợi khoát lên gương mặt xanh xao, nhìn qua có vài phần đáng thương.

Snape khép nhẹ cửa phòng lại.

Dù sao… hắn cũng là đứa nhỏ của Lily… Tuy nói bộ dạng của hắn cực kỳ giống tên hỗn đản Potter kia, nhưng khoảng thời gian gần đây, hắn đã không còn lỗ mãng như trước, nhìn trên thành tích cũng là đứa có đầu óc, có lẽ… hắn cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.

Nhấp nhẹ một ngụm rượu đỏ, trong mắt Snape hiện lên một tia bi thương.

*************

Mang kính mắt đen kiểu người lớn, tóc rối như tổ chim, hơn nữa áo sơ mi trên người như bao tải cũ kỹ… Đánh giá chính mình trong gương, Harry thở dài, mình cư nhiên cứ giống như vậy mà qua bảy năm học. Nhớ lại trong quá khứ, Draco Malfoy đối với ngoại hình của mình mà cười nhạo, thêm mấy cái ngoại hiệu “Đầu thẹo” linh tinh, hắn lớn tiếng thở dài. Về ngoại hình vẫn nên chú ý hảo một chút, như vậy mới thuận lợi mà nói chuyện luyến ái. Nhớ đến hai mối tình lưu luyến ngắn ngủi kia, cuộc tình đầu tiên của Harry, Cho… quên đi, Cedric lần sẽ không sẽ không chết oan; Ginny… nói thực, Harry trong lòng vẫn xem nàng là muội muội nhiều hơn… Chuyện này, vẫn không nên lo lắng nữa.

Việc ưu tiên trước mắt chính là… xoá hình ảnh ăn mặc khó coi này! Hắn cũng không muốn bị người khác cười nhạo, hơn nữa hắn đã quen dùng ‘cận thị linh’ (đeo mắt kính ra chiến trường không thuận tiện), nên trong khoảng thời gian vừa qua hắn khó chịu cực kỳ. Còn quần áo nữa… Úc, hắn phải nghĩ cách tăng thêm thu nhập, hay là đầu tư nhiều một chút vào cửa hàng đùa giỡn của Weasley?

Thừa dịp lúc Snape ra ngoài ăn cơm chiều, Harry đưa ý kiến muốn mua vài món đồ.

Snape trầm mặc một lúc: “Ta ngày mai sẽ đi Hẻm Xéo bổ sung một ít nguyên liệu ma dược để lường trước, ngươi đi cùng ta… Hy vọng với đầu óc đáng thương ngươi sẽ không bị lạc đường… Potter…”

Harry gật đầu, trong lòng buồn bực: hắn không thể nói chuyện theo cách bình thường được sao? Già rồi mà cứ châm chọc người khác, hắn không thấy mệt chắc.