[HP Đồng Nhân] Truy Đuổi

Quyển 2 - Chương 47




Chương 47: Một đêm.

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

Lưu hiệp thảo, moonstone, cây chàm, lông nhân mã...ngồi trước cái vạc, Snape không yên lòng mà ngao chế độc dược.

"Là lời nguyền nào, rốt cuộc nó sẽ tạo ra những thương tổn gì, chẳng lẽ là......không, sẽ không. Em ấy có vẻ không sao, nhưng cũng chỉ là có vẻ mà thôi, không, không đúng, sao vừa rồi mình lại không phát hiện ra Harry tái nhợt bất thường chứ.

Sắc mặt em ấy hẳn là phải khỏe mạnh hơn chứ không phải chẳng có chút huyết sắc nào như thế.

Chẳng lẽ lời nguyền kia có liên quan đến máu, nhưng...chỉ cần không phải cái kia...chết tiệt! Vì sao em ấy chẳng nói cụ thể về lời nguyền đó cho mình chứ!"

Snape run tay.

"Tiểu hỗn đản chết tiệt, ngay cả khi em chết rồi cũng chẳng liên quan gì đến ta" Snape tâm phiền ý loạn quấy độc dược trong vạc, rồi......

"Ầm!"

Chúng ta hãy chúc mừng vị đại sư độc dược ưu tú nhất thời đại này_ Severus Tobias Snape làm nổ cái vạc của mình đi nào.

"Severus, xảy ra chuyện gì thế?" Vừa tới cửa phòng Snape, Harry liền nghe thấy một tiếng nổ mạnh từ bên trong, nên vội vàng mở cửa chạy vào.

Snape đang đứng trước cái vạc của mình, vẻ mặt vặn vẹo, rõ ràng đã bị cực độ — sỉ nhục?

"Cậu Potter, mời nói cho ta biết vì sao em chưa được ta cho phép đã tự ý xông vào phòng ta!" Mặt Snape lộ ra một sắc hồng đáng ngờ.

Là thở không thông, nhất định là thở không thông, Harry tự thôi miên bản thân, không thèm nghĩ hay chú ý tới những từ linh tinh đại loại như thẹn thùng gì gì đó.

"Severus, anh không sao chứ." Harry lại hỏi.

"Ta không sao." Snape vẫy đũa phép rửa sạch bản thân "Nói đi, tìm ta làm gì...... "

Snape vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm trang — nếu ngươi cố ý xem nhẹ cái tay nắm chặt sau áo chùng của anh, thì cái này cũng có sức thuyết phục lắm.

"Anh bị bắn vào người!" Harry bước tới chụp cái tay bị Snape giấu phía sau, trên mu bàn tay có một dấu vết màu đỏ liên tục bị thối rữa.

"Không sao à?!" giọng Harry gần như có thể xem là tức giận.

"Chút độc dược là được rồi." Snape định rút tay về....nhưng không được.

"Đây là quảng trường Grimmauld chứ không phải Spinner"s End." Harry lắc đầu "Em nghĩ anh biết chứ."

"Được rồi, nhưng ít ra ở đây cũng có đủ dược liệu." Snape lại đốt lửa cho cái vạc lần nữa, nhưng rồi phát hiện ra đau đớn khiến tay anh khó mà bảo trì ổn định, "nhưng không thành vấn đề" anh tự nhủ.

Nhưng sau khi thất bại lần thứ ba, Snape cuối cùng cũng không cam lòng quát.

"Potter, lại đây hỗ trợ!"

"Vâng thưa ngài." Harry lộ ra một nụ cười hài lòng, cách xưng hô của Snape thật kỳ lạ là khiến cậu nhớ đến lúc còn đi học, bất quá giờ tay Severus quan trọng hơn, Harry cầm thanh khuấy, cố gắng dùng động tác ổn định nhất để quấy lên.

Harry có thể cảm giác được hơi thở của đối phương phả vào sau tai cậu khi đứng đó, ngứa...cậu chỉ cảm thấy với độ ấm đó, một sức nóng mà cậu lo là mình khó mà nhịn được dâng lên từ dưới bụng.

"Lâu lắm rồi" cậu nghĩ.

Cậu hơi nghiêng người ra phía sau, cảm giác được khoảng cách giữa mình với Snape gần thêm một chút, cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ trên người anh.

Cho dù mỏi mệt vì mất máu cũng không thể ngăn cảm giác hưng phấn dần được thức tỉnh trong cơ thể, "tới gần thêm một chút, gần thêm chút nữa" Harry nhẹ nhàng cọ lưng lên áo chùng của Snape, không kiềm chế được mà phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

"Cậu Potter, tập trung vào." Giọng nói trầm thấp của Snape vang lên, nhưng hoàn toàn không mang ý tức giận, trái lại nếu cẩn thận phân biệt thì không khó để phát hiện ra cảm xúc nôn nóng trong đó.

Harry quấy thêm ba vòng lớn, tắt lửa.

"Nga?" Snape bất ngờ nhướng mày nhìn thiếu niên đang cho dược vào lọ "Ai dạy cho em phương pháp này?"

"Đội Thần Sáng." Harry nhanh chóng trả lời "Khi làm nhiệm vụ, đôi lúc cần một ít độc dược để cứu mạng, anh cũng biết đó...hiệu quả không cần tốt nhất, nhưng tốc độ nhất định phải nhanh nhất." cậu vừa nói vừa đổ độc dược đã nguội lên tay Snape, thấy vết đỏ dần biến mất Harry mới thở phào một hơi.

"Xem ra ở đội Thần Sáng em học được không ít thứ." Snape hài lòng xem xét bàn tay đã hồi phục lại bình thường, gật gật đầu.

"Đương nhiên, em nghĩ thực ra môn độc dược của em cũng chẳng hết thuốc chữa như anh từng nói đâu, chẳng qua áp lực mà anh tạo cho em quá lớn thôi. Severus, ít ra số lần Neville làm nổ vạc sau khi tốt nghiệp còn kém xa so với hồi anh dạy."

"Nhưng vẫn là nổ vạc thôi, đúng không?" Snape lơ đễnh "Một đại sư độc dược ưu tú, bất luận dưới tình huống nào cũng đều bảo trì được tinh thần ổn định...... " Snape đột nhiên ngậm miệng, nhớ lại vừa nãy mình vì miên man suy nghĩ mà làm nổ một vạc độc dược.

Harry ở bên cạnh cười đến không kịp thở.

Snape hung tợn trừng mắt với cậu, dứt khoát chặn miệng Harry lại...dĩ nhiên là dùng môi.

Nụ hôn dài mang theo nỗi khao khát muốn cắt nuốt đối phương, hỗn loạn và mê người.

"Ô." Harry kéo áo Snape, bắt đầu cởi áo chùng của anh.

"Nôn nóng thế?" Kết thúc nụ hôn, thanh âm phát ra từ cổ họng Snape mang theo ý cười.

Đôi tay Harry không hề ngừng lại, đôi môi dán lên phần cổ vừa lộ ra khi cậu cởi quần áo, làn da tái nhợt nhưng lại mang theo độ ấm kỳ lạ từ con người..., cậu thấp giọng than thở.

"Thực ra anh trắng chả khác gì quỷ hút máu, nhưng vì sao lại có độ ấm chứ." Harry nhỏ giọng than thở.

"Tiếc sao?" Snape cười nói vào bên tai Harry.

"Một chút." Harry vừa trả lời vừa gấp gáp cởi mấy cái nút trên áo chùng, sau đó thở hổn hển "Bây giờ đã là mùa thu..."

"Thế nên?" Snape híp mắt hưởng thụ sự chủ động của Harry.

"Anh cư nhiên chẳng mặc gì dưới áo chùng hết!" Harry không biết nên buồn bực hay vui vẻ nữa.

"Không thích sao?" Snape thấp giọng cười.

"Không, em nghĩ anh còn nôn nóng hơn cả em, phải không?" Harry dứt khoát kéo Snape đi về phía phòng ngủ.

=========== nơi này tỉnh lược bớt 1667 từ =============

"Chào buổi sáng." Harry mơ mơ màng màng đảo mắt qua phần giường bên kia chào hỏi.

Không có ai trả lời.

Thân thể đã được vệ sinh sạch sẽ, nhưng phần giường bên cạnh đã sớm lạnh lẽo.

Snape đã đi rồi.

Harry thở dài một tiếng, vùi người vào chăn nhắm mắt lại.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: xin lỗi vì bọn nhỏ tới chậm, văn bị người quản trị khóa, nên phần thịt cua đã bị cắt bỏ.

Còn có, văn chương ngày càng hồi phục, nếu có thể thì ta cố gắng bù đắp thêm cho mọi người!

HMH: Huhuhu, em đã mơ...em đã mơ về 1 bữa thịt nhưng giờ đây em lại phải ăn chay:((((