Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt

Chương 35




Chu Tráng Tráng thất tình, người ta nói thất tình lớn hơn trời, câu này trong mắt nàng thật nói quá, từ hiện trường chia tay cho đến khi trở lại phòng ngủ Chu Tráng Tráng liền ngã xuống giường, cứ như vậy nằm nguyên một tuần. Không phát sốt không cảm mạo, chỉ có cả người mệt mỏi, làm cái gì cũng không thể vực dậy nổi hứng thú, ngoại trừ đi WC và tắm rửa, căn bản là không lết xuống giường.

Đại Kiều Đồng Ý Tiểu Thuý ba người sợ tới mức thở mạnh cũng không dám – ba người phát hiện, trong một tuần này Chu Tráng Tráng mỗi ngày chỉ ăn một chút cơm.

Đây đối với Chu Tráng Tráng mà nói, quả thực chính là tình trạng ung thư giai đoạn cuối mà người ta thường thấy.

Nếu cứ như vậy tiếp tục chắc sẽ xảy ra án mạng, ba người quyết định thay nhau ra trận khuyên bảo nàng.

Đại Kiều đánh trận tiên phong: “Tráng Tráng, ở trong rừng đừng lo không có củi đốt, một cái Thường Hoằng ngã xuống, ngàn vạn cái Thường Hoằng khác sẽ đứng lên, nếu cậu thật sự thích loại sinh viên trường quân đội, trong tay mình có vô số tài nguyên, lập tức giới thiệu cho cậu, miễn phí dung thử, không tốt không tính tiền.”

Chu Tráng Tráng không phản ứng.

Tiểu Thúy tiếp tục: “Tráng Tráng a, người là sắt gạo là thép, không ăn một bữa sẽ đói gây hoang tưởng, nếu cậu không ăn cơm, nửa đêm đói quá loạn trí đem chúng tớ ăn thì làm sao bây giờ? Đương nhiên, chị em ta là cam tâm tình nguyện cho cậu ăn, nhưng cậu ăn bọn mình xong rồi sau này lấy ai nói chuyện với cậu đây, rất đáng tiếc phải không? Mau mau, muốn ăn cái gì nói cho mình biết, lập tức mua về cho cậu.”

Chu Tráng Tráng như cũ vẫn không có phản ứng.

Đồng Ý giọng điệu như lời thoại phim: “Tráng Tráng, đoạn tình cảm này đã kết thúc rồi, trăm ngàn lần không nên giữ chặt, cậu đã bỏ lỡ một lần hạnh phúc, chẳng lẽ còn muốn bởi vì trầm mê vào tình yêu cũ mà bỏ qua những mối tình sau sao? Hơn nữa, cậu cam chịu như bây giờ, bản thân không biết quý trọng mình thì ai sẽ thích cậu chứ? Mau mau, mặc quần áo theo mình đi quan hệ hữu nghị.”

Dù ba người khuyên thế nào, Chu Tráng Tráng vẫn không có phản ứng, cho đến một tuần sau, trong lúc vô ý Tiểu Thúy từ căn tin mua một cái bánh bao về phòng ngủ, đang định ăn, kết quả lại phát hiện Chu Tráng Tráng trên giường đang nhìn chằm chằm bánh bao kia, ánh mắt mê man.

“Tráng Tráng, cậu muốn ăn sao? Cho cậu nè.” Tiểu Thúy vội đem bánh bao cho Chu Tráng Tráng.

Chu Tráng Tráng cũng không cầm, chính là chuyên chú nhìn rồi lại nhìn, nước mắt đã rớt xuống, lúc này liền kéo mền che, bắt đầu lên tiếng khóc lóc.

Tiểu Thúy không biết làm sao, nghĩ mình không biết vô tình làm sai cái gì, gấp đến độ bắt đầu nói loạn, an ủi nói: “Không có việc gì, Tráng Tráng đây bất quá là thấy cảnh thương tình thôi.”

Tiểu Thúy lúc này mới nhớ tới đến, Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng lúc quen nhau cũng là nhờ duyên cớ của bánh bao trắng này.

“Mình nói sai rồi phải không, về sau chúng mình ngàn vạn lần không đời nào mua bánh bao trắng nữa, cũng sẽ không bao giờ nhắc đến.” Tiểu Thúy đề nghị.

“Không có việc gì, kích thích cậu ấy một chút cũng tốt, để cho đem nổi đau trong tim khóc ra, như vậy mới mau lành.” Đồng Ý bình tĩnh.

Trấn định của Đồng Ý là chuẩn xác, sau một hồi khóc đau đớn, Chu Tráng Tráng chính thức khôi phục, cái gọi là khôi phục chính là sức ăn của nàng, thời gian học tập và nghỉ ngơi.

“Nhưng vết thương trong tim cậu ấy, cần hoàn toàn bình phục phải mất một khoảng thời gian dài.” Đồng Ý có vẻ thấu đáo.

Thân thể khôi phục, Chu Tráng Tráng cũng cố lấy dũng khí đến bệnh viện thăm Hải Nhĩ, thương thấ của Hải Nhĩ cũng sắp lành, chính là thân thể vốn đã yếu ớt lại trải qua chuyện ngoài ý muốn này càng thêm không ổn, mẹ Hải Nhĩ buộc hắn phải ở bệnh viện dưỡng thân thể, nhưng trong lòng Hải Nhĩ luôn nhớ tới phòng thí nghiệm, sốt ruột đến môi cũng sắp phồng lên.

Chu Tráng Tráng chỉ có thể mang một ít sách sinh vật đột biến cho hắn giải khuây trong khoảng thời gian này.

Nói cũng kỳ lạ, mỗi lần Chu Tráng Tráng đến đều không thấy người nhà của hắn, bất quá như vậy cũng tốt, sẽ không bị nghe những lời nói lạnh nhạt.

Vừa mới bắt đầu còn tưởng mình may mắn, kết quả vài ngày sau đang nói chuyện với Hải Nhĩ ở bên trong, bên ngoài bỗng nhiên truyền tiếng cãi nhau.

“Dựa vào cái gì không cho tôi đi vào a? Mấy người có quyền gì chứ?” Đó là tiếng Phó Nguyệt Nguyệt.

“Dựa vào cái gì không cho tôi đi vào a? Mấy người có quyền gì chứ?” Đó là tiếng Phó Nguyệt Nguyệt.

“Thật xin lỗi, đây là yêu cầu của mẹ bệnh nhân, chỉ cần là lúc Chu tiểu thư tới thăm, ai cũng không được đi vào quấy rầy.” Hộ sĩ giải thích.

Nhưng Phó Nguyệt Nguyệt luôn được cưng chiều sinh hư, vừa nghe đến Chu Tráng Tráng ở bên trong, cũng bất chấp hình tượng, lúc này liền đẩy hộ sĩ ra, vọt tiến vào.

Chu Tráng Tráng nghi mình đời trước có phải đã giết cả nhà cô ta không nữa, đời này mỗi lần gặp mặt đều phải cùng cô ta tranh cãi.

“Chu Tráng Tráng, cô là người mặt dày, cô vừa chia tay với Thường Hoằng đã chạy tới câu dẫn Hải Nhĩ, cô . . . . . . cô là người đê tiện!” Phó Nguyệt Nguyệt tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Chu Tráng Tráng còn chưa có phản bác, Hải Nhĩ lại tức giận: “Nguyệt Nguyệt, em không được tùy tiện mắng chửi người khác.”

“Hải Nhĩ, đây không phải là mắng, đây căn bản là sự thật, Thường Hoằng thấy rõ bộ mặt đáng ghê tởm của cô ta, không thèm cô ta, cho nên bây giờ mới ở đây quấn quít lấy anh, anh không được bị loại con gái này lừa gạt. Cô ta ưu điểm gì cũng không có, ngoại trừ chỉ biết giả vờ ngu ngốc giả vờ đáng thương, anh . . . . . .”

“Tôi nói câm mồm.” Hải Nhĩ vốn là người hoà nhã lần đầu tiên dùng giọng nghiêm túc nói với người ta: “Phó Nguyệt Nguyệt, mời em ra ngoài, ngay lập tức. Cám ơn em có ý tốt tới thăm tôi, nhưng tôi không cần, về sau không cần làm phiền.”

Phó Nguyệt Nguyệt phỏng chừng cũng là lần đầu bị Hải Nhĩ dùng loại ngữ khí này đối đãi, lúc này không thể tiếp nhận, xoay người bỏ chạy ra ngoài.

“Cám ơn anh.” Chu Tráng Tráng nói.

“Đáng ra anh nên nói xin lỗi em mới đúng, chuyện xảy ra lần trước rõ ràng không có lien quan đến em, lại làm hại em bị mọi người hiểu lầm, còn bị người nhà của anh quở trách.” Hải Nhĩ dời tầm mắt: “Hơn nữa, còn bởi vậy. . . . . .”

Hải Nhĩ không nói thêm gì nữa.

Băng vải trên người hắn phần lớn đã được gở xuống, chỉ còn lại vết thương nghiêm trọng ở chân bị gãy xương đang phải bó thạch cao, thương thế cả người nhìn sơ qua không còn đáng sợ như vậy nữa.

Nhưng chỉ có ít người hiểu rõ tình hình mới biết được, vết thương ở tim hắn, vĩnh không thể chữa khỏi được.

Chu Tráng Tráng cười cười, không có lên tiếng.

“Tráng Tráng, vì sao anh cảm thấy em mấy ngày nay đã thay đổi rất nhiều?” Hải Nhĩ cẩn thận nhìn vào mắt của nàng.

Chu Tráng Tráng không quen bị hắn nhìn chuyên chú như thế, lập tức sụp mắt xuống: “Con người ta luôn phải lớn lên, đã trải qua nhiều chuyện như vậy còn ngu ngốc giống ban đầu, đó chẳng phải là hết thuốc chữa sao?”

“Anh vẫn thích em là Chu Tráng Tráng vô tư như trước kia hơn.” Hải Nhĩ nói.

“Em cũng thích.” Chu Tráng Tráng cúi đầu: “Chính là, thế sự sẽ biến đổi, con người cũng sẽ thế.”

“Em thay đổi có phải vì chuyện chia tay với anh Thường Hoằng?” Hải Nhĩ rốt cục cố lấy dũng khí nói ra cái tên kia.

Cái tên này là cấm địa thầm lặng trong lòng bọn họ mấy ngày nay, bất chợt nghe thấy, lòng vẫn nhịn không được phải rúng động.

Nhưng chỉ lát sau, nàng liền bình tĩnh trở lại: “Có thể đi, em cùng anh ấy chia tay, trải qua chuyện này em có thể thành thục hơn một chút, coi như là may mắn đi.”

“Kỳ thật, em đối với anh ấy vẫn có tình cảm đi?” Hải Nhĩ hỏi, thanh âm mang theo một chút thở dài.

“Bây giờ nói cái này, cũng chẳng làm gì, làm người cũng giống như là đi đường ban đêm, ngàn vạn lần không thể nhìn lại, nếu không gặp phải ma cũng không biết.” Chu Tráng Tráng đưa trái táo đã gọt vỏ cho Hải Nhĩ.

Hải Nhĩ tiếp nhận, thịt quả tươi mát, ngửi thơm vô hạn, nhưng hắn lại chậm chạp không có ăn, cho đến khi quả táo bắt đầu bị thâm lại, mới nói: “Tráng Tráng, em nguyện ý bên cạnh anh không?”

“Anh thích em sao?” Chu Tráng Tráng hỏi lại.

“Thích.” Hải Nhĩ dùng sức gật đầu.

“Từ khi nào thì bắt đầu thích em?” Chu Tráng Tráng hỏi.

“Không nhớ rõ, có lẽ là nhất kiến chung tình cũng có lẽ là sau khi em gia nhập đội bọn anh.”

“Vậy vì sao lúc em tỏ bày, anh lại trăm phương nghìn kế tránh đi?”

“Bởi vì, anh phát hiện anh Thường Hoằng cũng thích em.”

“Cho nên anh muốn đem em nhường lại cho anh ấy, lúc ấy anh nghĩ như vậy phải không?”

“Anh không thể tranh đoạt em với anh ấy .”

“Vì cái gì?”

“Vì anh ấy đối với anh mà nói rất quan trọng, từ nhỏ anh ấy cái gì cũng đều nhường cho anh, chiếu cố anh . . . . . .”

“Cho nên sau khi lớn lên, anh cũng muốn nhường cho anh ấy một lần nên đem em nhường cho anh ấy?”

“Cứ cho là vậy đi, anh biết anh ấy thật sự rất thích em. Anh ấy thích nhất cái gì cũng không bao giờ nói ra, không đến cuối cùng người bên ngoài vĩnh viễn cũng không biết anh ấy thích gì đó nhiều thế nào. Chẳng hạn như lúc nhà anh ấy nuôi con Tiểu Tát Ma, bình thường nhìn anh ấy rất lãnh đạm với con chó kia, không có cảm tình gì, nhưng đến lúc con cún con kia bị đem cho đi, anh ấy khóc thương tâm hơn bất cứ ai khác, cho đến cuối cùng anh ấy mới bằng lòng biểu lộ trái tim chính mình . . . . . Thực xin lỗi, Tráng Tráng, anh nói như vậy em tức giận sao?”

Chu Tráng Tráng nháy mắt cảm thấy đây là báo ứng, trước kia nàng đem Hải Nhĩ so sánh với Bác Mĩ, không bao lâu chính mình đã bị Hải Nhĩ so sánh với Tát Ma.

“Không, Hải Nhĩ, em không có giận gì, em chỉ là không thể nhận.” Chu Tráng Tráng thở dài: “Kỳ thật nói như vậy, em ở trong lòng anh, cũng không phải đặc biệt quan trọng sao?”

“Tráng Tráng. . . . . .”

“Kỳ thật em cũng không có ý trách gì anh đâu, cũng không phải nghiện kiểu tranh đoạt gì, em chỉ hy vọng có một người đàn ông có thể chân chính yêu em, sẽ không bởi vì một vài nhân tố khác mà buông tay em.” Chu Tráng Tráng nhẹ giọng nói: “Em cần một tình yêu kiên định.”

“Là anh Thường Hoằng cho em loại tình yêu này sao?” Hải Nhĩ hỏi.

“Có lẽ phải, cũng có lẽ không phải.” Chu Tráng Tráng thở ra, một chút cảm giác như trút được gánh nặng: “Hải Nhĩ, thật ra Đồng Ý bạn cùng phòng em trước kia từng nói với em, em đối với cảm tình căn bản không có thông suốt, căn bản còn không rõ ai mới là người thật sự thích mình và người em thật sự thích lại là ai. Có lẽ chúng ta cũng giống nhau, Hải Nhĩ.”

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, thổi bay bức rèm trắng, bay phập phồng, Hải Nhĩ nhìn ngây ngốc, hơn nữa ngày mới nói: “Không, Tráng Tráng, anh thật sự thích em, chính là của loại yêu mến này của anh, không đạt được mong đợi của em, em cũng không thích loại yêu mến này của anh đối với em.”

“Chân tướng thật rối rắm.” Chu Tráng Tráng cười.

“Chuyện tình cảm này, thật sự còn phức tạp hơn thí nghiệm khó nhất của anh.” Hải Nhĩ tổng kết.

“Nếu đơn giản, chẳng phải rất mất mặt sao?” Chu Tráng Tráng vẫn cố gắng cười.

“Bất quá Tráng Tráng, anh thật sự thích em, chuyện này không còn phức tạp nữa, thực rõ ràng sáng tỏ.” Hải Nhĩ nói.

“Em cũng thích anh, nhưng có thể hai loại cảm mến này cũng không thể hợp lại thành tình yêu.” Chu Tráng Tráng nói.

“Như vậy, cho anh cơ hội theo đuổi em được không? Em chỉ cần đứng ở kia, chờ anh đến theo đuổi em thôi, có thể chứ?” Hải Nhĩ cơ hồ là thỉnh cầu .

Khuôn mặt Hải Nhĩ yếu ớt, đôi mắt yếu ớt, tiếng nói yếu ớt, sinh mạng cũng thật yếu ớt, trong tim Chu Tráng Tráng lại cảm giác được một loại đau lòng, giống như tấm lòng thiên chức của một người mẹ.

Đau lòng như vậy cuối cùng làm cho Chu Tráng Tráng gật đầu.

Hải Nhĩ vẫn nằm viện cho đến kỳ nghỉ hè, Chu Tráng Tráng khi nào rảnh rổi liền ở bệnh viện chăm sóc hắn.

Cũng trong lúc này, Chu Tráng Tráng thành công đậu tiếng Anh cấp 4, thành tích cuối kỳ các môn cũng đều cầm cờ đi đầu, lại có thể nhận được phiếu học bổng để mua đồ ăn vặt. Mà Thường Hoằng đã đến thành phố D xa xôi, từ sau lần chia tay đó, Chu Tráng Tráng cũng chưa gặp qua hắn lần nào.

Có lẽ là duyên phận đã hết đi, Chu Tráng Tráng nghĩ người đã hết duyên phận cho dù ở cùng một thành phố cũng sẽ không gặp mặt.

Có lẽ như vậy lại tốt đối với tất cả mọi người cũng nên?