Hứa Cho Em Một Hôn Lễ Màu Trắng

Chương 2




Khi tỉnh lại, nhìn thấy anh bên giường bệnh, em đã rất vui, nhưng lại không biểu hiện ra mặt, em không thể cho anh hy vọng.

Em hỏi sao anh lại đến đây, giọng nói rét lạnh. Anh cuống quyết giải thích như đứa trẻ khi phạm lỗi, em thấy bắt đầu hận bản thân mình, hận mình sao có thể tuyệt tình đến thế.

Sau đó em một mực đòi ra viện, anh và Tiểu Thất đành phải đồng ý. Ban đầu em còn không muốn anh chăm sóc cho em, nhưng sau ba ngày anh nài nỉ, em đã đồng ý. Sở Ca, là em không thể khống chế được trái tim của mình, là em ích kỷ khi muốn được ở cùng anh trong những ngày cuối đời.

Em không ngờ anh lại đột ngột cầu hôn em, dáng vẻ quỳ một gối của anh y như những lần em tưởng tượng.

Nhưng mà, Sở Ca à, em không thể nhận lời, nhận lời anh chẳng khác nào gây thương tổn cho anh, mà em không cho phép mình làm anh tổn thương, vì anh là người em yêu.

Em như người điên hét vào mặt anh, chắc chắn bộ dạng của em đã khiến anh sợ hãi, ngay cả chính em cũng không tưởng tượng nổi mình kinh khủng như thế nào.

Em đánh anh, cào cấu anh, em nói, em không cần sự thương hại của anh, đừng nghĩ rằng em sắp chết mà đến đây thương hại em. Em không biết anh mang tâm trạng gì khi vừa trấn an vừa giải thích, em chỉ biết dáng vẻ luống cuống như đứa trẻ phạm lỗi của anh khiến em đau lòng.

Sở Ca, em luôn muốn xin lỗi anh, nhưng em sĩ diện, cho đến lúc rời đi, em cũng chưa từng nói, em rất hối hận.