[HP Đồng Nhân] Hero

Chương 23: Rồng nhỏ




Sau khi chấm dứt kì nghỉ trở về trường học, gánh nặng trong lòng Harry vơi nhẹ rõ rệt. Đối với Trường Sinh Linh Giá, cậu cũng không vội, còn lại vài cái, trừ Nagini ra, cũng có thể kết thúc năm nhất rồi bắt đầu giải quyết. Về phần cái vương miện Ravenclaw cất trong tủ sách kia, Harry quyết định chờ lúc nghỉ hè sẽ tiêu diệt. Nếu đến lúc đó còn không tìm ra phương pháp bảo vệ vương miện, Harry sẽ không do dự nữa, dù sao, tiêu diệt Voldemort là mục tiêu hàng đầu của cậu. Cho nên, sau khi trở về, Harry bắt đầu một lòng một dạ nghiên cứu dấu hiệu hắc ám.

Lúc đầu, Harry nhận thấy nguyên lý tạo nên dấu hiệu hắc ám cũng không khác mấy cách chế tạo Trường Sinh Linh Giá, Voldemort thiết lập một liên hệ linh hồn chắc chắn trên dấu hiệu. Bởi vì mỗi khi Voldemort mạnh lên hoặc xuất hiện ở chung quanh, dấu hiệu trên cánh tay Tử Thần Thực Tử sẽ đau như bị thiêu đốt, hơn nữa càng ngày càng rõ. Chỉ cần Tử Thần Thực Tử đè dấu hiệu hắc ám trên cánh tay, là có thể kêu gọi Voldemort.

Có thể thấy được dấu hiệu hắc ám và linh hồn của Voldemort có một liên hệ nhất định nào đó.

Thế nhưng, Grindelwald đưa ra ý kiến khác. Nếu dấu hiệu hắc ám và linh hồn Voldemort có liên hệ, như vậy Tử Thần Thực Tử phải cảm ứng được sự tồn tại của Trường Sinh Linh Giá chứ, nhưng thực tế thì không thể.

Nhưng nếu nói đây chỉ là quan hệ về mặt thân thể, không liên hệ chút nào đến linh hồn, vậy thì không xác đáng. Bởi vì thân thể của Voldemort mười một năm trước đã bị hủy nhưng linh hồn thì vẫn còn, dấu hiệu hắc ám vẫn tồn tại như cũ.

Cho nên, trên vấn đề này, bọn họ còn chưa đưa ra một kết quả rõ ràng.

Sau khi học kỳ bắt đầu, liền nhanh chóng nghênh đón trận Quidditch giữa Gryffindor và Hufflepuff, nhưng Harry cũng không đi xem. Đời này cậu cố ý không lộ ra tài năng bay, cho nên tất nhiên không đặc biệt trở thành thành viên đội bóng. Cậu thậm chí cũng chẳng thèm nhìn tới dù chỉ một lần.

Cho nên cậu đã thật sự hoàn toàn ngồi vào danh hiệu Harry · con mọt sách · Potter.

Đồng dạng, Quirrell cũng không thể mượn Quidditch thương tổn cậu. Mà có lẽ cũng chính vì thế, Snape không trở thành trọng tài trận bóng nào cả.

Cho nên, trong thời gian đấu, Harry đang học chế tạo Độc Dược trong hầm cùng Giáo sư Độc Dược.

“Lấy rễ của cỏ xạ hương, cắt vụn, để vào nước sôi nấu ba phút…” Harry nhớ kỹ cách điều chế trong sách.

“Nấu hai phút rưỡi là được” Snape thản nhiên nói, “Nếu nấu lâu sẽ làm mất chút tác dụng.”

Harry gật gật đầu, chép vào tập mình, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm cách điều chế của Giáo sư.

Snape hết sức vừa lòng về thái độ học tập của cậu, tiếp tục nói, “Như vậy vật liệu đặc tính còn có cây gai, cỏ hai tai, rễ gừng, cỏ lê lư và một số thực vật thân thảo khác.”

Harry ghi nhớ từng cái.

Chuyện xảy ra đêm Giáng Sinh bị bọn họ ăn ý quên sạch, ai cũng không nhắc lại. Sau khai giảng, cậu vẫn là một Ravenclaw thật hiếu học; hắn vẫn là một Giáo sư Độc Dược u ám ăn nói ác độc.

Nếu nói có gì thay đổi, chính là mỗi thứ ba thứ năm, khi Harry đến hầm học chế tạo Độc Dược, Snape rất ít châm chọc Harry, hoặc là nói rất ít lấy James Potter ra châm chọc cậu nữa.

Harry cảm thấy, Snape đạt được trình độ này đã là không dễ rồi, cho nên đối với sự thay đổi này, Harry gần như ôm tâm tình đội ơn để đón tiếp.

Nhiều giờ trôi qua, chất lỏng trong vạc biến thành màu đỏ nhàn nhạt, điều đó có nghĩa là nồi thuốc bổ máu cấp tốc này đã chế tạo thành công. Harry đưa một bình thuốc sạch sẽ cho Snape, Snape nhận lấy, rót đầy tám phần đưa trả cho Harry, Harry tay trái tiếp nhận, tay phải đưa một bình khác qua, sau đó lúc đang ở không, nhét nút bình lại.

Sau khi đậy kín mười lọ thuốc bổ máu, chất lỏng trong vạc cũng không còn nhiều lắm, Snape phóng một cái bùa tẩy sạch, cầm lấy tám bình để vào ngăn tủ. Còn Harry thì rửa sạch tấm thớt, dao nhỏ, que khuấy trên bàn làm việc. Đợi khi rửa sạch hết, Harry phát hiện trên bàn còn hai bình ma dược.

Hắn kỳ quái nhìn về phía Snape, “Giáo sư, hai bình này?”

“Đưa cho trò.” Snape đơn giản nói, “Quidditch đã xong, trò về đi, lần sau tới đem theo thuốc bổ máu chế tạo tâm đắc nhất đến luôn.”

Harry không già mồm nữa, gật đầu đáp ứng, sau khi cầm lấy Độc Dược, hơi khom người chào Snape, “Hôm nay cám ơn thầy chỉ dạy.” Sau đó rời khỏi hầm.

Cậu biết, có lẽ Snape đã cảm thấy cậu không được bình thường, cho nên mới cho rằng cậu cần thuốc bổ máu, thứ chỉ trong chiến đấu mới cần đến, hoặc có lẽ Giáo sư chỉ đơn thuần không muốn nợ mình. Mặc kệ thế nào, Harry đều thừa nhận, Độc Dược này cũng có tác dụng rất lớn đối với cậu, không chừng khi nào đó phải dùng đến.

Harry phát hiện, trong chiến đấu cần rất nhiều ma dược mà chợ đều không bán hoặc là hiệu quả không cao. Nhất là vì mười năm nay Anh quốc đều rất gió êm sóng lặng, không có chiến tranh phát sinh, cho nên những ma dược này không nổi tiếng bằng mười một năm trước; thứ hai là vì chế tạo ma dược chiến đấu đòi hỏi trình độ kỹ thuật rất cao, cho nên trong những năm bóng tối, một Bậc thầy độc dược trình độ hạng nhất sẽ vô cùng nổi tiếng.

Có lẽ tự mình có thể mở một quán Độc Dược, tương lai sau khi chiến tranh kết thúc ngồi hốt tiền?

Harry có sao cũng được suy nghĩ.

Xem ra trận Quidditch còn chưa chấm dứt, khi Harry từ hầm lên lầu một, phát hiện trên sân thể dục vẫn đang ồn ào tiếng người. Từ trên cửa sổ Harry miễn cưỡng có thể nhìn thấy màu đỏ và vàng nhanh như chớp xẹt qua trên bầu trời.

Xem ra lúc này Gryffindor có vẻ dữ nhiều lành ít, đời trước cậu chỉ lấy thời gian năm phút liền bắt được quả Snitch. Harry híp mắt nhìn trận thế giằng co bên ngoài, quyết định đi lên tòa tháp Ravenclaw quan sát trận đấu này.

Thế nhưng, khi cậu lên lầu ba, một bóng dáng lén lút làm cậu dừng bước.

Người đàn ông trùm khăn trùm đầu tím sẫm vẻ mặt dữ tợn từ căn phòng lầu ba đi ra, đùi có vẻ bị quái thú cắn bị thương, máu đang chảy ròng.

Harry đứng trong tối không chút thay đổi nhìn chăm chú Quirrell đang khập khiễng rời đi.

Cậu biết, đại khái Hagrid sắp có một quả trứng rồng nuôi chơi rồi.

Quả nhiên, một tuần sau, khi Harry vào đại sảnh ăn điểm tâm liền nhận được một tờ giấy Hedwig đưa tới:

“Harry, hôm nay sau khi tan học có thể tới chòi nhỏ của bác không? Có cái này cho con xem. Hagrid ”

Buổi chiều, Harry gõ vang cánh cửa căn chòi. Sau đó không chút bất ngờ phát hiện, tất cả màn che đều bị kéo xuống kín mít. Hagrid đầu tiên hô một câu “Ai nha” mới để cậu vào nhà, tiếp đó lập tức quay lại đóng cửa.

Trong phòng nóng đến mức làm người ta không hít thở nổi. Dù hôm nay là một ngày nắng ấm áp, nhưng lò sưởi vẫn cháy bừng lửa mạnh. Hagrid châm trà cho Harry, còn bưng tới một đĩa bánh, Harry sáng suốt xin miễn.

Hagrid cẩn thận nhìn lướt qua lò sưởi của mình. Harry liền quay đầu nhìn lò lửa.

“Hagrid —— đó chính là cái bác muốn con xem à?”

Kỳ thật cậu đã biết. Ở giữa lò lửa kia, phía dưới ấm nước, một quả trứng lớn đen xì xì đang nằm đó.

“A, ” Hagrid bất an nắm lấy râu, “Đó là —— À ừm…”

“Đây là trứng rồng sao? Hagrid? Bác có được từ nơi nào?”

“Thắng được.” Hagrid nói, “Tối hôm qua, bác uống rượu trong thôn, chơi bài cùng một người xa lạ. Nói thật, có lẽ người nọ chỉ ước gì thoát khỏi nó thôi.”

Đôi khi, đối với sự đơn thuần của Hagrid, Harry cảm thấy rất bất đắc dĩ. Làm sao lại có người mang trứng rồng trên người chứ.

“Nhưng mà, chờ nó nở ra, bác định làm thế nào đây.” Harry hỏi.

“Ực, bác luôn đọc sách.” Hagrid nói xong, rút ra một quyển sách vĩ đại từ dưới gối nằm ——《Chu kỳ sinh trưởng và phương pháp chăn nuôi của ba mươi loại rồng》, “Chính là sách con tặng bác đó, trên sách nói phải đặt trứng trong lửa, vì mẹ chúng nó thường thở vào trứng. Con xem, chỗ này viết, chờ nó nở ra, mỗi nửa giờ đút nó một thùng rượu brandy và máu gà. Lại nhìn chỗ này —— như thế nào phân biệt rõ mỗi loại trứng—— bác có được một con rồng Na-uy. Thực hiếm có nha.”

Dáng vẻ lão nhìn rất đắc ý. Lão vừa gảy lò lửa, vừa vui sướng ngâm nga điệu hát dân gian.

“Hagrid, đừng quên bác đang ở trong một căn phòng gỗ. Con nghĩ trên quyển sách kia cũng có nói, một khi con rồng nhỏ nở ra, trong thời gian một tuần sẽ có thể lớn hơn cả căn phòng của bác. Đến lúc đó, mọi người phát hiện bác phi pháp chăn nuôi rồng liền xong đời.” Harry nhíu mày.

“Uh, đúng vậy… Đúng vậy… Bác biết, Nhưng bác không nỡ a… Nuôi rồng là giấc mộng cả đời bác.” Hagrid kích động nói.

Harry diu dàng nói: “Con hiểu, Hagrid, nhưng bác vẫn không thể nuôi nó a.”

“Nhưng bác không thể ném nó đi, bây giờ nó thậm chí còn chưa nở nữa…” Hagrid đáng thương nói, nhưng lấy thân hình to lớn của lão lại có vẻ khá nuồn cười.

Harry thở dài, “Hagrid, con không nói ném nó đi, mà tìm một người có thể nuôi rồng thôi. Chuyện này con sẽ nghĩ biện pháp. Đợi khi nó phá trứng ra, cho con biết, con sẽ tìm người giúp.”

Hagrid khóc thút thít bằng lòng.

Sau khi Harry rời khỏi phòng nhỏ của Hagrid liền thẳng hướng phòng nghỉ Slytherin. Cậu nghĩ cậu có thể vứt con rồng con này cho một người, Draco.