[HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry

Chương 34: Tiếp tục như thế




“Carlisle, đã bốn ngày rồi. Harry còn chưa xuống.” Esme lo lắng nhìn cửa phòng Harry.

Harry lúc này sán lổ tai mình ở cửa phòng, nghe lén họ nói chuyện, vẫn là mẹ Esme tốt. Carlisle đáng giận, chẳng lẽ không thể đến nhìn mình sao. Tấhy mình liền liếc, mình nhận sai cũng không được. Harry chép chép miệng.

“Đói bụng, em ấy sẽ tự ra.” Carlisle nhẹ nhàng nói, “Anh đã xin phép ở nhà bồi em ấy. Không có việc gì.”

Harry sờ sờ bụng, là có chút đói bụng, vốn địnhc hờ họ đi hết rồi mới lấy túi máu trong tủ lạnh. Nhưng nghe thấy lời Carlisle, cậu tuyệt không cảm động! Cậu rốt cuộc phải xin nghỉ vài ngày, cũng chưa ra ngoài qua.

“Carlisle, cha đi hống hống cậu ấy đi đi.” Edward cười với Carlisle, sau đó anh nhỏ giọng nói, “Harry chờ cha đi hống em ấy. Con nghe thấy. Ha ha.” Edward buồn cười nhìn cửa phòng Harry.

Harry nghi hoặc một chút, Edward nói gì vậy, tiếng nhỏ vậy, tường cách âm chết tiệt, không phải cửa cũng cách âm luôn chứ. Harry căm giận ở trong lòng phun tào Edward.

“Edward, cậu không đi đón Bella?” Alice nhảy lại đây, cầm túi máu trong tay Esme, đây là bữa sáng.

“Nga, cậu cái gì cũng biết. Con đi trước.” Edward trừng Alice, sau đó mở ra Volvo của anh rồi tiêu thất.

“Bọn nhỏ, đến trường đi. Nhớ rõ giúp Harry xin nghỉ vài ngày.” Esme thương tâm nhìn Carlisle.

Carlisle làm bộ không thấy được, về thư phòng.

“Ai. Rốt cuộc khi nào thì mới hòa hảo a!” Esme bất đắc dĩ cười khổ, cũng lái xe đi làm.

Trong biệt thự rộng lớn, chỉ còn lại Harry đói bụng sống chết không chịu ra, cùng Carlisle yên lặng ngồi trong thư phòng đọc sách.

oOo

Cứ vậy mà qua ba ngày.

Trong bóng đêm, Harry ô ô nhớ kỹ tên Carlisle, “Carlisle.” Cậu khổ sở nuốt nướt miếng, cậu cảm thấy yết hầu nóng rực như bị lửa đốt, “Em khát.”

Từ khi Carlisle đáp ứng mình có thể tự tay săn bắt, Harry còn chưa kịp thử, cậu khát. Harry nhanh chóng ngồi dậy, ánh mắt nhìn rừng cây ngoài cửa sổ, cậu muốn ăn. Hầu kết bởi vì động tác nuốt nước miếng mà di động lên xuống, Harry đẩy cửa sổ ra, cậu triệt tiêu chú ngữ phong bế cảm quan, chạy vào rừng.

Carlisle ở thư phòng thấy Harry từ cửa sổ nhảy xuống, y nhíu nhíu mày, động tác nhẹ nhàng đi theo.

Tốc độ của Harry rất nhanh, cậu chạy trong rừng, cậu ngửi được mùi máu, cậu cảm thấy đó hẳn là một con gấu, động vật ăn thịt trong máu thường có vị ngọt nhè nhẹ. Harry rất nhanh nhảy lên cây, nhìn chằm chằm hướng truyền đến mùi máy kia, cùng đợi con mồi.

Carlisle đứng trên cây cách đó không xa, y nhìn Harry, không khỏi tán thưởng một chút, đúng là một thợ săn thực xuất sắc. Y nhìn thấy Harry bổ nhào vào con gấu kia, thấy Harry cắt đứt cổ con gấu, thấy con gấu kia run rẩy một chút rồi hoàn toàn chết đi. Thay Harry mồm to nuốt, nghe thanh âm nuốt kia, y cảm giác bản thân mình tựa hồ có chút đói bụng. Nhưng y vẫn nhìn Harry như cũ.

Harry học Carlisle, cầm một nhánh cây lớn đào một cái hố trên mặt đất, vùi lấp thi thể của con gấu. Harry nhìn chằm chằm thi thể con gấu đã bị vùi lấp, cậu nhăn mày.

Harry ngửi thấy được mùi làm cậu chán ghét, lập tức lấy ra đũa phép cho mình một cái thần chú ẩn đi hơi thở, không chỉ ngăn cách mùi chán ghét kia, cũng ngăn cách mùi của bản thân.

“Cậu một mình ở đây làm gì?” Sam đi tới, hắn nhìn thấy đứa nhỏ khoảng mười bảy tuổi, “Nơi này rất nguy hiểm, nhanh rời đi.”

Carlisle cau mày, người sói khi nào thì có thể lướt qua lãnh địa. Nhưng y không xuất hiện, Carlisle không muốn quấy rầy Harry.

“Ừm, tôi đang đi dạo.” Harry nhìn Sam da thịt màu đồng, sau đó nhìn thân thể nhỏ nhắn của mình, hâm mộ lại nhìn Sam.

“Đi dạo?” Sam nghi hoặc nhìn Harry, cậu nhóc mặc áo ngủ này, không ngửi được hơi thở của vampire, nhưng sao có thể đêm khuya xuất hiện trong rừng, “Tôi cảm thấy cậu là đang mộng du.”

“A?” Harry kinh ngạc nhìn mình, “Xin lỗi. Ân, tôi vừa rồi ngủ không được, không thay quần áo liền ra đây.”

“Cậu ở đây? Tôi đưa cậu về.” Sam nghi hoặc nhìn bốn phía, có hoài nghi nhìn Harry.

“Nga, không, không cần. Tự tôi có thể.” Harry có chút nghi hoặc, người này nếu không sai thì chính là người sói mà Carlisle nói, nhưng mà, thực hiển nhiên người sói sẽ không thích vampire, “Ân, tạm biệt.”

Sam nghi hoặc nhìn cậu nhóc này xoay người rời đi, lại nhìn đất vừa mới bị vùi lấp, tựa hồ hắn thực xác định Harry là vampire, nhưng lại bởi vì không ngửi được hơi thở mà nghi hoặc, Sam vòng vo chung quanh, nhìn hướng Carlisle đứng, sau đó rời đi.

“Gặp quỷ! Đó nhất định là người sói. Thật không biết hắn có phải muốn cắn chết mình hay không.” Harry nói nhỏ đi về trước, đột nhiên dừng lại.

Harry quay lại nhìn, Carlisle đang đứng sau cậu, “Carlisle.” Harry bất mãn thấp giọng kêu một câu.

“Trở về.” Carlisle kéo tay Harry, đi về nhà, tốc độ như con người.

“Carlisle.” Harry dừng lại cước bộ, nhìn Carlisle, “Em, em muốn đi phía đông. Có thể chứ?” Nhìn thần sắc do dự của Carlisle, Harry hoảng lay lay cánh tay Carlisle, “Cầu anh.”

“Đi thôi.” Ngữ khí bình thản không cảm xúc của Carlisle làm cho Harry không mấy vui vẻ, Harry nhanh chóng lên lưng Carlisle, ôm sát cổ Carlisle, cậu đã một tuần không thân cận với Carlisle, cậu khát vọng hương vị của y.

Harry tham lam hít hơi thở trên người Carlisle, sau đó trộm cười, dùng sức cọ cọ trên cần cổ Carlisle, “Được rồi.”

Tốc độ của Carlisle vẫn nhanh như trước, Harry ghé vào lưng Carlisle, híp mắt, nhìn cổ tuyết trắng của Carlisle. Harry đột nhiên nghĩ muốn liếm, sau đó cũng liền làm như vậy. Harry vươn đầu lưỡi còn mang theo màu máu, ở sau cổ Carlisle, nhẹ nhàng mà liếm liếm, sau đó vừa lòng cọ cọ.

Thân thể của Carlisle bởi vì đùa giỡn nho nhỏ của Harry mà hoảng động một chút, tốc độ y nhanh hơn chạy về hướng sơn động. Carlisle cõng Harry vào sơn động, sau đó thả cậu xuống.

“Ngồi đi. Harry.” Thanh âm Carlisle bình thản như nước, làm cho Harry không vui.

Thấy Carlisle lấy da thú trải sạch sẽ, sau đó ngồi ở trên, Harry cắn cắn môi, dường như đã quyết tâm.

Harry dán qua, cậu ngồi chồm hỗm đối diện Carlisle, “Carlisle.” Thanh âm dính dính nhu nhu của Harry như là đang làm nũng.

Carlisle nhìn Harry, “Harry. Em, ” Lời Carlisle còn chưa xong, đã bị cái miệng nhỏ nhắn còn mang theo mùi máu tươi ngậm lại môi.

Harry chậm rãi gặm cắn, đem đầu lưỡi luồn vào miệng Carlisle, một trận nhiễu loạn.

“Ngô. Harry.” Carlisle đẩy Harry ra, nhìn ánh mắt màu vàng sáng ngồi của Harry, “Em muốn thế nào? Ân? Harry.”

“Em muốn anh.” Harry ôm Carlisle, “Em không muốn tách khỏi Carlisle, không muốn đâu đâu.” Harry nhẹ nhàng ngậm vành tai Carlisle, dùng đầu lưỡi liếm.

“Harry. Em không nói rõ ràng. Anh sẽ không chạm vào em. Chuyện này, anh tuyệt đối sẽ không cứ như vậy mà thỏa hiệp.” Carlisle cau mày, tiểu yêu tinh ma nhân này.

Harry buông Carlisle ra, mất hứng nhìn y, “Em không phải đang nhận sai sao?” Quay đi … không thèm nhìn Carlisle, trong lòng có chút mất hứng.

“Nhận sai?” Carlisle hỏi lại, “Em đến tột cùng có biết anh muốn tỉnh lại em điều gì không?”

“Biết!” Harry phun ra một hơi, “Được rồi, được rồi. Em nói là được, em biết, em không nên làm như vậy. Em nhớ ra rồi, Joey cũng uống qua máu người.” Tiếng Harry trầm thấp xuống, “Còn có trưởng lão Marcus lần trước.”

“Em biết. Đa số vampire đều làm như vậy. Chúng ta chính là số ít.” Ánh sáng trong mắt Harry dần ảm đạm, “Em biết, em không phải là phù thủy, nơi này cũng không cần chính nghĩa của em, dũng cảm của Gryffindor, chỉ biết mang đến nguy hiểm, cho nên em phải đổi thành một con rắn Slytherin độc ác!” Harry nghiến răng nghiến lợi nói, “Mà, Carlisle chính là một con rắn sẽ hút máu. Em đã sớm biết!” Khó trách Nón Phân Viện lúc trước muốn đưa mình đến Slytherin, tuyệt đối không chỉ là bởi vì trên người mình có mảnh linh hồn của Voldemort, tuyệt đối là bởi vì sau này mình sẽ biến thành như vậy!

Carlisle ôn hòa cười, trong lòng bỏ xuống một tảng đá lớn, “Harry.” Thanh âm y dịu dàng, làm cho Harry quay đầu lại nhìn y.

Nụ cười tươi đẹp, thanh âm ấm áp, “Carlisle.” Harry ô ô bổ nhào vòng lòng Carlisle, “Không cho phép, không cho phép bỏ em lại một mình nữa. Anh nhẫn tâm như vậy, cũng không thèm liếc nhìn em. Ô ô.”

Carlisle vuốt tóc Harry, “Không, Harry. Không bao giờ … sẽ thế nữa.” Carlisle lôi Harry từ trong lòng ra, “Như vậy, anh cho em chủ động một lần, thế nào?”

Harry nháy nháy mắt, “Thật vậy chăng? Em ở trên?”

“Ân. Đương nhiên. Vì sai lầm của anh.” Carlisle ôn hòa nhìn Harry.

“Ân.Carlisle, hừ.” Harry gật đầu mạnh, cậu đẩy Carlisle lên da thú, sau đó cưỡi trên người Carlisle, từng chút cởi bỏ nút quần áo trên người Carlisle, “Hì hì, Carlisle, em cũng không phải là một người ôn nhu. Sẽ làm anh đau đó.” Harry tà ác cười.

“Đến đây đi. Harry.” Carlisle sờ sờ hai má Harry.

Harry học bộ dáng của Carlisle, hôn cổ y, ngực. Harry cố ý ngừng lại ở hai điểm trước ngực Carlisle, “Carlisle, anh không xinh đẹp bằng em. Ha ha.” Tiểu nhân tà ác Harry đang kêu lên trong lòng.

Carlisle thấy Harry nhìn trước ngực mình, sau đó lại nhìn y, Carlisle nở nụ cười, “Harry, em không tiếp tục sao?” Carlisle giật giật phần eo, làm cho Harry cảm giác được mình đã rất kiên quyết.

“Hắc, đâu có, em chủ động.” Harry bất mãn phẩy Carlisle một chút. Harry cúi người xuống, tiếp tục hôn Carlisle. Cậu ngậm một viên của Carlisle, một bàn tay vân vê viên khác.

Hô hấp của Carlisle nháy mắt ồ ồ hơn rất nhiều, “Harry, nhanh lên.” Thanh âm khàn khàn của Carlisle ở dưới thân Harry truyền đến.