Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 31: Hùng Cách Cách uy vũ! (một)




Bạn biết thứ gì có tốc độ truyền bá nhanh nhất không?

Đương nhiên là.... lời đồn đại!

Trong phòng vệ sinh Hùng Cách Cách nghe có người nói cô diện mạo bình thường nhưng bản lãnh trên giường rất tốt; ở trong phòng trà nước lại nghe thấy có người nói cô là con gái riêng của Phó tổng; trong phòng chứa đồ nghe được có người nói cô đê tiện tới mức chơi 3p cùng hai người đàn ông. Ồ, không có lẽ là 4p, 5p, 6p…. Dù sao thì cô nàng xấu xí không có phẩm hạnh như Hùng Cách Cách là chết cũng không biết xấu hổ!

Đối mặt với rất nhiều lời đồn đại, Hùng Cách Cách vẫn chậm chạp đi trên con đường của mình, chẳng thấp thỏm lo âu vì những lời độc ác của người khác.

Phải thừa nhận rằng dưới một số tình huống đặc biệt , Hùng Cách Cách rất có khuôn cách của đệ nhất phu nhân.

Thật ra thì những lời đó đối với Hùng Cách Cách mà nói vẫn có tác dụng phụ nhất định, cô không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài: "Trong chuyện giữa hai người đàn ông và một người phụ nữ, thì người phụ nữ vĩnh viễn là vật hy sinh. Mình hiểu đây là số phận của mình! Mạnh mẽ lên, Hùng Cách Cách!” Hùng Cách Cách giơ quả đấm lên quyết định phải cố gắng vực dậy tinh thần, nhưng khi nghĩ đến công việc chuẩn bị cho bữa cơm chiều là tinh thần lại chán nản.

Bởi vì phí cơm nước bị “cướp” liên tiếp mà Tô Hàng lại không chịu tạm tứng tiền thù lao cho cô trước, nên cô đành phải chi tiêu dè sẻn, thắt lưng buộc bụng sống qua ngày vậy.

Sáng sớm bốn giờ cô đã rời giường xách giỏ rau lên, cầm một con dao vẻ mặt hăm hở chạy ra khỏi phòng, sau đó hùng hổ lao vào phòng bếp. Cô gánh vác trọng trách của cả nhà nên phải dậy thật sớm đi ra sau núi nhổ rau dại, đảm bảo khẩu phần dinh dưỡng. Trước khi làm việc cô cần bổ sung thể lực đã, ăn sạch quả trứng gà luộc đã giấu trộm hôm qua! Ai dám nói cô ăn một mình chứ hả? Đây là cô căn cứ vào tỉ lệ phân phối thức ăn trong lao động bình thường!

Nhưng thật khéo là Tô Hàng mới vừa kết thúc công việc cảm thấy bụng hơi đói nên đi đến phòng ăn tìm được một quả trứng gà luộc trong một chiếc hộp đậy nắp kín màu hồng. Rõ ràng đây là quả trứng trong khẩu phần ăn Hùng Cách Cách đã giấu đi.

Khi Tô Hàng dùng ngón tay mảnh khảnh lột vỏ ngoài của quả trứng ra rồi đưa trứng vào trong miệng mình, thì Hùng Cách Cách xuất hiện.

Cô chĩa vào người đầu tóc rối bù xù, nắm chặt con dao sáng loáng nhe ra hàm răng trắng âm u, dùng âm thanh khàn khàn quát um lên: “Trứng… của tôi!”

Tô Hàng bị giật mình, cả quả trứng vèo một cái chui tọt vào trong thực quản nghẹn ở cổ họng. Tô Hàng rất muốn tóm Hùng Cách Cách qua hành hung một trận! Nhưng lúc này anh thật sự là có lòng mà không có sức! Anh thống khổ há miệng cực kỳ to, cố gắng nhổ trứng gà trong cổ họng ra. Thật sự là anh sắp ngạt thở rồi! Nếu như hôm nay anh chết ở đây vậy thì trên bia mộ của anh nhấy định sẽ khắc lên bốn chữ to đùng—— chết không nhắm mắt!

Khi mặt của Tô Hàng từ đỏ chuyển qua xanh mét, rời lại từ xanh chuyển thành tím, Hùng Cách Cách mới thoát khỏi tâm trạng bi phẫn. Cô đi đến bên người Tô Hàng, bổ sung một câu trong lòng: "Cho anh ăn trộm này!" , giơ tay lên dùng sức vỗ vào ót Tô Hàng!

Phụt....Một quả trứng tròn vo bay ra từ trong cổ họng Tô Hàng.

Hùng Cách Cách đưa tay chộp lấy siết trong lòng bàn tay.

Tô Hàng ho sù sụ, rất lâu sau mới cố điều hòa hơi thở.

Hùng Cách Cách mở khóa vòi nước, rửa sạch nước miếng trên quả trứng sau đó chấm một chút nước tương rồi đưa lên ăn.

Tô Hàng căm tức nhìn Hùng Cách Cách lên án nói: "Cô muốn hại chết tôi à? !"

Hùng Cách Cách nuốt miếng trứng cuối cùng xuống, bắt đầu trần thuật sự thật, "Tôi cứu anh thì có."

Tô Hàng lên án lần nữa: "Cô giấu trộm khẩu phần ăn!"

Hùng Cách Cách chép miệng, phủ nhận nói: "Tôi không có giấu trộm khẩu phần ăn."

Tô Hàng ưỡn thẳng lưng hất cằm lên, giống như một chú gà trống tìm được chứng cứ, đắc chí nói: "Trứng gà, chính là chứng cớ!"

Hùng Cách Cách gãi gãi đầu, nhanh trí đáp: "Trứng gà là thuốc, không phải khẩu phần ăn."

Tô Hàng cười nhạo nói: "Là thuốc ư? Chữa bệnh gì? Bệnh tham ăn?"

Hùng Cách Cách thành thật trả lời: "Ăn gì bổ nấy. Gần đây tôi đau trứng, cho nên muốn ăn trứng gà bồi bổ."

Tô Hàng trợn tròn mắt. Khóe môi anh co quắp hỏi: "Cô.... Cô đau trứng?"

Hùng Cách Cách tỏ vẻ chân thành gật đầu, "Ừm, đau trứng."

Tô Hàng đột nhiên rống to: "Con mẹ nó cô đâu có đau trứng chứ? ! Muốn lừa gạt tôi hả? Xem tôi là đồ ngốc, không có mắt sao?"

Hùng Cách Cách uất ức nói: "Người luyện võ chúng tôi, trong cơ thể đều có nguyên khí. Nguyên khí giống như trứng, cho nên cũng được gọi là ‘trứng nguyên khí’."

Tô Hàng chớp mắt không lên tiếng. Anh không hiểu những thứ như võ công nội lức nên không thể tùy tiện bình luận. Có lẽ Hùng Cách Cách thật sự khó chịu. Haiz…. Anh cần gì chải so đo với cô vì một quả trứng gà chứ? Dù cho Hùng Cách Cách có ngốn một sọt trứng thì anh cũng không đau lòng vì chút tiền trứng này.

Tô Hàng mất tự nhiên liếc Hùng Cách Cách một cái hỏi: "Cô.... Cô đau trứng? Có đáng ngại hay không?"

Hùng Cách Cách lắc đầu, vẫy tay đi mất.

Phó Bạc Yến từ trên lầu đi xuống, quét mắt nhìn Tô Hàng.

Tô Hàng hỏi: "Anh hai, con gái biết võ, cũng có ‘trứng nguyên khí’ à?"

Phó Bạc Yến nhếch môi cười nói: "Hả, anh chưa từng nghe, nhưng anh lại biết trên đời này có một loại đàn ông, đó là trứng ngốc."

Tô Hàng đứng ở trong phòng ăn, trong lòng lạnh lẽo thổi qua hai chữ: "Mẹ nó...."

Cô nàng nghè kiết xác Hùng Cách Cách đó, lại dám lừa anh? !

Mà một người thông minh tuyệt đỉnh như anh lại bị lừa? !

Mẹ nó.... thiên lý ở đâu? !

Mẹ nó.... lòng người thật bất công? !

Mẹ nó…. Cô nàng Hùng Cách Cách nghèo kiết hủ lậu này!

....

Tô Hàng một lần lại một lần “chà đạp" Hùng Cách Cách ở trong lòng, Hùng Cách Cách lại mong anh ta có thể bị người đàn ông nào đó “chà đạp”.

Cô giơ giỏ đựng rau lên vui vẻ chạy đến sau núi đào rau dại. Sau khi vất vả lấy được một giỏ rau lại nhanh chóng trở về nhà, rửa sạch sẽ rau dại trộn gia vị vào, làm món dưa muối cho Phó Bạc Yến ăn.

Buổi trưa, sau khi Tô Hàng rời giường, ăn cháo Hùng Cách Cách nấu, ăn rau dại Hùng Cách Cách đào được, khóe miệng không thể không chế được vểnh lên.

Buổi tối, Hùng Cách Cách tan việc về lại xách giỏ ra cầm con dao sáng loáng chạy lên núi đào một loại rau dại khác. Sau đó làm cơm, xào rau dại, lại bịp bợm được trận nữa.

Một ngày hai ngày như thế, ba bốn ngày như vậy, Phó Bạc Yến không nói gì, Tô Hàng lại không chống nổi. Dạ dày anh không chịu được hành hạ kiểu này!

Tô Hàng tóm lấy Hùng Cách Cách, gầm hét lên: "Rau dại? Rau dại! Ngoài biết đào rau dại, xào rau dại ra, cô còn biết làm gì nữa? ! Giờ ngay cả nằm mơ tôi cũng mơ thấy mình biến thành một món rau núi xanh mơn mởn rồi!"

Hùng Cách Cách bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, "Rau dại tốt lắm. Rau dại rất tốt cho sức khỏe. Thật đấy, không tin anh nhìn mình xem, anh không phát hiện, bây giờ âm thanh anh quát lên cũng có lực xuyên thấu hơn trước kia sao?"

Tô Hàng cho Hùng Cách Cách lời cảnh cáo cuối cùng, "Hùng Cách Cách, nếu như tối nay cô còn cho tôi ăn rau dại, thì tôi sẽ… cho cô vào trong núi sâu làm con dâu của con gấu mù!”