Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt

Chương 37




Sau ngày đó, mỗi lần Chu Tráng Tráng đến dạy Tả Cửu Cửu sẽ nhìn thấy Tả Nhất, người này vốn vẫn thường có bộ dạng ngạo mạn, tựa hồ nhìn ai cũng không vừa mắt, nhưng nay không có việc gì lại thích chạy vào phòng Tả Cửu Cửu quấy rầy Chu Tráng Tráng dạy học.

Theo Tả Cửu Cửu nói, anh nó cũng đang học đại học tại thành phố A, hàng năm nghỉ hè mới trở về nhà.

“Nhưng mấy năm trước anh ở có hai ba ngày liền rời đi, năm nay lại ở lâu như vậy.” Tả Cửu Cửu cũng thấy có điểm kỳ quái.

“Thế có em hy vọng anh ấy ở lâu thêm một chút không? Hay là lập tức rời đi?” Chu Tráng Tráng hỏi.

“Em . . . . . .” Tả Cửu Cửu cúi đầu: “Kỳ thật em rất thích chơi cùng anh trai, nhưng anh ấy cho tới bây giờ cũng không để ý em.”

“Làm gì có, chị thấy anh ấy rất quan tâm đến em đó chứ, mỗi buổi học đều phải vào phòng xem tình hình em học thế nào.” Chu Tráng Tráng nói.

“Mới không phải đâu, chỉ có giờ học tiếng Anh của cô Chu dạy, anh trai mới vào xem em học, chứ Cô Đặng dạy ngữ văn cùng cô Đỗ dạy Toán, ngay cả mặt anh ấy cũng không thèm nhìn.” Tả Cửu Cửu trong lúc vô ý chỉ ra một điểm dị thường khác biệt.

Chu Tráng Tráng nghe xong cũng không suy nghĩ nhiều.

Hôm nay khi xong buổi học, đang định rời đi thì lại bị Tả Nhất gọi lại: “Chu Tráng Tráng, ngày mai có rảnh không?”

“Tôi ngày mai không có việc gì nên đã hứa với Cửu Cửu sẽ đến dạy bù cho em.” Chu Tráng Tráng nói.

“Ai quản em có dạy hay không, anh là nói nếu em có rảnh, ngày mai anh đưa em đi ra ngoài chơi.” Tả Nhất nói.

Chu Tráng Tráng suy nghĩ: “Cửu Cửu có đi không?”

“Nó con nít con noi, đi làm cái gì?” Tả Nhất lại có chút không kiên nhẫn .

“Nó đã không đi, tôi đi để làm chi?” Chu Tráng Tráng trực tiếp cự tuyệt, xoay thân chạy lấy người.

Chu Tráng Tráng cũng không ngốc đến nổi không biết đây là một loại lời mời hẹn hò, bất quá nàng thật lòng không muốn đi. Một mặt là vì nàng không thích Tả Nhất, cảm thấy tính cách hắn lực sát thương quá lớn. Mặt khác, Tả Nhất bộ dáng hơi giống Thừong Hoằng, nhìn thấy hắn nàng không tự giác liền nhớ đến Thường Hoằng.

Chu Tráng Tráng mỗi lần nhớ tới Thường Hoằng, sẽ cảm thấy áy náy cùng một loại đau lòng không nói nên lời.

Sau ngày chia tay đó, Thường Hoằng đã đổi số điện thoại, QQ, cái gì đó liên quan đến đều cắt bỏ, như là phải hoàn toàn chặt đứt liên hệ với nàng.

Một người đã từng xuất hiện ghi dấu sâu sắc trong cuộc đời nàng, bỗng nhiên biến mất, giống như một bộ phim rầm rộ, vô cùng HOT tự dưng chấm dứt, làm cho người ta cảm thấy như có một khối u trong cuống họng, không thể nói ra là có tư vị gì.

Lúc mới bắt đầu nghỉ hè, Chu Tráng Tráng nửa đêm nhận được một cuộc điện thoại, alô hết nửa ngày, bên kia thế nào cũng không mở miệng, nàng bỗng nhiên nghĩ tới Thường Hoằng, cũng không nói gì nữa, cứ như vậy cầm điện thoại, nghe bên kia có tiếng thở dài như có như không, giống như tơ nhện trong đêm tối từ từ cuốn lấy nội tâm nàng. Không biết qua bao lâu, bên kia mới cắt đứt điện thoại.

Đây cũng là vết tích ghi dấu sâu sắc duy nhất còn lại.

Chu Tráng Tráng cố không nghĩ đến việc này nữa, bởi vì càng nghĩ sẽ càng rối rắm.

Vốn nghĩ Tả Nhất sau khi bị nàng cự tuyệt sẽ cho qua chuyện này, ai ngờ hôm sau Chu Tráng Tráng dạy bù cho Tả Cửu Cửu xong, Tả Nhất ngăn nàng lại: “Đi thôi.”

“Tôi ngày hôm qua không phải đã nói là không đi rồi sao?” Chu Tráng Tráng nhíu mày.

“Tên tiểu quỷ này cũng đi.” Tả Nhất nhấc Tả Cửu Cửu khiêng lên: “Cho nên, em phải đi.”

Do Tả Cửu Cửu bên cạnh khẩn cầu, Chu Tráng Tráng cũng chỉ có thể đáp ứng. Kết quả là, hai người lớn đưa đứa con nít đến tiệm thức ăn nhanh, Tả Cửu Cửu hết sức phấn khởi muốn chọn một phần ăn trẻ con bởi vì sẽ được tặng một món đồ chơi.

“Bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn loại đồ chơi này.” Tả Nhất khinh bỉ.

Nhìn thấy Tả Cửu Cửu chậm rãi cúi đầu, Chu Tráng Tráng liền bênh vực kẻ yếu: “Con nít thích đồ chơi vốn rất bình thường a, anh cho là ai cũng giống anh sao, giống y ông già.”

“Anh đây gọi là thành thục, có hiểu không.” Tả Nhất nhìn nàng liếc mắt một cái.

Cùng dùng bữa tối, đồ ăn không ăn bao nhiêu, trò chơi lại thắng không ít, thấy vậy Tả Cửu Cửu rất sung sướng.

Ăn xong, hai người lại đưa Tả Cửu Cửu đi xem phim, phim hoạt hình trinh thám Conan.

Tả Nhất vốn cho rằng Chu Tráng Tráng đề nghị xem phim hoạt hình là vì thỏa mãn Tả Cửu Cửu, nhưng sau đó lại thấy bộ dáng Chu Tráng Tráng tập trung tinh thần hai tròng mắt cũng không chớp, chung quy bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi.

Kỳ thật Chu Tráng Tráng là cố ý chăm chú xem phim vì chỉ lơ là một tí sẽ nhớ tới những cảnh tượng mình đã từng cùng Thường Hoằng ở trong rạp chiếu phim.

“Trước mặt bạn trai hiện tại nhớ nhung lại mối tình đầu mắt kính nhỏ, cũng may em không đi gặp hắn, nếu không túi bỏng còn lại cũng không cho em.” — không biết vì sao, những lời nói này đặc biệt nhớ rất rõ ràng.

Lại bắt đầu nhớ lại từng chút chuyện không nên nhớ, Chu Tráng Tráng lắc mạnh đầu, cố gắng đem hồi ức này quăng ra khỏi đầu.

Đang lắc đầu, bỗng nhiên bên người truyền đến tiếng Tả Nhất: “Ây, làm bạn gái anh đi.”

“Hiện tại là mùa xuân sao?” Chu Tráng Tráng hỏi lại.

“Không phải.”

“Vậy anh phát xuân cái gì?”

“. . . . . . Em làm bạn gái anh thì mất mặt lắm sao?”

“Không mất mặt, tôi sợ lão nhân gia nhà ngài mất mặt.”

“Anh mất mặt quen rồi, không sợ, được không, được rồi từ giờ khắc này trở đi chúng ta là một đôi.” (Anh này tự biên tự diễn giỏi ghê, *gừm*)

“Không được.”

“Vì cái gì, em có bạn trai rồi?”

“Không, tôi muốn chăm chỉ học hành, đó là mục tiêu phấn đấu mỗi ngày.”

“Theo em nói như vậy, các nữ tiến sĩ chắc cũng không dám yêu đương?”

“Được rồi, nguyên nhân thật sự là tôi cảm thấy anh có âm mưu gì đó, hai chúng ta mới quen biết bao lâu đâu, anh đã muốn kết giao cùng tôi, là anh tuỳ tiện hay là anh xem tôi là người rất tùy tiện? Tôi hỏi anh, anh vì sao nhất định muốn tôi làm bạn gái?”

“Bởi vì em khiến anh có cảm giác rất quen thuộc.”

Chu Tráng Tráng đang định phản bác, bỗng nhiên mấy học sinh tiểu học ngồi phía trước bắt đầu kháng nghị: “Cô chú ơi, hai người muốn nói chuyện thì mời ra ngoài, nói chuyện quá lớn ảnh hưởng chúng con xem phim nha.”

Đắc, chính mình cũng thành vi a di bộ tộc , Chu Tráng Tráng thở dài, cúi đầu bắt đầu ăn bỏng.

Xem phim xong, Tả Cửu Cửu cũng nên về nhà ngủ, Chu Tráng Tráng vốn tính tự mình về nhà, nhưng Tả Nhất như thế nào cũng không đáp ứng. Trước đem Tả Cửu Cửu đưa về tới nhà, sau Tả Nhất lại cùng Chu Tráng Tráng về nhà.

Đưa Chu Tráng Tráng đến dưới lầu, nàng liền kiên quyết không cho Tả Nhất đi lên.

Tả Nhất cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Như vậy đi, Chu Tráng Tráng, cho em thời gian ba ngày suy nghĩ, nói em nghe, làm bạn gái anh có trăm ngàn lợi ích.”

“Oh? Có lợi cái gì?” Chu Tráng Tráng hỏi lại.

Câu hỏi vốn mang ý đùa giỡn, ai ngờ Tả Nhất bỗng nhiên kéo nàng vào trong lòng ngực, hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng.

Câu hỏi vốn mang ý đùa giỡn, ai ngờ Tả Nhất bỗng nhiên kéo nàng vào trong lòng ngực, hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng.

Khi Chu Tráng Tráng đang định giơ lên cái tát, Tả Nhất đúng lúc buông nàng ra, như là mèo thành công vồ được cá rán, một bước lui xa ba mét, chạy xa xa phất tay với Chu Tráng Tráng: “Chu Tráng Tráng, đây là ưu đãi, hẹn gặp lại.”

Chu Tráng Tráng nhìn bóng dáng hắn bay nhanh biến mất, cảm thấy bản thân xui xẻo quá .

Đáng mừng duy nhất chính là cũng may đây không phải nụ hôn đầu tiên.

Ánh mắt Chu Tráng Tráng đang tràn ngập phẫn nộ “Ta phải thiến ngươi!” nhìn bóng dáng xa xa kia thì bỗng nghe thấy âm thanh lạ ”răng rắc” bên trong đám cây cối truyền đến.

Không phải chứ, kẻ hôn trộm mới vừa đi, không phải giờ lại xuất hiện thêm tên cướp đi? Chu Tráng Tráng hơi sợ, rút chân chuẩn bị chạy vào nhà.

Ai ngờ lại có tiếng gọi lại: “Tráng Tráng.”

Giọng nói này rất quen thuộc, căn bản là . . . . . Hải Nhĩ.

Quay đầu vừa thấy, đứng trong bụi cây đúng là Hải Nhĩ đang chống nạng. Chu Tráng Tráng dùng sức dụi dụi mắt, kết quả phát hiện chính mình không phải hoa mắt, thật sự là Hải Nhĩ.

“Anh . . . . . . Sao anh lại tới đây? Anh vẫn còn chống nạng sao?” Chu Tráng Tráng kinh ngạc.

Nhưng Hải Nhĩ lại cúi đầu, lên tiếng vẫn cúi đầu: “Vừa rồi người kia, là . . . . . . bạn trai mới của em sao?”

“Đương nhiên không phải!” Chuyện liên quan đến danh dự, Chu Tráng Tráng vội giải thích: “Là tên côn đồ bại hoại xã hội.”

“Anh nhìn thấy hắn . . . . . .” Hải Nhĩ vẫn không bỏ qua nói.

“Về việc này sẽ giải thích với anh sau, anh trước nói cho em biết anh đến nơi này để làm chi?” Chu Tráng Tráng hỏi.

“Anh đến thăm em.” Hải Nhĩ liền như vậy một câu.

Trong lòng Chu Tráng Tráng rất nặng nề, Hải Nhĩ nói nghe rất đơn giản nhẹ nhàng, nhưng hắn một mình một người, trên chân lại bị thương, không quen biết ai, muốn tìm được đến nơi đây, không biết trên đường phải gặp bao nhiêu vất vả.

“Vào nhà em trước đi.” Chu Tráng Tráng giúp Hải Nhĩ xách túi hành lý, đỡ hắn đi lên lầu.

Ba mẹ Chu Tráng Tráng đang theo dõi phim Hàn tập mấy trăm trong nhà, thấy Chu Tráng Tráng lôi kéo một mĩ nam tàn tật tới cửa, lúc này liền giật mình.

Tráng tráng mẹ người thứ nhất phản ứng là: “Tráng Tráng, con sao lại đánh người ta thành thế này vậy?”

“Mẹ, anh ấy là vì cứu người mà bị thương, bị mẹ nói thành ra thế này, ý nghĩa thương tích này nháy mắt từ cao thượng trở nên thấp kém .” Chu Tráng Tráng vội vàng biện giải.

“Cháu chào cô chú, cháu là bạn của Tráng Tráng.” Hải Nhĩ mở túi xách ra, cung kính cầm lấy lễ vật biếu ba mẹ Tráng Tráng.

Ba mẹ Tráng Tráng là ai a, lập tức liền hiểu được, lúc này đứng dậy khuôn mặt tươi cười đón khách.

Ở trong mắt ba mẹ Chu Tráng Tráng, Hải Nhĩ là người thứ hai sau Thường Hoằng có thể chấp nhận khả năng ăn uống như ánh sáng ban mai chói rọi của Chu Tráng Tráng, phải bắt bằng được!

Mẹ Tráng Tráng vội thay Hải Nhĩ dọn dẹp lại phòng khách, ba Tráng Tráng vội vì Hải Nhĩ nấu đồ ăn khuya, quá nhiệt tình như thế, ngược lại khiến Hải Nhĩ thấy ngại, nhỏ giọng nói với Tráng Tráng: “Tráng Tráng, anh lại thêm phiền toái cho mọi người thế này, thật ngại quá.”

“Không có việc gì, anh đây là họ hy vọng.” Không ai hiểu ba bằng con gái, Chu Tráng Tráng rất thấu hiểu.

“Cái gì hy vọng?”

“Hy vọng có thể thay họ nuôi dưỡng em.”

“Ah?”

“Không có việc gì không có việc gì, anh trước đi ngủ đi, ngày mai chúng ta cùng nói chuyện sau.”

Chu Tráng Tráng đưa Hải Nhĩ vào khách phòng.

Hải Nhĩ không phải Thường Hoằng, đương nhiên sẽ không có chuyện nửa đêm lẻn vào phòng con gái nhà người ta, một đêm này, Chu Tráng Tráng ngủ đặc biệt an ổn.

Sáng sớm hôm sau đã bị mẹ Tráng Tráng đánh thức: “Mau đi xuống lầu mua bữa sáng.”

“Vì cái gì muốn con đi a?” Chu Tráng Tráng bất mãn, ngày thường nàng đều là ngủ thẳng cẳng đến thức dậy đồ ăn sáng đã sẵn sàng rồi mà.

“Hiện tại Hải Nhĩ đang ở đây, con đương nhiên phải ra dáng hiền lành đảm đang chút mà lừa nó, lần trước Thường Hoằng không chừng chính là thấy bộ dáng con hết ăn lại nằm mới bỏ con, lần này thật vất vả mới có thêm một cơ hội nữa, còn không mau nắm bắt!” Mẹ Tráng Tráng thấp giọng nói.

Vì không muốn tiếp tục nghe lải nhải, Chu Tráng Tráng chỉ có thể rời giường, đi xuống lầu mua sữa đậu nành, bánh quẩy.

Lúc lên lầu, lại nghe thấy dì Vương nhà bên cạnh cùng dì Từ dưới lầu đang nhỏ giọng nghị luận chính mình.

“Nghe nói con gái ông Chu lại mang về một thằng siêu đẹp trai, bộ dạng so với thằng nhóc lần trước còn hoàn hảo hơn đó.”

“Khó trách hai ông bà hôm nay đặc biệt vui vẻ, sáng sớm đã chạy đến công ty lữ hành xem lộ trình du lịch rồi, bà nghĩ thử đi a, không nuôi đứa con gái đó, một năm dư được biết bao nhiêu tiền a.”

“Bất quá bà nói coi con bé kia thế nào mà khiến anh chàng đẹp trai kia thích đây, chẳng lẽ vì mê con bé ăn nhiều, ân, tôi trở về phải bắt con gái tôi ăn nhiều một chút.”

“Tôi cũng vậy.”

Cuộc đối thoại này trực tiếp tạo thành cục diện gia đình nào có con gái đều bị mẹ mình mỗi bữa cơm phải ăn thêm một chén, quầy tạp hoá dưới lầu trà giảm béo cung không đủ cầu.