[HP Đồng Nhân] Hero

Chương 18: Khát vọng




Harry cảm thấy đời này mình vào Ravenclaw có lẽ thực sự là một lựa chọn sáng suốt. Nếu đổi lại là đời trước, hiện tại cậu nhất định nghe theo lời dặn dò của Hermione mà cùng Ron tìm kiếm cái tên Nicolas · Flamel trong thư viện —— trong ngày lễ Giáng Sinh—— chỉ vì sự tình Hagrid trong lúc vô tình nói ra, sau đó sẽ vì vậy mà bày ra một hành trình mạo hiểm kinh tâm động phách ( có lẽ hiện tại xem ra là ngây thơ đến cực điểm). Mà không như bây giờ, ở số 12 Quảng trường Grimmauld tha hồ tận hưởng bữa tiệc lớn đêm giáng sinh.

Nói đến Hagrid, khi Harry đi đến thăm lão có một mình, lão người lai khổng lồ chân thực đôn hậu này cũng không nói lộ gì hết. Hơn nữa Harry hoàn toàn không hỏi những vấn đề không nên hỏi.

“Harry, kì nghỉ này con có dự định gì không?” Sirius nuốt một miếng  thịt gà tây vào rồi hỏi.

“Uhm…”, Harry đang cắt chiếc bánh nhân việt quất mà Kreacher tỉ mỉ nấu nướng, ngẫm nghĩ, cậu cũng không thể nói với chú ấy rằng mình phải nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá? “… Hẳn là không có chuyện gì, có lẽ dành ra một hai ngày hoàn thành bài tập nghĩ lễ của con chăng?”

” Harry thân mến, có lẽ con nên thả lỏng một chút, Sirius cùng chú tính đưa con đi ra ngoài du lịch, con cảm thấy thế nào?” Remus ôn hòa nói.

” Cũng được ạ, đi đâu hả chú?” Nói đến cùng, kiếp trước trừ khi đi bắt Tử Thần Thực Tử chạy trốn đến nước ngoài, Harry gần như chưa ra khỏi biên giới quốc gia bao giờ.

Sirius nở nụ cười sáng lạn, “Đức! Chú nghe nói núi Alps ở Bavaria có thể trượt tuyết, khá là kích thích. Con thích không?”

Harry mỉm cười nói: ” Được thôi ạ, con đương nhiên thích, Vả lại, con chưa ra nước ngoài bao giờ mà.”

Vì thế chuyện này được lên kế hoạch không chút chần chừ, tuy rằng Harry có chút tiếc không có nhiều thời giờ nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá, nhưng là một người ít xuất ngoại du lịch mà nói, cậu cũng vô cùng ước mong.

Đêm giáng sinh Harry cùng Sirius, Remus sau khi chúc nhau ngủ ngon liền lên giường ngủ.

Ngày hôm sau, sáng sớm Harry liền tỉnh, cậu mơ mơ màng màng đứng lên, mặc quần áo vào, sau đó chạy đến chân giường mở quà, nơi đó đã đặt một đống quà tặng.

Quà Giáng Sinh a, đã bao nhiêu lâu cậu không nhận được? Harry cũng không nhớ rõ.

Tựa hồ sau mười bảy tuổi, quà cậu nhận được càng ngày càng nhiều, nhưng quà cậu thực sự muốn nhận được cũng càng ngày càng ít. Sau khi cậu bảo trợ lý đem quà của người hâm mộ đi, mới phát hiện hóa ranhững món quà thực sự dành cho mình chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đúng vậy, bạn bè người thân có thể tặng quà cho cậu hầu hết đều đi xa cả. Kết quả như thế cũng không khó đoán.

Hàng năm cậu chỉ có thể thu được một phần kẹo sữa mềm đến từ nhà Weasley, đại diện cho Ron Hermione cùng rất nhiều người khác—— đã không có áo lông tự tay làm, lại có một phần quà tự chế đến từ Hagrid. Ít nhất Hagrid còn có thể ít nhiều an ủi cậu trong cái ngày đáng lẽ phải có gia đình đoàn tụ này.

Harry hơi thở dài, sau đó nhanh chóng mạng khuôn mặt tươi cười lên, đừng nghĩ chuyện này nữa, ngươi xem, hiện tại không phải thu được rất nhiều lễ quà sao.

Gương hai chiều của Sirius, một quyển sách tên là 《bách khoa toàn thư về Sinh vật pháp thuật huyền bí 》 của Remus, bộ bi vàng Gobstones[1] của Cedric, đương nhiên, Harry phát hiện không có năm mươi  xu kia của dượng dì.

[1] Một trò chơi hơi giống trò bắn bi, trong trò chơi những viên bi xì vào mặt người thua một chất lỏng có mùa hôi thối, được nhắc đến trong chương 4 tập 3 Harry Potter và tên tù nhân ngục Azkaban.

Từ sau khi Sirius lấy được quyền chăm sóc cho cậu, Harry trên cơ bản không còn cùng bọn họ lui tới nữa. Chính là khi nghỉ hè còn phải ở đó sống hai tuần lễ… Harry nhún nhún vai, tiếp tục mở quà.

Bánh bích quy không đường của Hermione, Kẹo sữa mềm của Ron. Có lẽ cả đời này cậu cùng Ron không trở thành bạn bè, cho nên cũng không thu được áo lông tự đan của Weasley phu nhân nữa. Neville tặng một bao tay sợi len, Harry nghĩ thầm, chỉ mong cậu đưa quyển vở ghi việc có thể làm cho Neville thích, quyển vở kia có thể tự động ghi chép lại lời nói của người mang theo trong vòng một giờ, chỉ cần Neville đem chuyện có thể quên lặp lại một lần là có thể. Hagrid đưa tới một cây sáo trúc, Harry lấy nó bỏ vào túi sách, không chừng có lúc sẽ dùng đến. Trên tờ giấy Hagrid viết: “Cám ơn quyển sách kia của con, bác rất thích.” Đúng vậy, trước ngày nghỉ Harry đã đưa cho Hagrid một quyển 《chu kỳ sinh trưởng cùng phương pháp chăn nuôi của ba mươi loại rồng》, trong đó còn có rồng Na-uy, đại khái sau mấy tháng nữa Hagrid sẽ biết quyển sách này hữu dụng cỡ nào.

Còn thừa lại một bọc quà cuối cùng. Trọng lượng rất nhẹ. Harry biết đó là cái gì. Cậu nhẹ nhàng đem bọc giấy mở ra.

Một tờ giấy rớt ra: ” Cha của con để lại cái này cho ta giữ trước khi qua đời. Đã đến lúc nó được trả về cho con. Hãy biết cách tận dụng nó. Chân thành chúc con một Giáng sinh vui vẻ.” Harry quá quen thuộc kiểu chữ này. Cậu đem gấp tờ giấy lại. Lôi áo khoác tàng hình ra.

Chất liệu giống như làm bằng nước, màu xám bạc trượt vào lòng bàn tay của cậu, sáng lấp lánh.

Vật dụng trốn ngủ chơi đêm đáng tin cậy của cậu a, Harry có chút hoài niệm nhìn áo khoác tàng hình trong tay. Mười một năm không thấy.

Như vậy xem ra, cậu tựa hồ có được hai Bảo Bối Tử Thần.

Harry bĩu môi, bắt đầu đem quà phân loại cất kỹ.

Tám món quà a, cũng không tệ lắm, Harry đột nhiên tuột tay một chút, hình như cậu không có thu được quà của Giáo sư Snape.

A, nghĩ cũng đúng, Giáo sư sao có thể tặng cậu quà. Harry cười tự giễu.

Đang lúc đó, cánh cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập từ xa, sau đó cửa phòng của cậu bị đập mạnh liên hồi.

“Harry! Harry! Con tỉnh chưa?” Là tiếng kêu hấp tấp của Sirius.

“Chân Nhồi Bông! Không cần gấp gáp như vậy, có lẽ Harry còn không dậy đâu.” Đây là tiếng nói có chút bất đắc dĩ của Remus, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy sự kích động trong đó.

Harry hiểu rõ cười, đứng dậy đi mở cửa.

“Làm sao vậy, Sirius, Remus?” Harry giả vờ vô tội nói, “Có chuyện gì vội vã như vậy?”

Sirius lập tức chụp lấy bả vai con đỡ đầu nhà mình, vội vàng hỏi han: “Harry, thuốc kháng sói này là như thế nào có được?”

Harry cười nói: “Úc, cái kia a, đương nhiên là con chế ra rồi.”

“Merlin a, thuốc kháng sói ở chợ đêm cũng rất khó tìm thấy, con lại có thể làm ra…” Sirius có chút hoảng hốt.

“Đương nhiên con cũng mất rất nhiều thời gian mới thành công được, ngay từ đầu con cũng không làm được, sau lại nhờ có Giáo sư Snape chỉ đạo rốt cục mới thành công.” Harry cười tủm tỉm giải thích.

“Snape… Hắn lại tốt bụng như vậy sao?” vẻ mặt Sirius như bị đả kích, “Nói như vậy chú lại thiếu hắn một ân tình…”

“Ha — Harry, ” Remus có chút lắp bắp mở miệng, “Con, làm sao biết chú — chú là một — người — người sói?”

“Con đã sớm biết nha, ” Harry mặt không đổi sắc dội thêm một quả bom, “Là khi bắt được Peter Pettigrew, bộ trưởng Fudge hỏi hắn như thế nào học được Animagus, hắn liền toàn bộ nói ra.” Harry không chút mặc cảm tội lỗi đổ hết trách nhiệm lên đầu tên phản bội đã bị chấp hành nụ hôn Giám ngục Azkaban kia.

Sắc mặt Remus không cứng ngắc như vậy nữa, chú hắng giọng một cái, “Harry, chú không biết nói gì cho phải… Thật sự thật cám ơn con …” đôi mắt màu nâu ấm đan xen kích động, vui sướng cùng cảm tạ.

Harry không trả lời, tiến đến trước người Remus ôm lấy chú.” Chú cảm ơn gì chứ, chúng ta không phải đều là người một nhà sao?”

===============================================================

Cho nên nói, chuyện này cứ như vậy trôi qua một đoạn thời gian. Từ đó về sau tình cảm một nhà ba người bọn họ so với trước kia càng thêm thân mật. Chính là sau đó Sirius từng kiến nghị Harry đừng đưa cho chú thuốc sạch răng một chút, tạm thời không đề cập tới.

Đêm Lễ Giáng Sinh đó, Harry tỉnh lại lúc nửa đêm, ếm một bùa giam cầm đối với cửa phòng, mặc quần áo tử tế, cầm lấy áo khoác tàng hình, biến mất trong chiếc tủ lớn chứa quần áo màu đen.

Ngày nghỉ đại đa số Học sinh đều về nhà nghỉ lễ, hơn nữa hiện tại lại là đêm khuya, trong hành lang không có bóng người.

Harry chậm rãi đi lên tầng năm, tìm kiếm nơi đặt mục tiêu của cậu.

A, đúng rồi, chính là nơi này.

Nó nhìn qua như một gian phòng bỏ hoang. Rất nhiều bàn chất đống ở bên tường, hiện ra cái bóng đen tuyền hình tròn, ngoài ra còn có một cái thùng rác úp ngược xuống —— nhưng là, trước bức tường đối diện với cậu có đặt một thứ hình như không thuộc về chốn này, giống như vì người ta không có chỗ để, mà tạm thời đặt nó ở trong này.

Đây là một tấm gương vô cùng vĩ đại, cao đụng trần nhà, gọng kính màu vàng hoa lệ, dưới là hai chân có móng vuốt để chống đỡ. Đỉnh chóp có khắc một hàng chữ: Erised stra ehru oyt ube cafru oyt on wohsi.

I show not your face but your hearts desire.

Harry thì thào tự nói, chậm rãi đến gần gương.

Khát vọng trong nội tâm của cậu a. Harry cắn chặt môi.

Trong gương một người phụ nữ đứng phía sau cậu đang mỉm cười vẫy tay với cậu. Bà là một người phụ nữ phi thường xinh đẹp, mái tóc có màu hung đỏ, đôi mắt màu xanh biếc, người đàn bà kia đang mỉm cười, đồng thời lại chảy nước mắt, đứng ở bên người bà là một người đàn ông tóc đen cao lớn, gầy yếu đưa tay ôm lấy bà. Người đàn ông kia đeo kiếng, tóc rối bời, một dúm tóc không nghe lời dựng đứng phía sau ót.

“Mẹ… Ba…” Harry nghẹn ngào. Đôi vợ chồng trẻ tuổi kia mỉm cười với Harry đầy thân mật.

Bên cạnh Lily và James là Sirius cùng Remus, bọn họ đang ở trước một cái bàn lớn chuẩn bị ăn cơm dã ngoại, Sirius đang trải bàn, Remus ngồi ở ghế dựa.

Cách đó không xa, Hermione cùng Ron đang bưng tới một mâm thức ăn, phòng nhỏ phía sau tuôn ra khói bếp lượn lờ. Hermione buồn bực nhìn Harry, tựa hồ oán hận cậu ở đó nhàn hạ, Ron đứng một bên cười ngây ngô, gãi gãi tóc.

Dumbledore ngồi ở ghế trên ôm một chén kem ngon ngọt mà ăn.

Trên mặt mỗi người đều lộ nụ cười vui vẻ như vậy, mọi người đều làm chuyện đơn giản như vậy.

Tim Harry giống như bị bóp nghẹt, một nửa là vì vui sướng, một nửa là vì ưu thương sâu sắc.

Trong đôi mắt đẫm lệ mông lung, cậu tựa hồ nhìn thấy Snape Độn thổ tới, Sirius có chút rối rắm, nhưng vẫn là kéo hắn ngồi xuống bàn ăn. Giáo sư đại nhân có chút không được tự nhiên, trên mặt phát ra một tia đỏ ửng khó nhận thấy, tựa hồ là thẹn thùng?

Harry phì cười một cái, nước mắt chảy ra lại càng dữ dội.

Khát vọng cậu tha thiết nhất, chỉ đơn giản như vậy, thế nhưng cậu có thể nhìn thấy ngày đó hay không?

“Con sẽ không trở lại thăm mọi người.” Harry gian nan mở miệng, liếc mắt nhìn mặt gương thật sâu, nhặt lên áo khoác tàng hình vừa rồi rơi trên mặt đất, hướng cửa đi đến.

“Nói như vậy, con đã phát hiện pháp thuật của Tấm gương Ảo ảnh sao?” Dumbledore không biết khi nào đã đứng ở cửa, cười tủm tỉm nhìn Harry.

“Ưm, Giáo sư, con nghĩ rằng mình đã biết, ” Harry nhẹ giọng nói, “Chúc thầy Giáng Sinh vui vẻ.” Cậu không chút bất ngờ khi nhìn thấy Dumbledore ở chỗ này.

“Giáng Sinh khoái hoạt, ta phải phải cám ơn quà của con, ta rất thích.” Dumbledore đi đến mép gương, xoa mặt gương, ” Tấm gương Ảo ảnh cho chúng ta nhìn thấy chỉ là khát vọng lớn nhất sâu trong nội tâm chúng ta, khát vọng vô cùng mãnh liệt. Nhưng mà, mặt gương này vừa không thể dạy cho chúng ta tri thức, cũng không thể nói cho chúng ta biết sự thật nào cả. Có người đứng trước mặt kính uổng phí cả đời, vì bọn họ si mê những gì nhìn thấy trong gương, thậm chí nổi điên lên, bởi vì bọn họ không biết tất cả trong gương đều không phải là thật, không thể thực hiện.

“Bất quá ta thật vui mừng khi con không sa vào giấc mộng hư ảo này, mà quên đi  cuộc sống thật sự, ” đôi mắt màu lam của Dumbledore lòe lòe sáng lên, ” Con có được một tâm hồn mạnh mẽ, Harry à.”

Harry kéo kéo khóe miệng, “Như vậy thầy thì sao, thầy nhìn thấy gì?” đáp án lần này sẽ khác sao?

“Ta?” Dumbledore nở nụ cười, “Ta nhìn thấy khuyết điểm mình cả đời cũng không cách nào bù lại được.”