[HP Đồng Nhân] Yêu Anh Đã Thành Thiên Tính

Chương 13: Sự thay đổi của harry




Mấy ngày nay Harry Potter trở lên rất kỳ quái, không chỉ có Ron mà Hermione cho rằng như thế, cả Gryffindor và những người bạn học quen với cậu cũng nhìn ra Harry đã thay đổi. Thiếu niên mười bốn tuổi chính là bước vào độ tuổi vui tươi nông nổi, nam nữ sinh cùng tuổi đều đã cao lớn hơn, những tình cảm ngây ngô cũng dần dần đâm chồi.

Harry tuy vẫn gầy yếu như trước, nhưng thân thể vẫn cao hơn nhiều, gọng kính xấu xí được thay bằng một cặp kính không gọng hình bầu dục, mái tóc đen vẫn bướng bỉnh chỉa ra bốn phía, nhưng nhờ đó để lộ khuôn mặt thanh tú của Harry khiến ánh mắt một vài nữ sinh bắt đầu hướng về Đứa-bé-sống-sót. Thế nhưng mấy ngày nay cậu bé không còn như trước đây cùng Ron và đám nam sinh khác trêu chọc vui đùa nữa. Cậu bé thường thường mỉm cười nhìn bạn tốt trao đổi hoặc cãi nhau, đôi mắt xanh lục đầy ắp hiu quạnh đau thương, lại thi thoảng ngẩn người đến khi bạn tốt nhắc nhở mới tỉnh lại.

"Ôi chao, nhìn Harry Potter như thế này, lòng tớ tan nát cả rồi." Không ngừng có nữ sinh ca thán như vậy. Ron vừa lo cho Harry, lại vừa ghen tị với cậu vì cậu được yêu thích, mà Hermione thì trực tiếp hỏi thẳng Harry, thế nhưng nhiều lần chỉ đổi lấy nụ cười dịu dàng cùng với một câu: "Mình không sao."

Một hôm, khi Harry nửa đêm đứng một mình trong phòng nghỉ thì bị Hermione trông thấy. Hermione thở dài cầm ly cacao nóng xuống lầu. Harry nghe thấy tiếng động, theo bản năng căng cứng cơ thể, mấy ngày nay đối với việc một vài nam sinh vô ý đụng chạm làm cậu sượng cứng, không thể chịu đựng. Nhưng khi nhìn thấy cô bé phù thủy mặc đồ ngủ lo lắng đứng trước mặt mình, Harry mới mỉm cười. Hermione cẩn thận ngồi bên cạnh cậu, đưa cái ly trong tay cho Harry.

"Cảm ơn." Hai tay Harry nhận lấy ly, đối mắt bị hơi nước che mờ không chân thật.

"Harry, bồ, ý mình là, bồ gần đây không ổn lắm, có chuyện gì không vui sao?" Hermione vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt của cậu, nhưng không có kết quả, chỉ có lông mi cậu khẽ run. Harry hơi há miệng, rồi khép lại. Cậu mâu thuẫn lắm, Hermione và Ron tôn kính hiệu trưởng Dumbledore, cậu không biết nói ra sự thật ấy sẽ được đáp lại như thế nào, nghĩ đến sẽ trông thấy bạn tốt dùng ánh mắt không tin tưởng để nhìn mình, tìm Harry liền thắt lại. Nhấp một hớp cacao để che giấu, mỉm cười nhìn Hermione đang lo lắng.

"Cacao ngon lắm, còn có, Hermione mình nghĩ chuyện này mình còn chưa thể nói ra, mình cũng không có gì không vui, chẳng qua là..." Harry nhìn về phía lò sưởi, ánh lửa ấm áp khiến tầm mắt cậu có hơi mông lung, "Chẳng qua mình đột nhiên hiểu rõ rất nhiều chuyện, lại dùng những suy nghĩ của hiện tại để suy xét những chỗ trước kia chưa từng phát giác, thật kỳ diệu, không phải sao?"

Hermione đương nhiên không làm khó cậu, chỉ lo lắng nhìn Harry đang giả vờ ung dung, đưa tay giữ bàn tay hơi lạnh của Harry, tay Harry run lên, đã lâu không cảm nhận được sự ấm áp khiến con tim cậu đau sót.

"Harry, không sao đâu, mình nghĩ bồ có lý do của bồ, mình chỉ hy vọng bồ có thể sử lý tốt chuyện này, còn nữa, có khó khăn gì thì cứ tìm mình và Ron, chúng ta là bạn tốt mà." Harry nhìn vẻ mặt kiên định của cô bé, để lộ nét cười chân thực lần đầu tiên trong mấy ngày qua: "Ừa, rồi sẽ có một ngày, mấy bồ sẽ biết được hết thảy."

Mà danh tiếng nổi trội mấy ngày qua chính là Amy Clinton nhà Ravenclaw. Cô gái năm nay đã là năm tư, tướng mạo xinh đẹp, thành tích xuất sắc cùng với tính cách dịu dàng khiến các nam sinh mê mẩn. Thế nhưng cô gái thường xuyên ở trong tầm mắt hoảng sợ của đám học sinh mà đối với giáo sư Snape chú trọng có thừa, khi gặp mặt sẽ vui sướng chào hỏi, tặng quà vào ngày lễ, ánh mắt tôn sùng không chút e dè thường xuyên khiến Snape đen mặt, làm không ít học sinh gặp nạn.

Snape gần đây rất buồn bực, lão già Dumbledore kia vậy mà nói cho Harry Potter những chuyện đó, còn tên nhóc chết tiệt ấy nữa, thế nhưng... Snape nhìn thấy liên tục mấy ngày qua, Harry gần gần gầy đi, ăn uống so với mèo còn ít hơn, hắn rầu vô cùng, hắn không bảo vệ tốt đứa bé kia. Chỉ là Snape cố hết sức không thèm nghĩ đến đứa nhỏ kia nữa, cũng như tiếp xúc với ánh mắt ấy, bởi đây là lần đầu tiên hắn dao động vì một Potter, từng có vài ngày khi vừa nhắm mắt lại hắn liền thấy thân hình gầy gò của cậu bé, cùng đôi mắt xinh đẹp mờ xương khi động tình, ôi, không, quần lót của Merlin a!

Cáu gắt mà dạo bước trong văn phòng, vạt áo theo cử động của thần thể vùng lên thành độ cung tao nhã. Cau mày ngồi xuống trước bàn làm việc, khóe mắt liếc đến món quà trong xó, cây bút lông chim trong tay vang lên một tiếng rồi đi.

"Ravenclaw ngu xuẩn." Đó là món quà màu xanh lục xẫm được bảo gói **** xảo, bên trong là một cặp cổ tay áo được chế tác tuyệt đẹp. Món quà này được đưa tới khi sinh nhật hắn, lúc ấy hắn còn tưởng có người đùa dai mà suýt nữa cho nó một bùa Diffindo, thực ra lúc này hắn cũng rất muốn làm vậy.

"Amy Clinton, đừng có mà tính toán dùng mấy cái thứ lời tiên tri gì đó ra lừa gạt ta, một Slytherin. Còn có, nếu lại dùng ánh mắt ghê tởm như màu con cóc kia nhìn ta, hoặc giả suy nghĩ những điều vớ vẩn gì đấy, ta nghĩ mi sẽ không muốn nếm thử hậu quả đầu."

Lúc ấy, Snape rất sảng khoái nhìn vào gương mặt **** xảo tái nhợt của cô gái, sau đó nhíu mày khi nghe thấy Clinton dùng một thứ ngôn ngữ hắn nghe không hiểu mà thì thào gì đấy. Kỳ thật lúc ấy Amy Clinton bị vẻ mặt u ám cùng ngôn ngữ sát thương người khác của giáo sư dọa sợ, từ sau khi cô sống lại lần nữa trong thân xác của nữ sinh Ravenclaw này, mục tiêu của cô chính là vị giáo sư mà cô vẫn luôn yêu thích này đây, sau đó không ngừng thử tiếp cận, rồi vào năm thứ ba của Harry Potter kia rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, mà dáng người cùng sức quyến rũ của Snape so với trong sách càng thêm mê người làm cô càng say đắm. Dưới áp lực mạnh mẽ của Snape, cô đã nói: "Tất cả những chuyện này đều không có khả năng, mình là tốt nhất, mình sẽ không buông tay."

Cứ như thế, trong bầu không khí quỷ dị, lễ tình nhân đã tới. Tuy lần này không có Lockhart tham gia, những chàng trai cô gái đỏ bừng cả mặt cùng không khí tràn ngập màu hồng phấn vẫn khiến Snape nhíu mày, khi đặc biệt nhìn thấy cụ Dumbledore ở bên cạnh để phối hợp với không khí ngày lễ mà diện áo chùng hồng phấn, Snape cảm thấy dạ dày mình đang run rẩy. Hai mắt trống rỗng dường như vô ý nhìn về phía dãy bàn Gryffindor, đôi lông mày càng thêm nhíu chặt, trên bàn, đám nam sinh thường ngày ồn ào đang im lặng nghe bạn bè thảo luận về cô nữ sinh nào đó, thực tế, Harry căn bản không xen miệng vào được, bởi vì cậu hoàn toàn đã không còn hứng thú với bạn gái.

Bàn tay đang múc yến mạch của Ron dừng lại một chút, hệt như thấy ma mà nhìn về một chỗ, Harry phát hiện trước nhất nên tò mò nhìn theo hướng kia, chỉ thấy một cô gái Châu Á xinh đẹp đang ngồi nghe Amy Clinton nói gì đó, xấu hổ đỏ mặt nhìn về phía Harry, Harry chạm phải ánh mắt cô ta theo phản xạ mà mỉm cười với cô, thấy cô bé kia càng đỏ mặt hơn, Harry giờ mới hiểu rõ mà cúi đầu xuống. Chính là cậu không thấy được vẻ mặt không cam lòng của Ron ở bên cạnh, cùng sắc mặt phức tạp của Hermione khi nhìn Ron. Mà trên dãy bàn giáo viên, Snape phát tán khí đen, nghiến răng nghiến lợi ăn món trứng rán trong đĩa, đáy lòng cố gắng bình ổn, ánh mắt âm u ngay cả bản thân không phát hiện. Mà trên bàn Ravenclaw, Amy Clinton tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó, thường nhìn về phía Snape và cửa lớn.

"Ah, cú mèo đến kìa!" Không biết ai kêu lên, chỉ thấy một đoàn cú mèo bay vào đại sảnh đường. Harry có dự cảm không tốt, quả nhiên có mấy con cú mèo bay đến chỗ cậu, thả những món quà và thư vào lòng Harry, thậm chí có vài món rơi vào trong đĩa. Bên Slytherin đột nhiên truyền đến tiếng huýt sáo, Harry quay đầu nhìn qua, thì ra trước bàn Malfoy chất đầy quà tặng thư từ, chỉ thấy nó kiêu căng soi mói từng món, thấy Harry quay đầu sang, lập tức đáp trả bằng một ánh mắt khiêu khích, Harry cảm thấy thật ngây thơ nên quay đầu đi, không phát hiện khuôn mặt tuấn tú của cậu bé bạch kim đột nhiên trở nên tối đen.

"Kia, trời ơi, ai tặng quà lễ tình nhân cho Snape kìa?"

Thân thể Harry nghe đến tên Snape chợt khựng lại, mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên nhìn thẳng vào người đàn ông đó. Chỉ thấy gương mặt của Snape đen sì, Diffindo một phong thư màu hồng, cũng không chạm tới món quà, hắn phất tà áo chùng lên, không để ý đến cụ Dumbledore muốn giữ hẳn lại, hùng hổ rời đại sảnh đường, khi lướt qua bên cạnh Harry, thân thể hai người đều cứng đờ cũng không chú ý tới vẻ mặt của đối phương, vào lúc thoáng qua ấy, Harry nghe thấy rất rõ tiếng trái tim mình chợt nứt vỡ. Mà bên kia, Amy Clinton nắm chặt hai tay, khuôn mặt tái nhợt hoàn toàn không còn nụ cười dịu dàng của ngày trước, ngay cả đống quà tặng trên bàn cũng không thèm để ý, dưới vẻ mặt khó hiểu của một số người, cô rời đại sảnh đường, Harry xác định lúc cô đi khỏi, đã căm hận liếc cậu một cái.