Huề Thủ Hi Thủ

Chương 14: Phiên ngoại 3




Tả gia hoàn cảnh cực giàu cực quý, kỳ thật nếu nuôi một, hai người ăn trắng mặc trơn cũng không có vấn đề gì.

Tám anh chị em thế hệ này của Tả gia phần lớn đều thực quý danh dự của mình, bất quá, hoàn cảnh sống an nhàn sung sướng xem ra khó tránh khỏi có lệch lạc, ít nhất, không giống người bình thường.

Tả Vân Tiều không tính là đứa ăn không ngồi rồi, trong một đống lớn sự nghiệp của Tả gia, y ít nhất còn chọn làm hiệu trưởng trường St.Luis.

Bất quá y cùng đại đa số con cháu nhà giàu không khác nhau lắm, luôn đem mắt đặt trên đỉnh đầu, đối với người có thân phận địa vị khác xa mình, Tả Vân Tiều tới bây giờ sẽ không có vẻ mặt hoà nhã.

St.Luis vốn cũng đã là kiểu tư nhân quý tộc dưới sự lãnh đạo của Tả Vân Tiều, tác phong cùng hướng đi càng ngày càng cao cấp, cả trường học tráng lệ không nói, học sinh vào học cũng đều là gia thế nhất đẳng chính trị gia, thương nhân hai, hay con cháu nhà giàu.

Về tư ưu sinh, kỳ thật là truyền thống từ lúc lập trường tới nay thôi.

Tả Vân Tiều đối với đứa nhỏ nhà nghèo luôn luôn không có vẻ hoà nhã, hoàn cảnh từ nhỏ xa hoa lộng lẫy làm cho y đối với bần cùng bài xích theo bản năng, cảm thấy sẽ ô nhục  thân phận mình.

Nếu có thể, y cũng không hy vọng trường học y lãnh đạo có đám học sinh nghèo này.

Cho nên ngày đó Hoàng giáo y đến phòng hiệu trưởng cầu y vì hỗ trợ một học sinh sắp chết mà liên lạc Tam ca y, Tả Vân Tiều rõ ràng không muốn giúp.

Tả Vân Tiều lúc ấy cũng không biết một quyết định ích kỷ như vậy, tạo thành  vận mệnh bi thảm mấy năm sau của y.

Sau chuyện này, y chẳng những vứt bỏ cuộc sống hiệu trưởng thoải mái, bị Tam ca tóm tới công ty một người mà coi như ba người để sai việc, ngoài công việc rất nhiều, y còn phải ngoan ngoãn đến bệnh viện Thánh Tâm làm việc từ thiện, ngày trôi qua nước sôi lửa bỏng.

Năm đầu tiên, vô luận ai nhìn thấy Tả Vân Tiều cũng đều là một bộ dáng thảm hề hề mười phần bị ngược đãi.

Bất quá, Tả Vân Tiều rất rõ ràng Tam ca vì sao mà phạt y, muốn làm y tỉnh lại sau cuộc sống mê muội.

Mấy năm trôi qua, Tả Vân Tiều đã thực quen cuộc sống như vậy.

Bởi vì bận rộn, y dần dần bỏ  sinh hoạt cá nhân ăn chơi đàng ***, thành một người chăm chỉ 9 giờ đi làm 5 giờ về nhà, khi nhàn hạ còn đến bệnh viện chăm sóc người già, trẻ em, làm thanh niên nhiệt huyết đến khu chăm sóc người thực vật đọc báo cho họ nghe.

Tiếp xúc qua nhiều người bất đồng giai tầng như vậy, nghe nói qua đủ loại nhân sinh bách thái, Tả Vân Tiều chậm rãi rõ ràng người không phân nghèo hèn, xem xét giá trị một người, cũng không phải dựa vào tiền tài.

Một trái tim thiện lương xinh đẹp, hóa ra là thiên kim vạn kim cũng mua không nổi.

Sau bốn năm làm từ thiện ở bệnh viện Thánh Tâm, Tả Vân Tiều hiện tại đã có thể làm phần việc này thuận buồm xuôi gió.

Hôm nay, Tả Vân Tiều theo thường lệ đi khu săn sóc người thực vật đọc báo cho một ông lão nghe nói đã nằm ở nơi này tám năm, thực trùng hợp gặp gỡ giáo y nhậm chức hiệu trưởng năm rồi.

Trên cơ bản bọn họ không cùng xuất hiện hay gì cả, chỉ là trùng hợp thôi, hai người thế nhưng đụng phải nhau ở cái khu người thực vật luôn khá vắng vẻ này.

Nhớ không lầm, tên Hoàng giáo y là Hoàng Hiếu Nhất, Tả Vân Tiều nhớ rõ ngày đầu tiên nhiều năm trước anh đến trường học báo danh, đám người ở văn phòng đã nở nụ cười thật lâu.

Bọn họ kỳ thật không phải lần đầu tiên đụng mặt, bất quá bởi vì không quá quen nhau, đối mặt cũng chỉ là gật đầu rồi qua, Tả Vân Tiều có chút buồn bực, nhưng cũng không quá hiếu kỳ đuổi theo hỏi người này sao lại có mặt ở đây.

Y luôn thay phiên đọc ba câu chuyện cho những người sống thực vật ở đây, mặc kệ bọn họ có thật sự nghe được hay không.

Tả Vân Tiều còn đang ngồi bên giường bệnh đọc báo, Hoàng Hiếu Nhất nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, một phòng sáu giường, anh cố tình kéo ghế đến ngồi bên cạnh Tả Vân Tiều, sau đó nghe y chậm rãi, vững vàng đọc  báo.

Ông lão cũng giống như những người sống đời thực vật khác, không có động tĩnh gì, chỉ nhợt nhạt hô hấp.

Từ tin thứ hai sang tin thứ ba, Tả Vân Tiều dừng lại uống một ngụm nước, sau đó thuận tiện nhìn Hoàng Hiếu Nhất liếc mắt một cái, lại tiếp tục.

“Hôm nay đọc xong rồi, lần sau sẽ đọc cho giường bên cạnh nghe, ông nếu có hứng thú cũng có thể cùng nghe một chút.” Tả Vân Tiều xếp tờ báo lại, sau đó nói với lão tiên sinh như vậy. Trước khi đi, y còn không quên kéo chăn lại cho ông.

Đứng lên, Tả Vân Tiều xem như hoàn thành  công tác, khi đi, Hoàng Hiếu Nhất cũng đi theo.

“Tả tiên sinh, anh thật sự là người tốt.” Nện bước sau Tả Vân Tiều trên cầu thang, Hoàng Hiếu Nhất không khỏi nói như vậy.

Tả Vân Tiều sửng sốt, quay đầu nhìn anh một cái, cước bộ vẫn liên tục.

Người này là đầu óc có bệnh sao? Năm đó chuyện Khúc Cảnh, y cũng làm khó dễ anh không ít, kết quả hiện tại lại chạy tới nói y là người tốt?

“Tôi thấy anh lâu rồi, ngay từ đầu còn cảm thấy anh nông cạn, cho rằng cậu ấm như anh kéo dài không bao lâu sẽ bỏ cuộc cho coi, thế nhưng anh lại ngoài dự kiến của tôi.” Hoàng Hiếu Nhất cười cười, đi theo Tả Vân Tiều, không nhanh cũng không chậm.

“Đây là năm thứ tư tôi thấy anh rồi, anh năm sau so với năm trước có tính nhẫn nại hơn, năm sau so với năm trước khiêm tốn hơn, đối với người xa lạ không quen biết, không động đậy thậm chí không thể nói chuyện, không có thù lao gì, anh làm được bốn năm, chuyện này cực không dễ dàng.”

Tả Vân Tiều lúc này nghe xong ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh, vẫn đi theo con đường của mình.

Kỳ thật, y đích xác không phải tự nguyện, vừa mới bắt đầu mang theo tâm tình chuộc tội, nhiều ít y cũng có chút bất bình, không cúi mặt, không bỏ được dáng vẻ.

Bất quá, qua một năm, y có tính tình đại thiếu gia thế nào cũng bị ma sát đi.

Bệnh viện chính là nơi mỗi ngày trình diễn nhân sinh bách thái, chậm rãi, chậm rãi, trong lòng có nghĩ nhiều, cũng đều buông xuống.

Gần đi ra ngoài, quẹo một cái, Tả Vân Tiều còn muốn đi khu phỏng bên cạnh.

Không biết người này còn muốn đi theo y bao lâu nữa đây.

“Mẹ tôi...... được anh chăm sóc.” Đi ra khỏi tòa nhà, Hoàng Hiếu Nhất ngừng lại, lớn tiếng nói phía sau Tả Vân Tiều. “Giường thứ ba ở lầu ba, bà ở đây đã mười năm, mấy năm anh xuất hiện cảm giác khí sắc của bà có vẻ tốt hơn, tôi nghĩ, bà hẳn là thực thích anh, cũng thực thích anh mỗi lần cẩn thận chuẩn bị đọc truyện cho bà nghe.”

Tả Vân Tiều dừng bước, sau đó quay đầu lại nhìn chằm chằm Hoàng Hiếu Nhất.

Giường thứ ba lầu ba, y có ấn tượng.

Đó là bà lão mỗi lần nhìn đều cảm thấy được khuôn mặt hiền lành, phảng phất đang ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể mở mắt ra.

“Cám ơn anh.” Hoàng Hiếu Nhất thấy y không còn không thèm nhìn mình nữa, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ, híp mắt cười với y, sau đó chân thành nói câu mấy năm qua vẫn luôn muốn nói.

“Không cần khách khí.” Tả Vân Tiều cũng cười, nói những lời này, trong lòng y không hề là tâm tình chuộc tội năm đó, mà là thực kiên định, có thể phát ra từ nội tâm tự tin nhận một câu cảm ơn như vậy.

Hoàng Hiếu Nhất nhẹ nhàng cúi người trước mặt y, bốn mươi lăm độ.

Tả Vân Tiều lại sửng sốt một chút, dạy dỗ tốt đẹp làm cho y cũng lập tức đáp lễ, sau đó mới rời đi, tiếp tục đi về phía khu phỏng.

Lúc sau, hai người thường xuyên chạm mặt ở khu săn sóc người thực vật, tần suất so với mấy năm trước còn nhiều hơn mấy lần.

Hoàng Hiếu Nhất luôn nhiệt tình chạy tới bắt chuyện Tả Vân Tiều, đông lạp tây xả nói vu vơ, Tả Vân Tiều khó hiểu, nhưng lại không phản cảm, vì thế mặc anh theo.

Sau này không biết là tà môn gì, Tả Vân Tiều chỉ cần ra khỏi cửa, mặc kệ đi đâu, cũng sẽ đụng phải Hoàng Hiếu Nhất.

Nào có chuyện trùng hợp như vậy?

Tả Vân Tiều nhìn chằm chằm Hoàng Hiếu Nhất đang ăn cùng, trong lòng cực kỳ buồn bực.

“Làm sao vậy? Mau ăn a, mì của tiệm này ăn ngon nhất, phải thừa lúc còn nóng ăn mới được.” Hoàng Hiếu Nhất chú ý y.

Tả Vân Tiều cúi đầu ăn mấy miếng, dùng chiếc đũa chọt chọt bát mì, lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên.

Y từ khi nào quen với anh như vậy? Hai người còn cùng nhau đi ăn mì?

“Không hợp khẩu vị của anh sao?” Hoàng Hiếu Nhất buông chiếc đũa, nhìn thấy bát mì thịt quay trước mặt Tả Vân Tiều cơ hồ còn đầy, bản thân thì ăn không nổi nữa rồi.

“Không, không phải, ăn ngon lắm.” Tả Vân Tiều hoàn hồn, nghe vậy vội cúi đầu ăn mấy miếng.

“Ai, thật sự ăn không vô cũng đừng ăn, đều tại tôi, cũng chưa hỏi anh ăn tối chưa đã kéo anh đến đây rồi, anh ở công ty chắc là đã ăn cơm rồi nhỉ? Thật có lỗi, lần tới còn như vậy anh cứ việc nói thẳng, đừng ngại.” Hoàng Hiếu Nhất đưa khăn giấy cho Tả Vân Tiều, sau đó lại rút một tờ, thực tự nhiên giúp Tả Vân Tiều lau tay áo dính chút nước mì.

“Không thể nào, bữa tối tôi còn chưa ăn, chẳng qua động tác ăn mì rất chậm thôi.” Tả Vân Tiều không hiểu lắm, nhưng không thể nói chính mình đang miên man suy nghĩ, vội tìm cái cớ qua loa.

“Vậy là tốt rồi.” Hoàng Hiếu Nhất có vẻ yên tâm, giải quyết  một chén của mình xong liền chống cằm, nhìn chằm chằm Tả Vân Tiều không thôi.

Tả gia đều dễ nhìn, đó là di truyền rồi.

Nhưng bị người khác nhìn chằm chằm không thôi như vậy, Tả Vân Tiều da mặt có dày thì cũng sẽ thấy xấu hổ, huống chi, Tả Vân Tiều vốn không phải người mặt dày.

Hai má y lập tức đỏ nóng lên.

“Cậu...... cậu đừng nhìn tôi như vậy.” Tả Vân Tiều thực không biết, không hiểu mì ở cái tiệm đầy khách như nêm cối này ăn ngon ở chỗ nào.

“Ân, được.” Hoàng Hiếu Nhất trả lời, mỉm cười bỏ tay xuống, không chống cằm, ánh mắt vẫn theo dõi y.

“Tôi...... Ăn không vô.” Tả Vân Tiều quay đầu qua một bên, sau đó cúi đầu, trong lòng cảm thấy người này có điểm đáng ghét, rõ ràng tuổi còn nhỏ hơn y, thế nhưng việc làm, lời nói đều như lớn hơn y mấy tuổi.

“Được rồi, chúng ta tản bộ ở phụ cận đi, đi một chút cho tiêu đồ ăn, sau đó tôi lái xe chở anh về.” Hoàng Hiếu Nhất đi tính tiền, tính xong còn giúp Tả Vân Tiều khoác áo vest vào rồi mới cùng nhau đi ra ngoài, cực kỳ săn sóc.

Phụ cận có công viên, bọn họ đi qua đi lại một hồi, sau đó Tả Vân Tiều nói mệt mỏi, Hoàng Hiếu Nhất liền lái xe chở y về.

Trước khi xuống xe, Hoàng Hiếu Nhất gọi y lại, sau đó nhét vào tay y một gói bánh mì.

“Bữa tối bát mì kia anh cũng chưa ăn gì, bánh mì này anh cầm đi, buổi tối đừng để bị đói.” Hoàng Hiếu Nhất cười ôn nhu, kéo tay Tả Vân Tiều không buông. “Ngày mai, ngày mai tan tầm chúng ta đi ăn cái khác.”

Tả Vân Tiều nhìn Hoàng Hiếu Nhất, một chút cũng nói không ra lời.

Lúc nãy, Hoàng Hiếu Nhất để Tả Vân Tiều ở bên đường chờ anh, túi này chính là lúc anh quay về mang theo.

Hóa ra...... Khi đó là đi mua bánh mì cho y......

“Tôi...... Tối mai tôi còn muốn đến bệnh viện.” Bởi vì có chút cảm động, Tả Vân Tiều vốn nghĩ muốn cự tuyệt cuộc hẹn tối mai, nói tới miệng lại thế nào cũng không ra lời.

“Người là thiết, cơm là dao, luôn phải ăn cơm đó.” Hoàng Hiếu Nhất còn cầm tay Tả Vân Tiều vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai tay hơi lạnh của y. “Chờ cơm nước xong tôi đi đến bệnh viện với anh.”

“Tôi, tôi đi đây.” Tả Vân Tiều mở cửa xe, cơ hồ là chạy trối chết.

Bàn tay bị giữ chặt vừa nóng lại ngứa, hại y không biết thế nào mà tim lại đập thật nhanh.

“Áo khoác, áo khoác anh quên cầm này.” Hoàng Hiếu Nhất gọi y, sau đó xuống xe, mang theo áo khoác đuổi theo đặt trên tay Tả Vân Tiều.

“Cám ơn.” Tả Vân Tiều mặt lại đỏ, cũng may là buổi tối, bóng đêm rất sâu, hẳn là nhìn đoán không ra đi.

“Vân Tiều, tôi thích em.” Hoàng Hiếu Nhất từ sau lưng kéo Tả Vân Tiều vào trong lòng, sau đó chôn mặt trên vai y, ôm có chút chặt.

Tả Vân Tiều toàn thân cứng ngắc, mặc anh ôm.

“Cho tôi một chút cơ hội đi, được không?” Tiếng nói của Hoàng Hiếu Nhất từ đầu vai rơi vào tai Tả Vân Tiều, gợi cảm mang theo một chút yếu ớt.

Nghe thấy tiếng tim đập như nổ bom của mình, cảm giác  sau lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp, Tả Vân Tiều phát hiện chính mình thế nhưng thật không muốn cự tuyệt.

Tính ra, y cũng qua bốn năm làm hòa thượng thanh tâm quả dục, tâm trong sáng rồi.

Nhìn thấy người thân bắt đầu từng đôi ân ái mỹ mãn...... Có lẽ...... y cũng nên nghiêm túc nói tới chuyện tình yêu thôi......

Chậm chạp không đợi được hồi âm, Hoàng Hiếu Nhất có chút thất vọng.

Anh buông ôm ấp trước ngực ra, sau đó nhẹ nhàng thở dài  một chút.

“Ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút.” Sờ sờ đầu Tả Vân Tiều, Hoàng Hiếu Nhất chuẩn bị rời đi.

“Cậu...... muốn vào uống tách cà phê không?” Tả Vân Tiều quay đầu lại, người kia đã sắp lái xe rời đi, y vội gọi anh.

“Được.” Đóng lại cánh cửa xe vừa mở ra, Hoàng Hiếu Nhất vẻ mặt đều là nét tươi cười.