Hứa Tiên Chí

Chương 47: Cầm tay




Danh xưng Giang Nam đệ nhất tài tử vốn nên là không chiếm được rồi. Nhưng đối thủ hết lần này tới lần khác là nữ tử, ai cũng không rõ. Nhưng tất cả các thiếu gia đều minh bạch một sự kiện, nếu để cho một nữ tử thắng Sơ Tuyết Thí thì họ không còn mặt mũi mà gặp ai.

- Doãn viện thủ, Doãn viện thủ, ngươi hãy nghe ta nói ah.

Lý Tư Minh chưa nói xong đã bị nha hoàn đẩy ra ngoài cửa. Thở dài một tiếng, Hồng Tụ thư viện thừa thắng tiến lên hắn cũng làm hắn đau đầu đấy. Thật làm cho nữ nhân thắng, hắn là thoát không khỏi liên quan. Khắp nơi có ý tứ rất rõ ràng, muốn hắn đi khuyên nhủ Doãn Hồng Tụ tức là khiến cho nàng thua trận chung kết Sơ Tuyết này. Nguyên bản cứ tưởng là bát cơm dễ ăn, ai ngờ nhận rồi hỏng việc.

Doãn Hồng Tụ đã quyết tâm rồi, trong mắt lóe lên quang mang, có thể đạt tơi một bước này chính nàng cũng không ngờ tới. Ngay cả mấy lão sư đã muốn tạo áp lực với nàng, đúng là nằm mơ. Giờ phút này tâm tình kích động của nàng ai có thể minh bạch.

Đuổi nha hoàn nắn vai cho Thải Phượng, nàng tự mình đi tới đưa tay đặt ở bả vai Thải Phượng, có chút ngây ngốc nói:

- Vân Yên, lão nương đúng là không nhìn lầm người.

Thải Phượng nghe nàng cao hứng ngay cả lão nương đều nói ra, che miệng cười nói:

- Ngài vẫn nên gọi ta là Thải Phượng a, chỉ là Phan công tử thực lực bất phàm, ta cũng không biết có thể thắng hắn hay không.

Doãn Hồng Tụ vỗ tay nói:

- Nhất định, nhất định. Ngươi nếu như chiến thắng, cái gì ta cũng đồng ý cho ngươi. Ta đem chuyện này cùng di nương nói một câu, cam đoan nàng cũng cao hứng.

Quan hệ của hai người vốn cũng không tính là tốt, còn hơi có chút xấu hổ. Một là người trong hoàng thất, một cả nhà bị người trong hoàng thất giết chết. Chỉ là một có chút áy náy, một có thể duy trì được. Hiện nay khen ngợi lại còn giống như người một nhà.

Vân Yên. Không, là Thải Phượng nhìn qua dung nhan của mình trong gương đồng nhất thời không nói gì.

- Thật có thể thắng sao?

Hứa Tiên hiếu kỳ hỏi.

Phan Ngọc vừa hướng kính sửa sang lại mũ đội đầu vừa nói:

- Không biết, Thải Phượng xác thực rất bất phàm. Ngày mai đối với thử xác nhận ba đề, một người ra một đề, cuối cùng lại rút thăm ra, nếu là ta ra, nàng thua không nghi ngờ. Nếu là nàng ra, ta cũng khó có thể đối phó.

- Vậy mà ngươi còn cùng Lý Tư Minh nói nhất định có thể thắng.

- Hắn là tới cầu xin an ủi, ta liền an ủi hắn thôi mà.

Hứa Tiên cười đùa nói:

- Ngươi thật sự là quá thiện lương.

Một ngày thời gian bất quá thoáng qua trong nháy mắt, một ngày này bên bờ Tây Hồ, người ta tấp nập, nhưng chỉ toàn thấy người chờ kết quả, còn hai nhân vật chính thức tỉ thí thì không thấy đâu. Bởi vì sân bãi là ở phía trên một cái thuyền ở giữa hồ, ngoại trừ số rất ít nhân vật trọng yếu ra thì muốn lên thuyền phải bỏ ra một cái giá trên trời.

Hứa Tiên là tiểu tài tử của Cận Thiên thư viện tử đương nhiên có thể miễn phí lên thuyền, thuyền hoa có ba tầng, nhưng không đông đúc như trong tưởng tượng. Dù sao không phải hướng tới dân chúng bình thường, như kiếp trước làm xuân vận, lách vào bao nhiêu người đều được, chúng ta cũng chỉ có thể chấp nhận. Hứa Tiên tính toán qua, cứ như vậy một thuyền người, nếu là chìm rồi, cho dù giết chết đại bộ phận người phú quý ở Hàng Châu. Trên cơ bản có thể làm giảm bớt chênh lệch giàu và nghèo nơi đây.

Thời gian đã chạng vạng tối, trong sảnh hào khí ngưng trệ, vạn chúng chú mục chỉ có hai người. Vừa rồi hai trận so qua, quả nhiên là đấu bất phân thắng bại, từng người chuẩn bị nan đề đều bị đối phương đáp. Chỉ còn lại có cuộc chiến cuối cùng thôi.

Rút thăm.

- Phan công tử trước hết mời a!

Thải Phượng cười cười nói nói dịu dàng, không có nửa phần khẩn trương, thái độ thong dong hào phóng không biết làm cho ở đây bao nhiêu người muốn âu yếm, lại càng không cần phải nói tài hoa cùng mỹ mạo tuyệt thế rồi.

Phan Ngọc cũng không khách khí, tiện tay bắt một cái nhìn cũng không mà giao cho ký quan bên cạnh.

- Thăm không, Thải Phượng cô nương ra đề mục, Phan Ngọc công tử đáp đề.

Ký quan cao giọng tuyên đọc. Mỗi người cũng nhịn không được phát ra một tiếng thổn thức, tuy rằng thanh âm đều hết sức giảm thấp xuống, nhưng không hẹn mà cùng nhau tạo ra một hồi bạo động.

Ngược lại Phan Ngọc vẫn như cũ, bộ dáng lạnh nhạt mỉm cười, không có chút nào nhụt chí.

Thải Phượng khẽ mỉm cười nói:

- Cuối cùng một đề này, xin mời Phan công tử đến đối đáp a!

Lời vừa nói ra, có không ít người buông lỏng một hơi, yên lòng, đều là người đọc sách, ngoạn thi lộng từ đúng là bổn sự trong tầm tay.

Lý Tư Minh cũng thấy an tâm, xem ra Hồng Tụ thư viện chung quy là muốn nhường rồi, bất quá quay đầu nhìn lại thấy khóe mắt Doãn Hồng Tụ chính mang theo nụ cười thản nhiên, trong lòng thầm kêu không tốt.

Quả thấy Thải Phượng ngân nga ngâm:

Nhất trương ky, hiểu đường lục nguyệt hà hoa kỳ, triêm nhạ đa thiểu hàm tình lộ. Phù dong như diện, thử tâm thùy hệ, đối kính lý thanh ti.

Nhị trương ky, trì bàng lục liễu mạn phi chi, tùy phong dương khứ hoa thiên nhứ. Hồn phiêu vạn lý, tri cộng thùy y, xuân tẫn văn xuy địch.

Tam trương ky, nhất hành bạch lộ hướng nam tê, hồng vân mạn thiên tranh hà úy. Ti la diêu ký, bình thiêm cựu ức, úc úc tựu tân từ.

Tứ trương ky, bích thủy thâm xử du cẩm lý, khước hướng nhân biên ba lan khởi. Hoa gian nhất trịch, dã phán nhân tri, bằng thùy đạo tâm si.

Ngũ trương ky, thiên đóa vạn đóa hoa mãn hề, nhân tại hoa trung đồng hoa thụy. Lạc hồng phô địa, khinh khiên cẩm ti, tiêm tiêm tố thủ chức.

Lục trương ky, thanh phong thúy lĩnh bạn vân chức, giản trung lưu ngân thành phi bộc. Thiểu niên ý khí, chung ly tử kỳ, sơn thủy giai nhập thi.

Thất trương ky, thiển phẫn hồng trang ngưng hạ tư, chức vân tố thủ khiên hoa điền. Phù sinh nhất mộng, chung vô vân thê, hương tàn khước hữu kỳ.

Bát trương ky, uyên ương chức tựu thanh thủy khê, giao thủ tương cộng khấp tàn hồng. Tế ba tằng văn, tằng đồng hoa hí, chẩm khẳng đoạn tương y.

Cửu trương ky, tố thủ thiêu châm bạch la y, thả tương khấp hồng chức tú lý. Cẩm thượng thiêm hoa, triền miên lạc nhật, tương tư truyện ti khỉ.

Ngâm xong lại nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Chính là từ này, mời quân chống đỡ.

Đương thời tuy rằng từ phong đại hưng, nhưng địa vị vẫn theo không kịp thơ, bởi vì nhiều khi tại thanh lâu sở quán ngâm xướng cũng thường bị khiển trách là hạ phẩm. Nhưng chín câu này thật sự tinh điêu tế trác, tuyệt không phải bình thường có thể so sánh. Hơn nữa ngâm xướng đều là tâm sự của nữ tử, muốn nam tử như thế nào đối với được, chớ nói chi là còn phải thắng. Nhưng hết lần này tới lần khác khảo thi lại là chuyện cơ bản nhất, mặc dù có chút mưu lợi, nhưng ai cũng không thể nói không đúng.

Phan Ngọc cũng nhất thời khó giải, chỉ đi qua đi lại, trăm người trong sảnh, cây kim rơi cũng nghe tiếng, chỉ có thanh âm, dạo bước của nàng, từng bước lại từng bước.

Hương đã đốt lên, sương mù lượn lờ. Bất tri bất giác, hương đã đốt hơn phân nửa, Phan Ngọc ngược lại đã có nhiều đối sách, nhưng cũng khó khăn dùng miễn cưỡng hòa, còn không bằng thống khoái nhận thua. Chỉ thua thì cũng thôi đi, bại bởi một nữ nhân xác thực không dễ nghe.

Hứa Tiên thấy nóng vội, lâp tức vận dụng kế hoạch, hắn lui về phía sau mấy bước, thấy mọi người đều ngưng thần nhìn tỷ thí trong sảnh, hắn thối lui đến một chỗ không người. Xuất ra một lá bùa, thầm nghĩ toàn bộ nhờ vào ngươi. Đúng là Ẩn Thân Phù làm trước đó vài ngày.

Hứa Tiên hơi động niệm, lá bùa dính vào người.

Trong lòng vui vẻ, quả nhiên có tác dụng. Nhẹ nhàng vượt qua đám người. Hứa Tiên đi đến bên người Phan Ngọc trước mắt bao người ăn gian, dù cho Hứa Tiên cũng cảm thấy thập phần kích thích.

Phan Ngọc giờ phút này đang đứng tại trước bàn ngưng thần suy tư, hoàn toàn không có chú ý tới một người tàng hình tới gần, Ẩn Thân Phù cũng có tác dụng thu liễm khí tức. Hứa Tiên sợ làm cho người ta nghe xong, tận khả năng dán chặt lỗ tai Phan Ngọc dùng thanh âm nhỏ bé yếu ớt như muỗi chậm rãi nói:

- Này, Minh Ngọc.

Phan Ngọc trong lòng cả kinh, nhưng dù sao dưỡng khí công phu bất phàm, nghe được thanh âm cực kỳ quen thuộc nên cũng thần sắc bất động đứng ở chỗ cũ. Chỉ là nhiệt khí trong miệng Hứa Tiên thốt ra khiến lỗ tai nàng có chút ngứa ngáy.

Thần sắc Thanh Loan có chút nghi hoặc, phảng phất đã nghe được thanh âm gì.

Hứa Tiên vốn định niệm cho nàng nghe, giờ phút này chỉ phải phân phó một tiếng nói:

- Cầm lấy bút!

Phan Ngọc lập tức cầm lấy bút, mọi người lập tức đem ánh mắt đặt ở trên người nàng, ai cũng không có thấy thân ảnh đứng sau nàng.

Hứa Tiên nắm tay của nàng, bàn tay nàng trắng nõn như ngọc, mềm mại như không xương.

Hai người dán vào nhau quá gần, nhiệt khí Hứa Tiên hô hấp phả vào bên mặt, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Hứa Tiên còn không biết là Phan Ngọc lại cảm thấy thân thể như thoát lực, vành tai đã đỏ lên.

Hứa Tiên ngưng thần lo nghĩ, bắt đầu vận dụng ngòi bút. Võ công của Phan Ngọc vô cùng tốt, lại biết thính kình, tay Hứa Tiên khẽ động, nàng lập tức đi theo vận dụng ngòi bút, không kém chút xíu, phảng phất chính mình ghi lại. Hứa Tiên khí khái, Phan Ngọc ý vị hợp lại làm một, đúng là không chê vào đâu được.

Phan Ngọc đi theo tay Hứa Tiên chậm rãi viết, nhân sinh chi nhạc không còn gì để mong. Lần tỷ thí này thắng bại sớm đã không để trong lòng, thậm chí ngay cả mình đều biến mất, nàng chỉ muốn đi theo tay của hắn viết chữ, vô luận kết quả như thế nào đều không hối hận. Thẳng đến Hứa Tiên để bút xuống, mới giật mình phục hồi tinh thần, lại nhìn trước mặt giấy trắng đã tràn ngập chữ. Người đứng phía sau sớm đã chẳng biết đi đâu, trong lòng một hồi nhụt chí. Nhưng Phan Ngọc lập tức thu thập tâm tình, đem bài làm chính mình giao cho Thải Phượng trước mặt nói:

- Thủ từ này có làm cho cô nương thỏa mãn không?

Thải Phượng xem xét kết quả, được người bên ngoài ra hiệu, nàng cao giọng đọc:

- Nhất trương ky, thải tang mạch thượng thí xuân y. Phong tình nhật noãn thung vô lực, đào hoa chi thượng, đề oanh ngôn ngữ, bất khẳng phóng nhân quy.

Doãn Hồng Tụ nghe xong yên lòng, câu này tuy rằng tươi mát, nhưng quá mức tầm thường, nếu so với Thải Phượng chắc chắn thất bại.

- Nhị trương ky, hành nhân lập mã ý trì trì. Thâm tâm vị nhẫn khinh phân phó, hồi đầu nhất tiếu, hoa gian quy khứ, chích khủng bị hoa tri.

Thải Phượng liếc mắt nhìn phong lưu công tử trước mặt, trước mắt nữ tử xuất hiện vô số cảm xúc, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng như ăn mật ngọt. Công tử như ngọc này bên ngoài tô vàng nạm ngọc, ben trong chính là kim ngọc.

- Tam trương ky, ngô tàm dĩ lão yến sồ phi. Đông phong yến bãi trường châu uyển, khinh tiêu thôi sấn, quán oa cung nữ, yếu hoán vũ thì y.

Cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, mà chẳng qua là Chức Nữ tầm thường, nhưng tâm tư nữ tử nói thế nào cũng giống nhau.

- Tứ trương ky, y ách thanh lý ám tần mi. Hồi toa chức đóa thùy liên tử, bàn hoa dịch oản, sầu tâm nan chỉnh, mạch mạch loạn như ti.

Lý Tư Minh kinh hỉ vỗ tay một cái, lần này có hi vọng thắng lợi rồi.

- Ngũ trương ky, hoành văn chức tựu trầm lang thi. Trung tâm nhất cú vô nhân hội, bất ngôn sầu hận, bất ngôn tiều tụy, chích nhẫm ký tương tư.

Tuy là Phan Ngọc ghi, nhưng nàng nghe xong thì sững sờ, "trung tâm nhất cú vô nhân hội". Tâm tình này hắn có thể lĩnh hội hay không. Có phải muốn gửi tương tư cho mình.

- Lục trương ky, hành hành đô thị sái hoa nhi. Hoa gian canh hữu song hồ điệp, đình toa nhất thưởng, nhàn song ảnh lý, độc tự khán đa thì.

Lý Tư Minh rốt cục nhịn không được khen:

- Hay cho câu: "Độc tự khán đa thì"

- Thất trương ky, uyên ương chức tựu hựu trì nghi. Chích khủng bị nhân khinh tài tiễn, phân phi lưỡng xử, nhất tràng ly hận, hà kế tái tương tùy? Bát trương ky, hồi văn tri thị a thùy thi? Chức thành nhất phiến thê lương ý, hành hành độc biến, yêm yêm vô ngữ, bất nhẫn canh tầm tư. Cửu trương ky, song hoa song diệp hựu song chi. Bạc tình tự cổ đa ly biệt, tòng đầu đáo vĩ, tương tâm oanh hệ, xuyên quá nhất điều ti.

Thải Phượng ngừng lại một cái, một hơi đem ba câu cuối đọc xong, đám người đứng ngoài xem yên tĩnh, Lý Tư Minh đã vui mừng lộ rõ trên mặt. Doãn Hồng Tụ cau mày, nhưng chung quy chỉ có thể thở dài một hơi. Trong tràng vô luận có phải văn sĩ hay không đều yên tĩnh thưởng thức ý cảnh trong bài từ này.

Thanh âm của Thải Phượng đánh vỡ trầm mặc:

- Công tử hiểu biết chính xác tâm ý nữ nhi, thanh tân đạm nhã, độc chi xỉ hữu dư hương. Trận này Thải Phượng thất bại. Chỉ là có được bài từ này thì có bại mười trận cũng không tiếc.

Lời vừa nói ra, hào khí trong tràng buông lỏng một chút, ai cũng biết, năm nay Sơ Tuyết Thí xem như dừng ở đây rồi. Lý Tư Minh lau mồ hôi lạnh một cái, tràng này nếu là thất bại chính là chuyện cười, nếu là thắng chính là câu chuyện mọi người ca tụng. Cũng may cuối cùng là thắng, ai cười dài thì cứ cười đi.

Rồi sau đó có người nói vài lời với tư cách tổng kết, mọi người lại vui chơi giải trí nguyên một ngày.

Lần Sơ Tuyết Thí này, hai vị nhân vật chính hiện tại đương nhiên là được sao quanh trăng sáng, hào phú công tử muốn nói chuyện cùng Phan Ngọc quá nhiều. Mà người muốn vì Thải Phượng chuộc thân càng vô số. Chỉ là bọn hắn đêm nay nhất định thất vọng mà về.

Thải Phượng từ chối ám chỉ của mấy người, con mắt một mực đặt ở trên người Phan Ngọc, từ bên trong ánh mắt nàng lóe lên quang mang khác thường. Vốn mấy người đang tranh đấu gay gắt cũng chỉ có thể nhìn nhau cười khổ: Người ta muốn giai thoại thiên cổ tài tử xứng giai nhân, chúng ta những tục vật như thế này quả không xen vào nổi rồi. Đám người đều rất rõ ràng, nếu thật chỉ tài tử thì khác nào để đám sài lang hổ báo bọn họ lui bước. Có một số phú gia công tử không biết trời cao đất rộng còn dây dưa thì Thải Phượng cũng đã xin lỗi lui xuống.

Nàng một mực thấy người một mực không quay đầu nhìn nàng, mà hết nhìn đông tới nhìn tây phảng phất trong đám người tìm được cái gì, chỉ trong lúc lơ đãng bốn mắt nhìn nhau, mới có một cực ôn hòa mỉm cười, nhưng rồi lập tức quay đầu đi. Rồi sau đó biến mất trong đám người.

Mà giờ khắc này Phan Ngọc cùng Hứa Tiên đang ở cùng nhau, chờ thuyền lớn khẽ dựa bờ thì tìm một con đường nhỏ đi tới.